Chương: Hoàng Thiếu Thiên Ở Thủ Đô
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Phía đông thành phố Đông Hải, bãi biển cạnh một làng du lịch nhân tạo.
Xung quanh có cây dừa, chuối tây và các loại thực vật nhiệt đới.
Nước biển màu lam, có thể nhìn thấy người và cá đang bơi trong nước.
Bãi cát màu vàng tỏa ra kim sắc dưới ánh mặt trời.
Dưới ô che nắng, có một đám mỹ nữ mặc bikini dáng người nóng bỏng.
Không chỉ có mỹ nữ ngũ quan tinh xảo ở Hoa Hạ, còn có một số mỹ nữ tóc vàng tràn đầy nhiệt tình.
Mép nước, trên một chiếc du thuyền, hai người thanh niên được năm sáu mỹ nữ cực phẩm mặc bikini hầu hạ, hài lòng phẩm rượu vang, phơi nắng.
Trong đó có một thanh niên đeo kính, có vẻ lịch sự lắc lắc ly rượu vang, nói với một người đàn ông khác có làn da trắng như phụ nữ:
- Hoàng thiếu, anh cảm thấy nơi này thế nào?
Làng du lịch này tên là Phong Nguyệt Vô Biên, toàn bộ nơi này được mô phỏng theo những nơi nổi tiếng trên thế giới.
Hạt cát trên bờ cát được nhập khẩu từ Hawaii, nước biển cũng là nước biển chân chính, trải qua nhân công xử lý, có thể tùy ý điều chỉnh nước ấm.
Có thể nói làng du lịch này là tấc đất tấc vàng tạo thành, giá cả tiêu phí ở đây cũng rất cao, không có mấy chục vạn đừng nghĩ vào được.
Chi phí để mấy mỹ nữ bên cạnh bọn họ ra sân, đều phải 10 vạn trở lên.Hoàng Thiếu Thiên ôm một mỹ nữ tóc vàng eo thon nhỏ, nuốt trái vải trong tay mỹ nữ này, trong mắt hiện lên chút khinh thường.
Có lẽ nơi này là nơi không tệ ở thành phố Đông Hải, nhưng không đáng là gì ở trong mắt anh ta.
Thủ đô có nhiều sơn trang nghỉ hè, đều là nơi hoàng đế ở lúc trước, nơi này có thể so được sao?
Nhưng anh ta không nói thẳng ra, dù sao cũng là đồng bọn hợp tác, phải để chút mặt mũi.
- Cũng tạm, Đông Hải nhỏ bé như vậy mà cũng có nơi này, đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Đúng vậy, đợi xong chuyện này, tôi sẽ mang Hoàng thiếu đi dạo Thiên Thượng Nhân Gian ở Giang Nam.
Mộc Phong Nhạc không tức giận, cười nói.
- Thiên Thượng Nhân Gian?
Hoàng Thiếu Thiên nhướn mày, hai mắt hơi sáng lên.
Anh ta sớm nghe nói đến Thiên Thượng Nhân Gian ở Giang Nam, cũng là làng du lịch, được xây ở bờ biển chân chính.
Không chỉ nhân vật nổi tiếng ở thủ đô, một số phú hào nước ngoài đến Giang Nam đều ở đó, không phải nơi Phong Nguyệt Vô Biên có thể so sánh.
Nghe nói mỹ nữ trong đó không chỉ có người mẫu đứng đầu nước, còn có một số minh tinh trên TV, nhỡ đâu có thể ngủ với minh tinh mình thích…
Nếu đã ra ngoài, sao có thể không đến Thiên Thượng Nhân Gian một chuyến?
- Có thể, vậy đến lúc đó mong Mộc thiếu chiếu cố nhiều hơn.
Hoàng Thiếu Thiên hơi chắp tay nói.
- Tất nhiên rồi, nhất định sẽ khiến Hoàng thiếu hài lòng.
Mộc Phong Nhạc cười khẽ, sau đó hơi lo lắng:
- Đúng rồi, Hoàng thiếu, Mạc Phàm này có cắn câu hay không?
Mộc gia làm về chữa bệnh, tương đối thân thiết với Hoàng gia thế gia Đông y.
Vài ngày trước Hoàng gia gọi điện thoại tới, muốn tài liệu về Mạc Phàm Đông Hải.
Mộc gia không chỉ đưa tài liệu về Mạc Phàm cho Hoàng gia, còn phái anh ta đến giúp, giúp Hoàng Thiếu Thiên.
Dù sao Mộc gia phái người bàn chuyện hợp tác chữa ung thư bị Mạc Phàm từ chối, người phái tới cũng mất tích, bọn họ không tìm Mạc Phàm tính sổ, đúng lúc mượn Hoàng gia tính nợ cũ nợ mới một lượt.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên này chỉ ăn chơi, luôn tán gái ở trong Phong Nguyệt Vô Biên, anh ta lo lắng chuyện này không thu phục được.
Bọn họ đã đứng về phía Hoàng gia, không được thì sẽ phiền phức, Mạc Phàm này không dễ chọc.
- Cha cậu ta bệnh chết đi sống lại, cậu ta dám không cắn câu sao?
Hoàng Thiếu Thiên nhếch miệng, không để ý lắm.
Mạc Phàm này, một người bình thường cũng dám ra tay với người Hoàng gia bọn họ, không biết dùng yêu pháp gì Mộc Hóa Hoàng Đào Nhiên, Hoàng gia là người có cừu không báo sao?
Anh ta ăn chơi nhưng cũng nghĩ ra kế, thoải mái câu được con cá ngu ngốc là cha Mạc Phàm.
Lúc ấy cha Mạc Phàm còn lấy bọn họ là chiến hữu cùng đơn vị, cúi chào anh ta muốn mời anh ta ăn cơm, lúc đó thiếu chút nữa anh ta bật cười.
Hiện giờ bọn họ chỉ đợi tử cổ trưởng thành, đến lúc đó một khi bắt đầu Phệ Hồn, xem Mạc Phàm còn không ngoan ngoãn cầu xin tha thứ?
Trừ phi cậu ta là người có ý chí sắt đá, không muốn cứu cha mình.
Nhưng dựa theo tin tức anh ta đạt được, Mạc Phàm tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu.
- Y thuật của Mạc Phàm rất cao, có thể được cậu ta chữa khỏi hay không?
Mộc Phong Nhạc lo lắng nói.
Mạc Phàm có thể chữa trị ung thư, còn giải trừ bệnh truyền nhiễm superSARS, y thuật người bình thường không thể so sánh được.
Hoàng Thiếu Thiên cười, dán sát vào tai Mộc Phong Nhạc nói.
- Cậu ta có thể chữa bệnh, nhưng cậu ta có thể giải được Tử Mẫu Cổ sao?
Mắt Mộc Phong Nhạc mở to, Hoàng gia là thế gia trung y truyền thừa ngàn năm, tất nhiên có thủ đoạn người thường khó mà tưởng tượng nổi, Tử Mẫu Cổ là một trong số đó.
Một khi Tử Mẫu Cổ được gieo xuống, dược tề, châm cứu hoàn toàn vô dụng, căn bản không giết chết được.
Làm phẫu thuật sẽ càng chết nhanh hơn, cổ trùng sẽ tự bạo, chất lỏng là kịch độc.
Lúc trước Mộc gia bọn họ có một người ăn chơi trác táng, nhìn trúng một cô gái Hoàng gia, làm lớn bụng cô gái đó, còn không muốn chịu trách nhiệm, kết quả bị Hoàng gia cấy vào Tử Mẫu Cổ.
Lúc ấy gia chủ Mộc gia tự mình mang hậu lễ tới tạ tội, vẫn không được Hoàng gia tha thứ, chỉ có thể nhìn người kia chịu đau đớn cổ trùng cắn nuốt mỗi ngày, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Cuối cùng người này không chịu được, nhảy lầu tự sát.
Người Mạc gia trúng Tử Mẫu Cổ, y thuật của Mạc Phàm cao tới đâu cũng vô dụng, thứ này là độc, nhưng căn bản không phải bệnh, không chữa được.
- Lần này tám chín phần mười Mạc Phàm phải cúi đầu rồi.
Mộc Phong Nhạc cười âm hiểm nói.
Một khi Mạc Phàm cúi đầu, không phải rất dễ lấy phương thuốc chữa trị ung thư, bệnh truyền nhiễm sao?
- Mạc Phàm, là bác sĩ Mạc Phàm chữa bệnh truyền nhiễm sao?
Một mỹ nữ mặc bikini nhuộm tóc hồng đầy hứng thú hỏi.
Gần đây tên tuổi Mạc Phàm rất nổi tiếng ở Đông Hải, bọn họ cũng biết một chút, nhưng chưa từng gặp ở Phong Nguyệt.
- Không sai, em quen cậu ta sao?
Hoàng Thiếu Thiên vỗ mông mỹ nữ mặc bikini này, hỏi.
- Người ta là đại nhân vật, em quen cậu ta, nhưng cậu ta không biết em, em nghe nói y thuật của cậu ta rất lợi hại, có thể khiến người chết sống lại, còn chữa được ung thư.
Mỹ nữ tóc hồng không chống cự, làm nũng chui vào trong lòng Hoàng Thiếu Thiên.
- Cho dù cậu ta lợi hại, qua vài ngày cũng phải quỳ xuống dập đầu với Hoàng thiếu, các em đợi xem, đến lúc đó không cần nhận bác sĩ Mạc gì đó, nhận Hoàng Thiếu Thiên Hoàng thiếu của chúng ta là được, chỉ cần báo tên Hoàng thiếu ra, đến đâu cũng có thể một bước lên trời.
Mộc Phong Nhạc cười nói.
Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày lạnh lùng liếc Mộc Phong Nhạc một cái, trên mặt là bộ dạng rất hưởng thụ, rõ ràng bị Mộc Phong Nhạc vỗ mông ngựa sảng khoái rồi.
- Thật vậy sao, Hoàng thiếu lợi hại như vậy?
Mỹ nữ tóc hồng kinh ngạc vui mừng nói.
- Anh lợi hại hay không, không phải tối qua em đã biết rồi sao?
Hoàng Thiếu Thiên nhếch miệng, hiện lên tươi cười tà mị, một tay xoa bóp ngực mỹ nữ tóc hồng.
Mỹ nữ tóc hồng cười khúc nhích, vội vàng né tránh.
- Đâu có, Hoàng thiếu đúng là hư hỏng.
- Vậy mà dám nói anh hư hỏng, anh còn có thể tệ hơn nữa.
Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy, đi bắt lấy mỹ nữ tóc hồng.
- Đến đây, đến đây, Hoàng thiếu thật sự có thể khiến Mạc Phàmkia quỳ xuống cầu xin tha thứ, đến lúc đó chị em chúng em sẽ cùng thử lợi hại của Hoàng thiếu.
Mỹ nữ tóc hồng cười quyến rũ nói, còn nghịch ngợm ngoắc tay với Hoàng Thiếu Thiên.
Bọn họ đều xuất thân từ người mẫu, cơ bản đều bồi chơi không bồi ngủ.
Nhưng nếu Hoàng Thiếu Thiên có thể khiến Mạc Phàm nổi danh như vậy quỳ xuống cầu xin tha thứ, đã thấy rõ thân phận của anh ta, bồi ngủ với người như vậy, chỉ có lợi.
- Được, không cần vài ngày, hôm nay bắt em khai trai trước.
Hoàng Thiếu Thiên bế mỹ nữ tóc hồng kiểu công chúa, cười tà khí, đi vào trong khoang thuyền.
Dấy dục hỏa của anh ta, không phát tiết sao được.
Lúc này một giọng nói rét lạnh truyền đến.
- Không cần đợi vài ngày, hôm nay đi.