Cơ thể mềm mại của Nguyệt Thần đã héo úa từ lâu, lại là thủy mật thành thục. Cơ thể mẫn cảm mà co dãn, cũng không ngượng ngùng giống như một khối gỗ, đợi tận hưởng sự mạnh mẽ của Tiểu Cửu mà chủ động hòa nhịp, dùng lửa nóng riêng hưởng thụ sự công kích của gậy kim cương nóng bỏng.
Một tiếng "ưm" nhẹ nhàng tựa như tiếng chim hoàng oanh, đôi mắt quyến rũ mê ly, môi cắn chặt, thần trí khi tỉnh táo, khi lại mơ hồ, không có sự xấu hổ ngây ngô, nàng làm cho lửa nóng nhiệt tình dâng cao, dáng người uốn éo như rắn, mị ý vô hạn.
Tiểu Cửu làm không biết mệt, chiến đấu hăng say hồi lâu, chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, cửa bị mở tung ---- lúc này Trần Tiểu Cửu mới nhớ tới, mình vừa rồi đã quá mức gấp gáp, không ngờ chưa cài chốt.
Nguyệt Thần mệt mỏi ôm cổ Tiểu Cửu, cùng nhìn về phía sau, mới phát hiện Hồng Hạnh đang ngây ngốc đứng ở cửa, trên trán tràn đầy sự kinh ngạc, khó hiểu, còn có chút ngượng ngùng.
- Sư phụ, Tiểu Cửu, các người…Các người từ khi nào…
Ánh nến quanh quẩn trong phòng, nhìn từ chỗ Hồng Hạnh, có thể thấy rõ được Tiểu Cửu và cơ thể trắng ngần của Nguyệt Thần đang quấn lấy nhau trên bàn. Nguyệt Thần với cánh tay tựa như ngọc, ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, còn bàn tay Tiểu Cửu đang tham lam sờ soạng trên cặp đùi trắng nõn, mượt mà của Nguyệt Thần, cái thứ dưới háng kia đang xấu hổ đi lên một nửa, một nửa vẫn còn chừa lại.
Trong sâu thẳm nhụy hoa của Nguyệt Thần, còn có thủy mật đầm đìa..
Rất lâu sau, Hồng Hạnh mới hồi phục lại tinh thần, che mắt, gắt giọng:
- Sư phụ ức hiếp Hạnh nhi, Sư phụ ức hiếp Hạnh nhi…
Liền quay người đóng cửa lại, chạy xuống lầu.
Trần Tiểu Cửu bị bắt quả tang, chịu sự kích thích, cái thứ phía dưới cũng càng ngày càng cứng lên, nhưng lại vừa sợ gánh nặng tâm lý của Nguyệt Thần quá nặng, lắp bắp nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ còn được không? Bằng không…chúng ta đi khuyên Hồng Hạnh trước?
Nói xong liền lui thân lại, tạm thời nghỉ binh.
- Không..
Nguyệt Thần đâu nỡ bỏ cái tư vị này, cánh tay mềm mại vẫn ôm chặt eo Tiểu Cửu, mạnh mẽ, khiến cho "bảo bối" của Tiểu Cửu lần nữa tiến vào nhụy hoa, thân thể mềm mại cự chiến, thoải mái tới tận xương tủy, thể xác và tinh thần đều thoải mái như bị điện giật.
Rất lâu, Nguyệt Thần mới thở ra một hơi, đôi mắt quyến rũ, mê ly, nhìn Tiểu Cửu, cắn môi nói:
- Đồ đệ của ta, ta thương nó nhất, nó cũng thương ta nhất, cho nên, ngươi cứ yên tâm, lát nữa, chúng ta đi tìm nó tâm sự.
Hồng Hạnh che mắt chạy đi, ngồi ở dưới gốc cây tùng, tận hưởng gió mát nhẹ, nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, hai má đỏ ửng, dường như muốn chảy nước.
- Sao có thể như vậy?
Hồng Hạnh co chân, hai tay nâng má, nghĩ không hiểu rút cuộc quan hệ giữa Nguyệt Thần và Tiểu Cửu tốt lên từ bao giờ.
Trong đầu chợt nhớ tới những lời Nguyệt Thần từng nói với mình:
- Hạnh nhi, hai sư đồ chúng ta chỉ kém nhau có bảy tuổi, ai không biết cho rằng chúng ta là tỷ muội, ngươi luôn gọi sư phụ, sư phụ, đều khiến sư phụ già rồi.
Cho tới lúc này, Hồng Hạnh mới hiểu được dụng ý của Nguyệt Thần ----- hóa ra sư phụ đã coi mình là tỷ muội rồi.
Chỉ là, sư phụ rút cuộc sao lại thông đồng với Tiểu Cửu chứ?
Sư phụ không phải ghét đàn ông lắm sao? Sao lại có thể bị Tiểu Cửu đặt dưới thân, hơn nữa còn kêu thoải mái như vậy, bộ dạng mãn nguyện tận xương tủy?
Đang lúc suy tư, lại thấy một cô gái quyến rũ bay múa mạn diệu trên ngọn cây, chính là Độc Hoàng.
Độc Hoàng đứng trên ngọn cây, từ xa hướng Hồng Hạnh cười cười, mới lắc eo, giống như một tiên nữ, phiêu diêu từ trên nhánh cây bay xuống.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, công phu của tỷ thật giỏi!
Hồng Hạnh nhận ra thân phận của Độc Hoàng, cũng biết nàng là bạn của Tiểu Cửu.
Nhưng cụ thể là bạn gì, trong lòng Hồng Hạnh vẫn không yên.
Đôi mắt Độc Hoàng lướt qua khuôn mặt trắng mịn của Hồng Hạnh, cười trong suốt:
- Muội gọi ta là tỷ tỷ, ta chỉ có thể gọi muội một tiếng muội muội thôi.
- Hihi.. Hồng Hạnh muội muội, sao muội lại đỏ mặt thế?
- À? Muội…
Hồng Hạnh xoa xoa đôi má nóng bỏng, lại không biết nên giải thích thế nào.
Độc Hoàng cười nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, Hồng Hạnh muội muội, có phải muội nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi đúng không?
Hồng Hạnh nhíu mày lại, hàm chứa sự ủy khuất, nhìn Độc Hoàng, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ là thần tiên ư? Sao có thể biết chứ?
Độc Hoàng cười một tiếng:
- Cái gì mà thần với tiên chứ? Ta vừa khéo nhìn thấy muội bước vào phòng của Nguyệt Thần, lại ôm mặt chạy ra. Trong lòng ta thấy lạ, liền đứng trên nóc nhà của Nguyệt Thần, sau đó liền nghe thấy Nguyệt Thần thở hổn hển.
- À? Tỷ tỷ, tỷ…, tỷ không ngờ lại nghe lén rồi…
Hồng Hạnh nghe vậy, hai má đỏ ửng, ủy khuất nói:
- Tỷ tỷ, rút cuộc là chuyện gì, trong lòng muội rất rối bời, không biết làm thế nào.
Độc Hoàng cười thở dài một tiếng, vuốt tóc rối của Hồng Hạnh, cười nói:
- Sau khi muội đi, xảy ra rất nhiều chuyện, ta không ngại nói cho muội biết, thật ra, Nguyệt Thần và Tiểu Cửu đã bái đường thành thân rồi. Bọn họ trở thành phu thê có sự chứng kiến của các huynh đệ.
- Gì cơ? Không ngờ có việc này, muội…muội sao lại không biết chứ?
Hồng Hạnh há miệng bất ngờ, đôi mắt diễm lệ trừng lên, trong lòng trấn động ----- cái tin này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
- Kinh ngạc sao? Hồng Hạnh muội muội.
Độc Hoàng cũng ngồi bên cạnh Hồng Hạnh, nói:
- Thật ra rất nhiều việc đều là do số mệnh sắp đặt, tuy nghe ra có vẻ rất hoang đường, nhưng thật ra lại xảy ra một cách chân thực bên cạnh mình, ai có thể ngờ được một Nguyệt Thần hận đàn ông tới tận xương tủy, không ngờ lại một mực khăng khăng yêu tên khốn khiếp Tiểu Cửu như vậy? Mà tất cả nguyên do dẫn đến việc này, chẳng qua chỉ là vì Hồng Hạnh muội.
- Muội?
Hồng Hạnh có chút hỗn loạn, thở dốc, nàng ôm chặt tay Độc Hoàng, lo lắng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tả hữu vô sự, tỷ kể tỉ mỉ cho muội nghe đi? Trong lòng muội vô cùng rối bời, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Độc Hoàng tiếp xúc với Trần Tiểu Cửu đã lâu, đương nhiên không phải người ngoài, sau một lần Tiểu Cửu say mèm, đã đem mọi chuyện không trong sáng giữa Nguyệt Thần và hắn nói cho Độc Hoàng nghe, Độc Hoàng khắc ghi trong lòng, lúc này, rút cuộc có đất dụng võ rồi.
- Hồng Hạnh muội muội, muội cũng biết, Nguyệt Thần là người hận đàn ông nhất, tỷ muội trong giáo cũng không cho phép có bất kỳ quan hệ gì với đàn ông, nếu không, sẽ bị giáo quy xử lý.
- Còn Hồng Hạnh muội muội lại làm việc nghĩa không chùn bước mà yêu Tiểu Cửu, Nguyệt Thần không nỡ giết muội, chỉ là đuổi muội về núi để tu tỉnh, nhưng lại sợ Tiểu Cửu sẽ có một ngày có thành tựu, sẽ tìm đến tận cửa lấy muội. Cho nên, Nguyệt Thần quyết định truy sát Tiểu Cửu tới cùng, trước khi truy sát, lại gặp Tào công công…
- Tào công công? Chính là Tào công công kẻ thù truyền kiếp của muội?
Ánh mắt Hồng Hạnh hiện ra sự đau buồn, tuy biết rõ Nguyệt Thần bình an vô sự, nhưng nghĩ tới sư phụ một thân một mình rơi vào nguy cơ bị bao vây của thiên quân vạn mã, vẫn không kìm nổi sự kinh hãi.
Lúc này, trong lòng lại tràn đầy tình cảm nồng đậm với Nguyệt Thần.
- Thế...thế sau đó thì sao? Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói rõ với muội đi.
Hồng Hạnh lại nảy sinh tình cảm thân thiết với Độc Hoàng, trong lòng chua xót, không kìm nổi dựa vào vai Độc Hoàng, nghe Độc Hoàng kể lại.
Độc Hoàng nói:
- Nguyệt Thần tuy lợi hại, nhưng Tào công công tự xưng đệ nhất thiên hạ, đương nhiên lợi hại vô cùng. Hơn nữa Tử Cấm vệ rất hung hãn, Nguyệt Thần lúc đầu chiếm ưu thế, sau đó liền rơi vào cạm bẫy bị động, cơ thể bị thương, đã lâm vào cảnh không còn lối thoát.
- Vậy...vậy làm thế nào?
Không thể không nói Độc Hoàng là một cao thủ biết kể chuyện, nhịp điệu trầm bổng du dương khiến trái tim Hồng Hạnh nhảy loạn, có cảm giác lâm vào nguy cơ cảnh giới.
Độc Hoàng nói tới đây, ấn trán Hồng Hạnh, cười nói:
- Muội muội ngốc, muội căng thẳng cái gì? Vào thời khắc quan trọng nhất, mới tạo ra tình cảm khôi nguyên nhất giữa Nguyệt Thần và Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu lúc đó đang ở trong trận chiến. Tuy hắn biết Nguyệt Thần là kẻ thù, nhưng nghĩ Nguyệt Thần là sư phụ của Hồng Hạnh muội muội, nếu tùy ý để Nguyệt Thần chết đi, há chẳng phải khiến Hồng Hạnh đau lòng, hoa tàn tiều tụy sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy? Cho nên, Tiểu Cửu liền ra tay giúp đỡ.
- Ồ ! Hóa ra là như vậy...
Hồng Hạnh nhíu đôi lông mày kẻ đen lại:
- Nghe ra thật huyền diệu.
Độc Hoàng có thâm ý nói:
- Muội nghĩ đi, Nguyệt Thần là báo thù cho Hồng Hạnh muội muội, còn Tiểu Cửu lại nể Hồng Hạnh mà cứu giúp Nguyệt Thần, muội nói xem, Hồng Hạnh muội muội không phải chính là nguyệt lão chân chính giữa Nguyệt Thần và Tiểu Cửu sao?
Hồng Hạnh nghĩ một lát, nhếch môi, gật đầu thật mạnh:
- Độc Hoàng tỷ tỷ nói không sai, một răng một môi, đúng là tiền định, xem ra hôn sự giữa sư phụ và Tiểu Cửu, quả nhiên là vì muội rồi. Cái đó…Độc Hoàng tỷ tỷ, kể tiếp đi, xảy ra chuyện gì nữa?
Độc Hoàng nói:
- Tiểu Cửu có một con khoái mã, tên là Ô Nhã, là một con ngựa thần, Tiểu Cửu cưỡi ngựa, trong đêm mưa gió giao nhau, cướp đường mà đi, liền cứu Nguyệt Thần khỏi cơn nguy cấp.
Hồng Hạnh yên lòng, lại nói:
- Thế sau đó thì sao?
Độc Hoàng nói:
- Được nửa đường Ô nhã chợt phạm vào sự kích thích, hất bọn họ ra một mình chạy đi. Nguyệt Thần được Tiểu Cửu cõng trên lưng chạy trốn, nhưng sĩ binh của Tử Cấm vệ toàn quân xuất động, tìm kiếm Nguyệt Thần, Tiểu Cửu. Vì thoát mạng, rơi vào đường cùng, Tiểu Cửu cõng Nguyệt Thần rơi vào vách núi nơi rừng rậm.
- Nhưng cuối cùng, Tử cấm vệ cũng lên tới vách núi, Tiểu Cửu để Nguyệt Thần nấp trong vách núi, dựa vào võ công không được cao minh của mình, lượn quanh tàn nhẫn giết Tử cấm vệ, liên tiếp giết tám người. Cuối cùng, một tướng quân trong Tử cấm vệ lên núi, lại không ngờ vị Tướng quân này và Trần Tiểu Cửu có chút quan hệ, nên đã thả Tiểu Cửu, để Tiểu Cửu cõng Nguyệt Thần chạy trốn.
Hồng Hạnh nghe tới đây, trái tim đeo đá rút cuộc đã buông xuống, nói:
- Tiểu Cửu đối với sư phụ có ân cứu mạng, yêu cầu sư phụ thế nào cũng không phải là quá đáng, sư phụ tuy diễm lệ, tuyệt tình, nhưng trong xương tủy lại là người nhiệt tình như lửa, có ân phải báo, hẳn là sẽ không từ chối yêu cầu của Tiểu Cửu.
- Ha ha…Hồng Hạnh muội muội, một đoạn nhân duyên, đâu đơn giản như muội nghĩ?
Độc Hoàng lại nói:
- Hắc y vệ thật ra chỉ là bắt đầu quá trình gian khổ của hai người, những việc sau đó, mới càng thêm phần kích thích mạo hiểm.
- Tiểu Cửu và Nguyệt Thần xuống núi, liền chạy thẳng tới Hỗ gia trại, nửa đường gặp phải bà đồng hoang dã của Uy quốc, còn có cả đệ đệ Tư Đồ Hùng của nhị đương gia, bà đồng hấp dẫn Tiểu Cửu, Tư Đồ Hùng lại có ý phi lễ với Nguyệt Thần, nhưng Tiểu Cửu nhìn rõ mưu kế của hai người. Trong lúc trọng thương, hắn diệt trừ hai người đó. Chính bởi như vậy, tình cảm của bọn họ mới tăng thêm một tầng.
Hồng Hạnh nghe vậy, xuýt xoa liên tục, buồn bã nói:
- Thật cảm động, không ngờ giữa sư phụ và Tiểu Cửu lại trải qua nhiều kích thích ấm áp như vậy, thật khiến muội lo lắng mà hâm mộ.
Độc Hoàng cười nói:
- Nhưng, kiếp nạn của hai người còn chưa hết, Tiểu Cửu, Nguyệt Thần về tới Hỗ gia trại, tất cả đều tốt, nhưng, lại suýt nữa bị ta giết..
- Cái gì?
Hồng Hạnh nghe tới đây, không khỏi giật mình: Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tại sao tỷ lại muốn giết Tiểu Cửu, sư phụ? Có phải vì tỷ ghen tị không?