Chương: Anh Cũng Phải Quỳ Xuống Nói Chuyện
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
“A…” Mặt Trần Chí Hoa không còn chút máu, miệng há to, nhưng mãi màkhông phát ra tiếng.
Ông ta hiểu rõ hơn bất luận kẻ nào, về thực lực của thuộc hạ mình.
Cho dù là lão gia tử Viên gia ở đây, tuy bọn họ không đánh lại được, nhưng cũng có thực lực trốn thoát.
Những người mạnh như vậy, lại như bùn đất trước mặt tiểu tử này không chịu nổi một kích.
Lúc này ông ta không nghi ngờ chút nào, chỉ cần một quyền của Mạc Phàm có thể giết sạch thuộc hạ của ông ta.
Chỉ sợ người như vậy không phải kẻ thù của ông ta, hẳn là con ông ta đắc tội người này, người này mới tìm tới.
- Cậu là ai?
Trần Chí Hoa gian nan nói.
Ba chữ vừa vang lên, ông ta vội vàng há miệng thở dốc, giống như vô cùng đau đớn.
- Tôi là ai, ông không có tư cách biết.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Một đại lão xã đoàn mà thôi, đối với hắn mà nói chỉ là đám sói con trong ác lang, không có tư cách biết tên hắn.
Sắc mặt Trần Chí Hoa khó coi, gần như có thể vặn ra nước.
- Cậu, cho dù cậu là ai, Trần Chí Hoa tôi thề nhất định không để cậu rời khỏi Hồng Kông.
Bảo ông ta quỳ xuống nói chuyện đã là sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta, vậy mà còn nói ông ta không có tư cách biết tên.
Từ khi Trần Chí Hoa này thành danh tới nay, chưa từng chịu nhục nhã lớn như vậy.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, làm như không nghe thấy, hắn cũng không nhìn Trần Chí Hoa, dời mắt nhìn đám Chu Thiếu Hoa.
Xã đoàn của Trần Chí Hoa lợi hại hơn những xã đoàn khác, nhưng còn kém xa so với Thanh Bang, Thanh Bang đều bị diệt trong tay hắn, Trần Chí Hoa sẽ thế nào đây?
- Các người muốn nói chuyện với tôi sao?
Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó lại nhìn Chu Thiếu Hoa quỳ trên đất, không ai dám lên tiếng.
Nói chuyện là phải quỳ, bọn họ không muốn.
Ngay cả Chu Vân Long luôn miệng nói muốn giết Mạc Phàm, lúc này cũng do dự bất định.
Tuy báo thù cho cháu nội ông ta là chuyện rất quan trọng, nhưng xương cốt ông ta yếu không chịu nổi lăn qua lăn lại.
Mạc Phàm vừa định xoay người, nhíu mày, nhìn về phía Trần Chí Cương.
Hình xăm trên cổ Trần Chí Cương lại xuất hiện, nhưng hình xăm quỷ mới xuất hiện, giống như bị người ta lau đi, nhanh chóng biến mất.
Thấy một màn như vậy, Mạc Phàm nhíu mày.
Một khi kích hoạt Di Hồn Quỷ Chú linh hồn sẽ nhập trốn vào trong cơ thể người đó, khi giải trừ quỷ chú thì quỷ chú sẽ biến mất.
Nhưng hành động vừa rồi không phải là giải trừ quỷ chú, mà có người xóa sạch quỷ chú đi.
Quỷ chú biến mất, người trúng quỷ chú sẽ không thể tỉnh lại.
Bởi vì xóa quỷ chú đi, đồng thời linh hồn bên trong cơ thể sẽ biến mất.
- Nếu không muốn nói chuyện với tôi, vậy quỳ xuống hết đi.
Mạc Phàm lắc đầu, mặt không thay đổi nói.
Tống Gia Tuấn vì dẫn tới nhiều người giận dữ với hắn, vậy mà giết cả người của mình.
Nếu bọn họ muốn chơi lớn như vậy, vậy thì chơi đến cùng với bọn họ, mọi người đều quỳ hết đi.
Hắn vừa nói xong, mọi người ở xung quanh đều quỳ xuống, sắc mặt cả đám xanh mét.
Bọn họ đều là đại lão nổi tiếng ở Hồng Kông, cùng quỳ gối trước mặt một tiểu bối, bọn họ mất sạch mặt mũi rồi.
- Tiểu tử, cậu biết đây là nơi nào không, cậu không biết gây chuyện ở đây sẽ có kết cục gì à?
Chu Thiếu Hoa quỳ trên đất, tức giận nói.
Dù sao cũng quỳ rồi, lúc này ông ta nói chuyện cũng không có vấn đề gì.- Kết cục gì thì tôi không biết, các người chỉ cần biết chọc phải tôi sẽ có kết cục gì.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Đám Chu Thiếu Hoa nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Không đợi bọn họ hiểu rõ ý trong lời nói của Mạc Phàm, sau lưng truyền đến tiếng xôn xao, không biết ai kích động kêu lên.
- Tống thiếu!
Ngoại trừ Mạc Phàm ra, mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tống Gia Tuấn dẫn một đám vệ sĩ chạy về phía này.
- Tiểu tử, người của Tống gia tới rồi, tôi xem cậu có thể kiêu ngạo tới khi nào.
Trần Chí Hoa liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, hung dữ nói.
- Vậy sao?
Chỉ trong phút chốc, Tống Gia Tuấn đã đến bên này, nhìn thấy nhiều người quỳ xuống như vậy, trong mắt anh ta lóe lên bất ngờ.
Không thể không nói Mạc Phàm đúng là người có thể khiến anh ta kinh ngạc vui mừng, “giết” đám con nhà giàu còn chưa tính, vậy mà còn bảo tất cả người ở đây quỳ xuống, lần này Mạc gia đúng là đắc tội hết Hồng Kông rồi.
Sau đó anh ta giả bộ mờ mịt.
- Chú Trần, Chu lão gia tử, hai người làm sao vậy, cả đám Trần thiếu nữa?
Tống Gia Tuấn giả bộ mờ mịt nói.
- Còn không phải tại khách mà Tống gia cậu mời tới, không chỉ giết con tôi, còn bắt chúng tôi quỳ nói chuyện, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, chuyện này sẽ không giải quyết đơn giản đâu.
Trần Chí Hoa trầm giọng nói.
- Cho dù lão nhân tôi dùng hết gia sản, thậm chí lấy cả tính mạng này, cũng phải trả mối thù này.
Gậy trong tay Chu Thiếu Hoa gõ mạnh lên mặt đất, nói.
- Không sai, cộng cả chúng tôi nữa, nếu hôm nay không cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng, vậy đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Mấy người khác cũng nói.
Trong số bọn họ có một số người không đi trêu chọc Mạc Phàm, chỉ đứng một bên xem diễn trò, cùng lắm là chỉ trách Mạc Phàm vài câu, lại bị tiểu tử này bắt quỳ xuống.
Bọn họ đều là người có danh dự uy tín, bị người ta nhục nhã như vậy sao có thể nuốt trôi cục tức này.
Chỉ trong phút chốc, mọi người đều đứng cùng một phe, yêu cầu Tống Gia Tuấn chế tài Mạc Phàm.
- Chuyện này?
Nghe mọi người nói, trên khuôn mặt Tống Gia Tuấn lộ ra vẻ khó xử.
Nhưng khi anh ta liếc mắt nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt lóe lên đắc ý.
Anh ta chỉ sắp xếp bẫy nhỏ, đã khiến không ít nhà giàu có Hồng Kông là địch với Mạc gia, thông minh tốt thật.
- Thế nào, chẳng lẽ Tống gia đứng về phía tiểu tử này?
Chu Thiếu Hoa thấy Tống Gia Tuấn do dự, bất mãn nói.
Nghe Chu Thiếu Hoa nói vậy, khó xử trên mặt Tống Gia Tuấn biến mất hoàn toàn.
- Sao có thể có chuyện này được, xin chư vị yên tâm, nếu mọi người bị bắt nạt ở Tống gia chúng tôi, chắc chắn Tống gia chúng tôi sẽ cho mọi người một công đạo.
Nói xong anh ta dời mắt, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Mạc công tử, tôi vừa mới rời đi một lát, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, làm phiền cậu có thể giải thích cho tôi và những tiền bối này được không?
- Xảy ra chuyện gì anh không biết sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tống Gia Tuấn một cái, hỏi.
Tống Gia Tuấn biết rõ chuyện này hơn bất kỳ người nào, Tống Gia Tuấn lại muốn hắn giải thích, hắn cần giải thích sao?
- Mạc tiên sinh có ý gì đây, nếu tôi biết đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ đến ngăn cản trước tiên, trái lại là Mạc công tử, cho dù xảy ra chuyện gì, có vẻ cậu không chịu thương tổn gì, cậu giết mấy vị công tử xong còn bắt những trưởng bối tiền bối quỳ với cậu, như vậy không được hay lắm, hay là cậu để những tiền bối này đứng dậy trước, chúng ta lại nói chuyện?
Tống Gia Tuấn nhíu mày, không hoảng hốt không loạn hỏi.
- Nói chuyện, không phải không thể được!
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Tống Gia Tuấn hơi nhếch miệng, mỉm cười.
Nhưng mà…
Ngay sau đó, sắc mặt anh ta khó coi.
- Nhưng mà anh cũng phải quỳ xuống nói chuyện.
Mạc Phàm nói tiếp.