Độc Hoàng nói:
- Đâu phải là ghen tị gì chứ? Tỷ tỷ lúc đó không phải dáng vẻ bây giờ. Tỷ trúng ma thuật của bà đồng hoang dã Uy quốc, người ngoài nhìn bộ dạng của tỷ tỷ, giống như là quỷ vậy, rất sợ hãi. Hơn nữa, tỷ tỷ bị nhốt trong rừng cả đời không ra được, thần trí cũng không bình thường.
- Hả? Lại có cả chuyện này?
Hồng Hạnh ôm miệng, căng thẳng hỏi:
- Thế sau đó thế nào?
Độc Hoàng nói:
- Tiểu Cửu và Nguyệt Thần không biết sao lại xông vào, sau đó mới biết là vì nhìn thấy địa bàn của ta cảnh sắc hợp lòng người, càng thích hợp để nói chuyện yêu đương.
- Địa bàn của ta ma thuật rất nặng, người thường vào, nhất định sẽ tứ chi vô lực, mê muội tới chết. Nhưng Tiểu Cửu thân có ảo diệu, không sợ sự sương mù này. Nguyệt Thần chịu chút ảnh hưởng, nhưng chỉ cần liên kết cùng Tiểu Cửu, sự mê muội lập tức tiêu tán. Còn ta phát hiện cảnh tượng kỳ lạ này, hưng phấn tới chân tay điên đảo.
Hồng Hạnh nói:
- Tiểu Cửu tại sao lại không sợ?
- Ta đâu biết? Sau đó mới hiểu vì Tiểu Cửu có duyên với Thôi Lão tổ.
Độc Hoàng nói tới đây, chợt đỏ mặt, quyến rũ cười:
- Hồng Hạnh muội muội, muội đoán Nguyệt Thần và Tiểu Cửu chơi đùa một trận, bắt đầu làm việc gì?
- Muội sao mà biết được? Muội không phải thần tiên.
Hồng Hạnh chu cái miệng lên, lắc bờ vai Độc Hoàng, bộ dạng ủy khuất, nhưng nhìn thấy hai má Độc Hoàng đỏ ửng, còn có cả nụ cười ngượng ngùng, chợt hiểu được ý của Độc Hoàng, ôm mặt đang nóng, lắp bắp nói:
- Sư phụ và Tiểu Cửu chắc không phải làm cái đó…cái đó chứ?
- Hả? Cái đó là cái nào?
Độc Hoàng bỡn cợt cười.
- Ai dà, Độc Hoàng tỷ tỷ lại trêu muội.
Hồng Hạnh vặn vẹo eo thon, cúi đầu thở dài nói:
- Cái đó…chính là việc lúc này nhìn thấy sư phụ và Tiểu Cửu làm ấy.
Độc Hoàng cười, vuốt đầu Hồng Hạnh, dịu dàng nói: Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me
- Không sai, ta vừa lúc từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Tiểu Cửu và Nguyệt Thần đang điên cuồng triền miên, Nguyệt Thần tiếng kêu uyển chuyển, khiến tỷ tỷ xấu hổ tới tim đập loạn, không dám nhìn nữa. Sau đó tỷ mới biết, đây là lần đầu tiên Tiểu Cửu và Nguyệt Thần điên cuồng, từ thời khắc đó, Nguyệt Thần không còn là trinh nữ nữa, đem hiến tặng lần đầu tiên của mình cho Tiểu Cửu.
Hồng Hạnh con mắt chợt sáng, môi đỏ mọng há hốc, cuối cùng vẫn không nói lên lời.
Độc Hoàng lúc này mới nắm tay, nói:
- Nhưng, cái giường đó là giường nghỉ của ta, sao có thể để người khác làm những chuyện dung tục đó trên giường được chứ? Ta tức giận, chịu đựng sự xấu hổ, xông vào, muốn giết đôi cẩu nam nữ.
- Thế...thế sau đó thì sao?
Hồng Hạnh chợt lo lắng,
- Thế tỷ tỷ giết được không?
- Muội đoán xem?
Độc Hoàng cười nhìn Hồng Hạnh, dáng vẻ rất đắc ý.
Hồng Hạnh nhíu mi suy nghĩ, mới nói:
- Vậy nhất định là không giết được, bằng không sư phụ và Tiểu Cửu sao lại còn sống chứ, nhưng, muội đoán chắc chắn là có phát sinh những chuyện đặc sắc khác.
- Thông minh.
Độc Hoàng cười một tiếng:
- Lúc đó trên người Nguyệt Thần có vết thương, hơn nữa trên địa bàn của ta sương phủ khiến cả người vô lực, đương nhiên không có sức chống cự.
- Còn võ công lúc đó của Tiểu Cửu, cũng không cao minh như bây giờ. Tiểu Cửu cõng Nguyệt Thần xông ra ngoài chiến đấu với ta, ta dùng châm độc ném tới, trúng vào người Nguyệt Thần. Sau đó ta dự định giết chết Nguyệt Thần, nhưng Tiểu Cửu trong lúc nguy cấp phát ra sức mạnh kinh ngạc, đối kháng với ta mấy chưởng, trong hoang mang vội vàng chạy mất.
- Thoát như vậy sao?
Hồng Hạnh bĩu môi:
- Có vẻ không phấn khích mấy.
Độc Hoàng tự tin cười:
- Muội muội đừng quên, ta là Độc Hoàng mà, độc dược của ta chế là thiên hạ đệ nhất, rất nhiều độc dược, trừ ta ra, không ai có thể giải được. Hơn nữa châm độc trong người Nguyệt Thần là một loại kịch độc, chỉ ta mới có thể giải được.
Hồng Hạnh kinh ngạc kêu lên, kéo tay Độc Hoàng, dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, muội chỉ có một sư phụ, tỷ đừng làm hại người.
Độc Hoàng nắm chặt tay Hồng Hạnh, mới buồn bã nói:
- Nguyệt Thần trúng độc của ta, nguy hiểm vô cùng, Tiểu Cửu tuy vô cùng sợ ta, nhưng vẫn quyết định mạo hiểm xông vào nói chuyện với ta. Hơn nữa, còn tìm thấy một người quen cũ của ta trong Hỗ gia trại, cũng chính là Hỗ Tam Nương. Tiểu Cửu, Nguyệt Thần Hỗ Tam Nương, ba người họ mới cùng vào rừng tìm ta cứu giúp.
Hồng Hạnh thở dài, vỗ tay nói:
- Thật tốt! Cuối cùng cũng cứu rồi..
Độc Hoàng lại nói:
- Ta lúc đó thần trí không tỉnh, không nhận bất cứ ai, nhưng duy chỉ nhận ra Hỗ Tam Nương đã quen biết mấy chục năm.
- Cho nên, do Hỗ Tam Nương chắp nối, trước tiên lấy một ít máu trên người Tiểu Cửu, để ta khống chế ma thuật, hồi phục lại cơ thể bình thường, sau đó ta lại thi triển diệu thủ, cứu Nguyệt Thần khỏi khổ ải, cho nên mới có một kết cục tất cả đều vui vẻ.
- À? Hóa ra là phức tạp như vậy.
Trong con ngươi của Hồng Hạnh chợt lóa lên giọt lệ trong suốt, dùng gấu tay áo lau một chút, mới nói với Độc Hoàng:
- Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã giải thích tỷ mỉ như vậy cho muội nghe, bây giờ muội đã biết chuyện giữa sư phụ và Tiểu Cửu, trong lòng rất cảm động. Tỷ tỷ yên tâm, tình cảm giữa sư phụ và Tiểu Cửu gắn bó như vậy, muội tuyệt không ngăn trở.
- Không chỉ như vậy, muội còn cố gắng khuyên họ ở cùng nhau, sư phụ tuy là sư phụ, nhưng cũng chỉ lớn hơn muội một chút, sau này gọi tỷ tỷ, càng cảm thấy thân thiết. Vả lại sư phụ cũng là miêu nữ, muội cũng chịu ảnh hưởng của Miêu nữ tộc, không mấy xem trọng với những lễ nghĩa rườm rà này, chỉ cần hai người yêu nhau, ở cùng nhau không có vấn đề gì.
Độc Hoàng cười một tiếng, vuốt mặt Hồng Hạnh, cười nói:
- Muội muội, muội thật tốt, còn khai sáng hơn nhiều so với Đan Nhi.
- Đan Nhi?
Con ngươi của Hồng Hạnh nheo lại, lại mở to ra, nắm tay nói:
- Có phải là tiểu nha đầu có đôi mắt tròn đó ở Chu phủ? Hừ…, cô ta thật khó ưa, thường xuyên nấp trên xà nhà trong phòng của muội, lén nghe muội và Tiểu Cửu nói chuyện, thật tức chết đi được.
- Ồ? Không ngờ giữa các muội lại thân quen như vậy?
Độc Hoàng ngây người, mới nói:
- Như vậy cũng tốt, sau này không cần phải giới thiệu nhiều.
- Ý của tỷ tỷ là gì?
Hồng Hạnh cắn môi, cảnh giác nói:
- Giữa cô ta và Tiểu Cửu cũng...
Độc Hoàng vội vàng xua tay:
- Những việc đó muội tự hỏi riêng Tiểu Cửu đi, tỷ tỷ không dám tham gia! Được rồi, Tam Nương tìm tỷ có việc, nếu tâm tư của muội đã giải tỏa được rồi, vậy ta đi trước…
Nói rồi xoay người nhảy lên, biến vào rừng tùng.
Hồng Hạnh vội cao giọng nói:
- Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.
Độc Hoàng quay đầu cười, lướt gió đi xa.
Hồng Hạnh khai tỏa được tâm tư, còn lại chỉ đều là sự kỳ vọng kết hợp với sư phụ và Tiểu Cửu, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
Nàng hát một tiểu khúc, đi về khuê phòng, vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Nguyệt Thần và Tiểu Cửu đang đứng ở cửa, hai mắt đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm lại, dường như không ngờ Hồng Hạnh lại vui vẻ hát ca.
Nguyệt Thần giãy khỏi sự lôi kéo của Tiểu Cửu, con mắt tỏ ra quan tâm, đi lên trước, xoa trán Hồng Hạnh, lo âu nói:
- Hạnh nhi, có phải con cấp hỏa công tâm, đầu óc hồ đồ rồi, sao lại hát được chứ? Đều là sư phụ không tốt, sư phụ cướp người đàn ông của con..
Hồng Hạnh thấy Nguyệt Thần đối tốt với mình như vậy, trong lòng càng cảm động, dịu dàng rúc vào lòng Nguyệt Thần, con mắt lóe ra lệ quang, cái miệng nhỏ nhắn há ra, cuối cùng cũng phát được ra hai từ khó khăn:
- Tỷ tỷ..
Tỷ tỷ?
Nguyệt Thần nhìn Tiểu Cửu, trong mắt đầy kinh ngạc, bàn tay không kìm được bắt mạch cho Hồng Hạnh, hấp tấp nói:
- Không sao! Mạch vẫn bình thường, sao lại nói năng như vậy? Phải làm thế nào mới tốt? Nhất định là cấp hỏa công tâm rồi, khiến Hồng Hạnh trở nên ngốc nghếch! Phải mau chữa trị mới được.
- Tỷ tỷ..Hạnh nhi không cấp hỏa công tâm, Hạnh nhi tỉnh tỉnh táo mà.
Hồng Hạnh ôm chặt chiếc cổ trắng nõn của Nguyệt Thần, gục trên người nàng, nức nở nói:
- Sư phụ, Độc Hoàng tỷ tỷ đã đem chuyện cũ của sư phụ và Tiểu Cửu kể cho Hạnh nhi nghe rồi. Hạnh nhi rất cảm động, cũng rất hãnh diện. Hạnh nhi mong sư phụ và Tiểu Cửu được sống cùng nhau. Sư phụ, sau này người sẽ là tỷ tỷ của Hạnh nhi. Chuyện này cũng tốt, ba người chúng ta ở chung một chỗ, sẽ không chia lìa.
- Hạnh nhi, sư phụ…
Nguyệt Thần vừa mới triền miên với Tiểu Cửu xong, ham muốn trong lúc đó khiến Nguyệt Thần bất chấp tâm tư mâu thuẫn của Hồng Hạnh.
Sau khi hết thúc, mới thật sự đau khổ.
Thầy trò Nguyệt Thần và Hồng Hạnh vốn quan hệ rất tốt, nhưng lại không biết có thể chịu được sự khảo nghiệm đáng kinh ngạc này không. Nghĩ đi nghĩ lại, mới lấy hết dũng khí, tiến lên cùng với Tiểu Cửu, cùng thuyết phục Hồng Hạnh giải tỏa tâm tư --- Tiểu Cửu miệng nở hoa sen, làm việc này, hẳn không phải là rất khó chứ?
Nhưng Nguyệt Thần đâu ngờ, mình còn chưa biết mở miệng thế nào, Hồng Hạnh khéo hiểu lòng người lại mở miệng gọi ra tiếng tỷ tỷ.
Một tiếng "tỷ tỷ" này đại diện cho sự chắc chắn về thân phận, một sự chuyển hóa về thân phận.
Nguyệt Thần nghe vậy, vừa mừng, vừa chua xót, nàng muốn nói cái gì đó, lại không biết nên nói gì, chỉ là ôm lấy Hồng Hạnh, an ủi lẫn nhau.
Tiểu Cửu nhìn thấy, hạnh phúc trong tim, đi lên trước, dang rộng đôi tay, đồng thời ôm cả Hồng Hạnh và Nguyệt Thần vào lòng.
Trong lòng lại nghĩ: Độc Hoàng tỷ tỷ à! Thật là tri kỷ tốt của mình, biết mình khó xử, giúp mình giải quyết một sự phiền phức vô cùng lớn.
Ai!
Nhưng sự khúc mắc giữa ta và Độc Hoàng tỷ tỷ, rút cuộc khi nào mới giải quyết được?
Nguyệt Thần và Hồng Hạnh ôm nhau an ủi một hồi, lại phát hiện Tiểu Cửu không biết xấu hổ đi tới, ôm chặt lấy hai người, Nguyệt Thần và Hồng Hạnh nhìn nhau, đều có chút xấu hổ, Nguyệt Thần đẩy Tiểu Cửu ra, gắt giọng:
- Đều trách chàng, khiến ta và Hồng Hạnh khó xử như vậy.
- Đâu có khó chịu chứ.
Tiểu Cửu cười vui thích nói:
- Ta lại cảm thấy rất tốt, từ nay về sau, chúng ta đều là người một nhà rồi, yêu thương kính trọng lẫn nhau.
- Sướng nhất chàng.
Hồng Hạnh hờn dỗi một tiếng, khúc mắc cuối cùng cũng được giải tỏa, nàng kéo tay Nguyệt Thần, dịu dàng nói:
- Sư phụ…tỷ tỷ..chúng ta vào phòng nói chuyện.
Nguyệt Thần cười, lại nhìn Tiểu Cửu, nói với Hồng Hạnh:
- Muội và Tiểu Cửu lâu ngày không gặp, hai người nói chuyện trước đi, sư phụ…tỷ tỷ đó, không vào quấy rầy chuyện tốt của hai người.
Thân phận của nàng và Hồng Hạnh và chuyển đổi, cách xưng hô còn có chút không quen.
Hai má Hồng Hạnh diễm lệ như hoa hồng, cúi đầu, nói:
- Tỷ tỷ, muội và Tiểu Cửu không làm chuyện tốt gì, cùng vào ngồi một lát đi, cũng không sao.
Lời tuy nói như vậy, giọng lại giống như là con muỗi, dường như sợ Nguyệt Thần nghe rõ.
Nhìn thấy sự ngượng ngùng ẩn giấu trong mắt Hồng Hạnh, Nguyệt Thần đâu thể không hiểu tâm tư của Hồng Hạnh ---- hơn nữa, mình cũng vừa thoải mái rồi, sao có thể làm lỡ chuyện tốt của Hồng Hạnh? Chỉ là Tiểu Cửu không tránh khỏi phải vất vả một lần rồi! Không…không phải một lần, hẳn là rất nhiều lần.
Nguyệt Thần xoa xoa mái tóc của Hồng Hạnh, cười nói :
- Hạnh nhi vào trong đi, sư phụ…tỷ tỷ phải đi cảm ơn Độc Hoàng, người ta là ân nhân của chúng ta, sao có thể quên chứ?
Nói xong, liền nháy mắt với Tiểu Cửu, quay người, biến mất vào trong bóng đêm.