Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 341# 2




 

 

 

Chương: Băng Ma
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




“Vù!”

Lưỡng Muội Chân Hỏa ngọn lửa màu vàng và Hồng Liên Nghiệp Hỏa màu cam hiện lên, tụ tập về ngực Mạc Phàm.Hai ngọn lửa mới đụng vào nhau, giống như sao hỏa va chạm mặt trời.

Ngọn lửa màu vàng phóng lên trời, trong chớp mắt bao trùm Mạc Phàm trong đó, lan tràn dọc theo khối băng dưới chân hắn đến mặt hồ, vậy mà mặt hồ bốc cháy.

Ngọn lửa quỷ dị này vừa xuất hiện, những băng thương băng kiếm bay về phía Mạc Phàm bị hòa tan, không bay đến trước người Mạc Phàm liền hóa khí.

Không chỉ những băng thương băng kiếm này, mặt hồ bị Băng Ma đóng băng cũng tan ra.

Hồ nước nóng hổi tỏa ra bọt khí, như được nấu sôi.

Trong phút chốc cả trang viên như tiến vào trong hỏa lò, hơi nóng khủng bố khiến người ta hít thở không thông, không khí như bị thiêu đốt, vặn vẹo.

Đột nhiên xảy ra biến hóa, sắc mặt Liễu Như Phong và Quỷ Lão thay đổi.

- Sao bỗng nhiên tiểu tử này cường đại như vậy?

Vừa rồi khí tức của Mạc Phàm đã rất cường đại, bây giờ khí tức của Mạc Phàm không chỉ gấp hai vừa rồi.

Mắt Băng Ma mở to, nhìn Mạc Phàm tắm trong ngọn lửa như Hỏa Thần, tựa như băng xà nhìn thấy thiên địch.

- Chuyện này…

Thần lực băng hàn của anh ta ngay cả ngọn lửa bình thường đều đông cứng được, dù thế nào cũng đóng băng được Mạc Phàm.

Ai biết không chỉ không đóng băng được Mạc Phàm, trái lại bị ngọn lửa của Mạc Phàm hòa tan, còn hòa tan hết không chừa chút nào.

- Tiểu tử, lửa của cậu là gì đây?

Băng Ma khó mà tin hỏi.

Anh ta chưa từng thấy ngọn lửa nào có thể hòa tan thần lực hàn băng của anh ta, chưa bao giờ.

Mạc Phàm không thèm để ý, quả thật băng hàn chi lực của Băng Ma rất lợi hại, không chỉ có tác dụng đóng băng cơ thể, còn đông lại linh hồn, vượt qua phạm trù băng hàn chi lực bình thường.

Bất luận kẻ nào gặp phải băng hàn chi lực này, nhất là nơi có nước đều vô cùng đau đầu.

Nhưng anh ta tìm lầm đối thủ, gặp phải người không nên gặp.

Nếu nói băng của Băng Ma là hàn băng vạn năm ở đại lục Nam Cực, vậy sau khi Lưỡng Muội Chân Hỏa và Hồng Liên Nghiệp Hỏa của hắn dung hợp lại có thể thiêu đốt hàng tỉ mặt trời.

Chỉ là băng Nam Cực, sao có thể đông được mặt trời?

Chỉ bị hòa tan mà thôi.

Hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí điên cuồng rót vào trong hai trường kiếm, trường kiếm phát ra tiếng, nhanh chóng chém về hai bên.

“Keng!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên, Bạch Ngọc Kiếm đỡ Vô Thường Kiếm của Tống Chung, Lôi Kiếm ngăn Thu Thủy Kiếm của Liễu Như Phong.

Ba lực lượng chạm vào nhau, kình phong nổi lên, mặt nước nổ tung theo, sóng nước cao ba trượng ngập trời mà lên.

- Bây giờ chưa tới lượt các người, cút!

Mạc Phàm khẽ quát, hai tay chấn động.

Tống Chung và Liễu Như Phong cảm giác như có tòa đại sơn đâm vào, hai người bay ngược về phía sau như diều đứt dây, đập mạnh vào chân núi cách đó không xa.

Mạc Phàm nheo mắt, không để ý đến Quỷ Lão phía sau, nhìn về phía Băng Ma cách đó không xa.

Băng Ma bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, trong mắt hiện lên hoảng sợ.

Anh ta nói mấy âm tiết, 5 cự nhân hàn băng cao hơn một trượng chui từ trong nước ra, mỗi người đều cao lớn uy vũ, hùng tráng có lực như chiến sĩ sắt thép, khiến người ta sợ hãi.

Năm cự nhân hàn băng này như hổ rình mồi, chắn giữa anh ta và Mạc Phàm.

Cự nhân hàn băng vừa xuất hiện, Băng Ma gần như không do dự, xoay người nhảy lên, đến chỗ nào, dưới chân chỗ đó sẽ xuất hiện khối băng, để anh ta giẫm lên.

Mạc Phàm có thể hòa tan thần lực băng hàn của anh ta trong hồ nước, có năng lực nắm giữ lôi điện, tuy không so được ba loại lực lượng vương tử Carter của Thần Điện nắm giữ, nhưng tuyệt đối trên anh ta và Quỷ Lão.

Nếu lúc này không đi, đợi đám Quỷ Lão không có sức chiến đấu, chỉ sợ anh ta muốn chạy cũng không chạy được.

Chỉ cần rời khỏi Hoa Hạ, quay về tổng bộ Hắc Ám Giáo Đình, Mạc Phàm có thể làm gì anh ta?

Mạc Phàm thấy Băng Ma rời đi, khẽ cau mày, sau đó cười lạnh lùng.

- Còn muốn chạy, anh chạy được sao?

Phàm là người ra tay với Mạc gia hắn, hôm nay một người cũng đừng nghĩ trốn được, người của Hắc Ám Giáo Đình càng không ngoại lệ.

Ý niệm của hắn vừa động, trong chớp mắt Hộ Sơn Đại Trận khởi động, trên không trang viên giống như có lồng thủy tinh hiện lên, bao vây cả trang viên bên trong, cũng chặn đường đi của Băng Ma.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Băng Ma ngẩn ra, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Trong nơi này là nơi bọn họ bao vây diệt Mạc Phàm, trái lại là tiến vào cạm bẫy của Mạc Phàm.

Trong chớp mắt, sắc mặt của anh ta trắng xanh, trong hai mắt là vẻ hoảng sợ, ngơ ngẩn nhìn Mạc Phàm đuổi theo.

Mạc Phàm cúi đầu, cầm hai thanh kiếm giẫm lên không khí như đi bậc thang, đứng ở nơi cách Băng Ma không xa.

- Tôi nói giết anh đầu tiên, anh nhất định phải chết đầu tiên, anh không thoát được.

Giọng nói lạnh lùng mang theo tự tin, như sấm nổ trong không trung.

Thân thể Băng Ma lập tức run lên, cũng khiến sắc mặt đám Quỷ Lão cách đó không xa vô cùng khó coi.

- Mạc đại sư, là Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi mạo phạm cậu, chúng tôi chủ động rời khỏi tranh đoạt động thiên này, mong cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi đảm bảo sau này Hắc Ám Giáo Đình không tấn công Mạc gia.

Băng Ma ra vẻ trấn định nói.

Thủy Long Dẫn của Quỷ Lão bị phá, thần lực băng hàn của anh ta cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

Binh khí trên tay Tống Chung và Liễu Như Phong không tệ, nhưng thực lực yếu hơn hai bọn họ một chút, càng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

Lần này không phải bọn họ trêu chọc quả hồng mềm, mà là khối sắt, nhanh chóng cầu xin tha thứ tốt hơn, nói không chừng còn giữ được mạng.

- Tôi giết anh, lại diệt Hắc Ám Giáo Đình, không cần anh đảm bảo sau này Hắc Ám Giáo Đình không là địch với Mạc gia tôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Vô địch thiên hạ, phương pháp hữu hiệu nhất là diệt tất cả kẻ địch, mà không phải nói đảm bảo suông.

Cho dù đối phương giữ lời, ngày khác hắn rời khỏi Địa Cầu, khi Mạc gia gặp phải kẻ địch mạnh khác, rất có khả năng Hắc Ám Giáo Đình sẽ như một số gia tộc là Khổng gia Nam Sơn, trong chớp mắt đứng về phía đối diện Mạc gia, báo thù ngày xưa.

Chuyện như vậy từng xảy ra một lần, hắn không muốn lần hai.

Lần này hắn muốn giết, giết, giết, người nào dám động vào Mạc gia hắn người đó chết.

Sắc mặt Băng Ma khó coi, như bị tát mấy cái.

- Mạc Phàm, Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi không yếu hơn Thần Điện, cậu nghĩ rằng mình cậu có thể diệt Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

Hắc Ám Giáo Đình chỉ là huyết mạch Hắc Ám Nhất Tộc của Ma Tộc lưu lại trên Địa Cầu, muốn tiêu diệt thì khó gì?

- Anh nói xong rồi đúng không, anh có thể đi chết đi.

Mạc Phàm giơ tay lên, tay nâng kiếm hạ xuống, kiếm khí như long trên Bạch Ngọc Kiếm lao nhanh mà ra, như đạo cầu vồng xẹt qua bầu trời chém về phía Băng Ma.

Băng Ma nhíu mày, trong mắt lóe lên hung quang, giống như đang do dự gì đó.

Chỉ trong phút chốc, anh ta đã có lựa chọn.

- Mạc Phàm, đây là cậu ép tôi, cậu và người họ Mạc đều phải chết.

Không đợi kiếm khí của Mạc Phàm hạ xuống, Ngũ Giác Tinh Mang màu đen chỗ mi tâm Băng Ma sáng lên.

Băng hàn chi khí màu đen tràn ra trong Ngũ Giác Tinh Mang, băng hàn chi khí khiến người ta sởn gai ốc lấy Băng Ma làm trung tâm nhanh chóng dập dờn mà ra.

Theo băng hàn chi khí dập dờn ra, một móng vuốt to lớn màu lam vươn ra trong băng hàn chi khí.

Sau đó là đầu, thân…

Chỉ trong chớp mắt, một Ma Ảnh cao chừng ba người xuất hiện trước người Băng Ma.

Toàn thân Ma Ảnh này đều là màu băng lam, như lam bảo thạch, sắc mặt lãnh khóc, trên đỉnh đầu có sáu cái sừng.

Người này cởi trần, đeo một sợi dây chuyền, tay cầm cái kìm, bắp thịt toàn thân như tảng đá điêu khắc.

Xung quanh Ma Ảnh, ba khí thể màu lam như tinh linh chuyển động xung quanh nó, vù vù rung động, như quỷ khóc.

Ma Ảnh này vừa xuất hiện, trong trang viên nóng như hỏa lò, lập tức có bông tuyết rơi.

Quỷ Lão nhìn thấy Ma Ảnh, ba người đều lộ ra vui mừng.