Chương: Ra Tay
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Không đợi Mạc Phàm mở miệng, An Hiểu Hiên từ hàng sau chạy tới.
- Mạc Phàm, anh lấy trang viên kia cũng vô dụng, anh nên bán rẻ trang viên đó cho Lâm thiếu, coi như hai anh kết giao bạn bè.
An Hiểu Hiên nhíu mày, kéo tay áo Mạc Phàm khuyên.
Trang viên kia là một củ khoai lang, không chỉ phỏng tay, còn có thể bỏng chết người.
Ngoại trừ Lâm gia, người nào dám động người đó chết.
Người kia đưa trang viên cho Mạc Phàm, là để Mạc Phàm thắng Lâm Khuynh Thiên, nhưng cũng đẩy mạnh Mạc Phàm vào hầm lửa.
Viên Gia Trang, Mạc Phàm tuyệt đối không thể lấy.
Nếu bán trang viên này cho Lâm thiếu, không chỉ Mạc Phàm có thể bình yên vô sự, còn bám được vào Lâm Khuynh Thiên, sau này ở tỉnh Giang Nam có thể thuận buồm xuôi gió.
Nếu không tuy Lâm Khuynh Thiên không mở miệng, Mạc Phàm không chỉ sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả trang viên cũng không chiếm được.
Trừ chuyện đó ra, với hiểu biết của cô với Lâm Khuynh Thiên, nếu Mạc Phàm đắc tội Lâm Khuynh Thiên, người nhà, bạn bè của Mạc Phàm sẽ bị liên lụy.
Cô quen Lâm Khuynh Thiên không phải ngày một ngày hai, không phải chỉ thấy chuyện như vậy xảy ra một lần.
- Dù thế nào cũng phải bán rẻ một chút, theo tôi thấy 1000 vạn được rồi, đây là giá hữu tình.
Chu tổng híp mắt, nhỏ giọng cười nói.
- Nếu muốn kết bạn với Lâm thiếu, đòi tiền thì không hay lắm, dù sao trang viên này là người khác tặng cậu, cậu không bỏ một đồng nào, cậu tặng Lâm thiếu chúng tôi mới có tư cách kết bạn với Lâm thiếu, đúng không?
Người đàn ông cao gầy kia lạnh lùng nói.
- Mạc Phàm, tốt nhất cậu nghe tôi khuyên một câu, đưa trang viên cho Lâm thiếu, sau này cậu mới có thể sống yên ổn ở Giang Nam, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của cậu.
Phạm Nhất Trần trừng mắt nhìn Mạc Phàm, không nóng không lạnh nhắc nhở.
Trong lúc này, đại sảnh bán đấu giá vô cùng lộn xộn, cơ bản đều là nói Mạc Phàm tặng Viên Gia Trang cho Lâm Khuynh Thiên.
Mạc Phàm chậm rãi đứng dậy, mí mắt khẽ nâng lên, lam quang như bầu trời biển cả xuất hiện trong đáy mắt hắn, nhanh chóng nhuộm con ngươi hắn thành màu lam.
Theo mắt hắn biến thành màu lam, cảm ứng vô cùng cường đại như thủy triều lan tràn ra tứ phía.
- Cậu thua, bây giờ trang viên kia là của họ Mạc, cậu muốn nó, để cao thủ Lâm gia cậu tới lấy đi, cậu không lấy được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn không biết Hứa Bình có quan hệ gì với trang viên này, nhưng vô cùng rõ ràng, Hứa Bình đưa trang viên cho hắn, như vậy giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.
Nếu trang viên này đã tới tay, Lâm gia muốn thì tự mình tới lấy đi.
Muốn hắn đưa, Lâm gia không có tư cách này, trên Địa Cầu cũng không có người có tư cách này.
- Mạc Phàm, cậu đừng kích động, cậu như vậy…
An Hiểu Hiên nhíu mày, tức đến mức không nói nên lời.
Mạc Phàm này đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, phải đợi Lâm gia khiến anh ta nhà tan cửa nát mới chịu cúi đầu sao?
- Tiểu tử, cậu đây là tự tìm khổ, tôi khuyên cậu nên thức thời tốt hơn.
Sắc mặt đám người xung quanh thay đổi, uy hiếp.
Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, sắc bén lóe lên trong mắt anh ta.
ể ố- Mạc Phàm, tôi có thể coi những lời cậu mới nói, là từ chối tôi không?
Lâm Khuynh Thiên xác nhận lại.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười lạnh lùng.
- Cậu có thể coi lời tôi nói là cảnh cáo, cách tôi xa một chút, có lẽ cậu còn mạng để sống, nếu không bắt đầu từ chuyện này, rất nhanh cậu sẽ biết tư vị nhảy tháp Đông Phương là thế nào.
- Cái gì?
Mạc Phàm vừa nói câu này xong.
“Bùm!” Giống như có trái bom nổ mạnh trong đại sảnh đấu giá.
Không ít người khiếp sợ với khẩu khí của Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm dám nói chuyện với Lâm Khuynh Thiên như thế.
Vẻ mặt những người còn lại bao gồm An Hiểu Hiên ở bên trong chấn động, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, trong mắt tất cả bọn họ đều là khó có thể tin.
Tối qua Lâm Khuynh Thiên đánh cược với một thanh niên ở Lan Quý Lâu, đánh cược là nếu trong một tháng Lâm Khuynh Thiên không thể khiến đối phương nhà tan cửa nát, Lâm Khuynh Thiên sẽ nhảy từ tháp Đông Phương xuống.
Nếu Lâm Khuynh Thiên làm được, người thanh niên kia sẽ nhảy từ tháp Đông Phương xuống.
Tối qua tin tức này truyền khắp giới phú quý, xem ra người đánh cược với Lâm Khuynh Thiên là Mạc Phàm này.
Tối qua Mạc Phàm khiến Lâm Khuynh Thiên tơi tả mà về, hôm nay lại tát bốp bốp vào mặt Lâm Khuynh Thiên.
- Chuyện này...
- Được lắm, cậu đã thích chơi như vậy, tôi vô cùng chờ mong gặp mặt lần sau, hi vọng đến lúc đó cậu không quỳ xuống tặng trang viên cho tôi.
Đồng tử của Lâm Khuynh Thiên co rụt lại, tức giận nói.
- Quỳ xuống, ý cậu là như vậy sao?
Mạc Phàm cười khinh thường.
Ý niệm của hắn vừa động, trong mắt chớp loé lam quang.
"Phịch..."
Trong số những người ở đây, ngoại trừ Lâm Khuynh Thiên, An Hiểu Hiên, bán đấu giá sư, Chu tổng và người đàn ông cao gầy ra, tất cả đều quỳ xuống.
"Răng rắc..." Tiếng xương cốt gãy vang lên từ đầu gối những người này, âm thanh khiến da đầu người ta run lên.
Rõ ràng xương cốt bị gãy, nhưng đám người này giống như không có cảm giác, thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần, như con gà gỗ.
Trong lúc này, cả sảnh bán đấu giá không còn mấy người đang đứng, bầu không khí kỳ lạ giống như đang ở trong quỷ ốc.
"Cộp!" Hai chân bán đấu giá sư mềm nhũn, tự mình quỳ xuống đất.
- Thuật thôi miên?
Chu tổng và người đàn ông cao gầy nhìn đám người quỳ xung quanh, mắt mở to, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn thấy yêu quái, tràn đầy sợ hãi.
Thuật thôi miên vốn không hot như thế, nhưng Phương Tử Phong khiến cho giới phú quý không thể không nhớ kỹ loại thuật thần kỳ này.
- Mạc Phàm, anh là người phế anh em Phương gia sao?
An Hiểu Hiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt cô khẽ đảo, lùi về phía sau hai bước theo bản năng, ngơ ngẩn nói.
- Mạc Phàm, cậu dám thương tổn người của tôi, cậu muốn chết à.
Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, tức giận nói.
Mạc Phàm có thể phế đi Phương Tử Phong, chắc chắn biết thuật thôi miên hay pháp thuật của Hoa Hạ.
Nhưng hiện giờ Mạc Phàm có thể sống, hoàn toàn là vì anh ta không cho người ta ra tay giết Mạc Phàm.
Tạm thời anh ta chưa muốn lập tức đùa chết Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm lại ra tay làm người bên cạnh anh ta bị thương, vậy thì không thể để Mạc Phàm sống nữa.
Lâm Khuynh Thiên vừa mới nói xong, trong mắt hai vệ sĩ kia lóe sáng sắc bén, đi về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười khinh thường, làm như không nhìn thấy hai vệ sĩ kia.
Nếu hắn muốn giết hai người kia, không khác gì giết con chó.
- Muốn chết, ý cậu là như vậy sao?
Mạc Phàm chỉ Chu tổng và người đàn ông cao gầy nói.
- Không, tôi sai...
Chu tổng và người đàn ông cao gầy bị Mạc Phàm chỉ giống như gặp quỷ.
Hai người còn chưa nói xong, mắt lập tức mở to, giống như trúng điện, máu tươi chảy ra từ tai mắt mũi miệng bọn họ, ánh sáng trong mắt nhanh chóng mất đi, ngã sang một bên.
Một ý niệm trong đầu, đám người quỳ xuống hết.
Vừa chỉ, hai người chết đi.
- Tiểu tử, cậu cũng có thể đi chết đi.
Hai đại hán quát to một tiếng, bóng dáng nhoáng lên một cái, đã đến trước người Mạc Phàm.
Tay hai người nắm chặt trong không trung, hai khí binh hình đao lập tức thành hình trong tay bọn họ, kình phong sắc bén như đao, chém về phía đầu Mạc Phàm.
- Hai người cũng quỳ xuống đi.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn hai người một cái, lạnh nhạt nói.
Không đợi khí binh chém xuống đầu hắn, hai đại hán giống như chim bị trúng đạn ở trong không trung.
Khí binh biến mất, hai người rơi thẳng xuống.
“Cộp!” Hai tông sư Tiên Thiên sơ kỳ thành thật quỳ trên đất, trong chớp mắt sàn nhà bị nghiền nát, vẻ mặt bọn họ đờ đẫn.
Bầu không khí trong đại sảnh đấu giá giống như chết lặng.