Tất cả mọi người đều biết, Chung Bân là thuộc hệ thống của Diệp gia, người của Trần Tiểu Cửu, hơn nữa, khi Trần Tiểu Cửu ở Hàng Châu, từng thông đồng với Chung Bân, lúc này, có cơ hội tốt của khoa cử lần này, tiến cử người của mình nhậm chức quan phó khảo, cũng là điều đương nhiên
Chuyện tốt, đương nhiên phải cho người mình tận hưởng cùng, chỉ cầm làm chủ khảo, phó chủ khảo, thì đó chính là sư tòa, trong tương lai sẽ nghĩ tới lợi ích rất lớn của môn sinh khoa cử.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, Trần Tiểu Cửu còn tiến cử cả Thượng thư bộ Lại Lưu Lam.
Thực ra thì không phải là Lưu Lam không đủ tư cách, Lưu Lam là Trạng Nguyên năm đó, thi từ ca phú, bút pháp thần kỳ, đều đã được lựa chọn kỹ, hơn nữa thân là Thượng thư bộ Lại, năng lực đương nhiên rất tốt! Theo căn cơ, lý lịch kinh nghiệm mà nói, y hoàn toàn là hợp tình hợp lý.
Nhưng điều kỳ lạ là, từ trong sâu thẳm, y là người của Tiêu thừa tướng, hơn nữa còn là tâm phúc đáng tin cậy của Tiêu thừa tướng – chỉ là con người y là người có năng lực thực sự, tên Viên Hải kia thì không thể nào so sánh nổi.
Trần Tiểu Cửu thông minh vô cùng, sao có thể hai tay dâng vị trí phó chủ khảo quan trọng như vậy cho Lưu Lam chứ? Phải biết, Lưu Lam là kẻ địch của hắn.
Lưu Lam cũng ngây người, khi y nghe thấy đề nghị của Trần Tiểu Cửu, trong đầu ong ong, sau đó lại như có một mối tơ vò, không ngừng ngẫm nghĩ những câu hỏi lớn lóe lên trong đầu: Tại sao? Tại sao? Đây là tại sao?
Lão Hoàng đế cũng giật mình, không hiểu gì, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Cửu nhìn lại, trong lòng bình yên, liền nói với Lưu Lam:
- Lưu thượng thư, Trần ái khanh tiến cứ khanh là phó chủ khảo, khanh đồng ý không.
- Thần?
Lưu Lam biết rõ lợi ích của cái chức quan phó chủ khảo mang tới, đó có nghĩa là sau này sẽ khiến các học đồ xúm lại bên mình, hơn nữa trong những học đồ này chỉ cần có một chút nổi tiếng, mình cũng sẽ được thơm lây.
Nhưng, y không rõ dụng ý của Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này mưu mô xảo quyệt như vậy, nếu mình đồng ý rồi, há chẳng phải là bị lạc lối sao? Hơn nữa Tiêu thừa tướng có đồng ý không? Y cũng đâu có tranh giành cái vị trí quan phó chủ khảo đó chứ?
Nghĩ tới đây, y do dự, đôi mắt do dự nhìn về phía Tiêu thừa tướng.
Đâu ngờ Tiêu thừa tướng không nhìn y lấy một cái, liền bước ra khỏi hàng, dõng dạc nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Lưu thượng thư nắm trong tay bộ Lại, trăm công ngàn việc, phân thân cũng khó xong, đâu có tinh lực đi làm quan phó chủ khảo chứ? Thần thấy vẫn nên chọn người khác thì hơn.
Lưu Lam nghe vậy, trong lòng thấy đau, y biết, Tiêu thừa tướng là đang nghi ngờ mình, không sai! Chính là nghi ngờ mình.
Bằng không, lão không có bất cứ lý do gì để từ chối đề nghị của Trần Tiểu Cửu, cho dù cũng đoán được Trần Tiểu Cửu có lẽ có "dụng tâm" gì đó bên trong.
Hơn nữa, cho dù là Tiêu thừa tướng sợ Trần Tiểu Cửu bày ra cạm bẫy gì đó, cũng không nên do Tiêu thừa tướng tự ra mặt để phản bác kiến nghị này, lẽ ra nên ra hiệu cho mình, để mình tự từ chối.
Nhưng, không ngờ Tiêu thừa tướng lại giọng khách át giọng chủ, nhanh chóng từ chối thay, đây thật là một việc khiến y không dễ dàng mà tha thứ được.
Trong lòng Lưu Lam vô cùng thận trọng, liên tưởng tới kết cục của Viên Hải và Dương Mạc Phong, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Tiêu thừa tướng đánh đòn cảnh cáo trước, sau đó mới quay đầu lại, híp ánh mắt do dự, nói với Lưu Lam:
- Lưu thượng thư, Bổn tướng biết việc của bộ Lại rất bận, suy nghĩ tới tình hình thực tế, Bổn tướng thay ông từ chối rồi, ông sẽ không trách ta chứ?
Sắc mặt Lưu Lam trở lên càng khó coi hơn, vội trần từ với Hoàng thượng, nói:
- Tiêu thừa tướng là Tể tướng nội các, đương nhiên hiểu được sự bận rộn hiện nay của bộ Lại, Thần cho dù có lòng, cũng không đủ sức, vẫn xin Hoàng thượng lựa chọn người khác.
Lời tuy nói ra rất viên mãn, nhưng trong lòng lại vô cùng trầm trọng.
- Ôi, lời của Lưu thượng thư là sai rồi, ông không nên khiêm tốn, bằng không há chẳng phải là phụ thành ý của Hoàng thượng sao?
Trần Tiểu Cửu vội an ủi nói.
- Chỉ là công việc của bộ Lại rất bừa bộn.
Lưu Lam giải thích trái với lương tâm.
Trần Tiểu Cửu cắt ngang lời của Lưu Lam:
- Lưu đại nhân chớ có vội từ chối, ông nói bộ Lại bề bộn công việc, ta lại không tin, vẫn mong Lưu đại nhân lấy ra một ví dụ bận rộn xem, cũng để lấp kín lời nói của Hoàng thượng, cũng để các triều thần biết ông không phải cố ý tắc trách.
- Việc này….
Việc của bộ Lại, tuy là phức tạp, nhưng rất nhiều việc, do thị lang bộ Lại và phó Thị lang bộ Lại xử lý gọn gàng, chắc chắn không tới lượt đích thân Lưu Lam nhúng tay vào, lúc này Trần Tiểu Cửu hỏi vậy, ông ta ấp a ấp úng, không trả lời được.
Ánh mắt Lưu Lam lóe lên, nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt hàm chứa sự khẩn khoản.
Trần Tiểu Cửu tặng cho y ánh mắt hiểu ý, lại nói với Tiêu thừa tướng: Nguồn:
- Vừa rồi Tiêu thừa tướng nói rất chuẩn xác, Lưu thượng thư công việc bề bộn, nhưng Lưu thượng thư hình như không trả lời được, thứ cho Tiểu Cửu vô lễ, muốn hỏi rút cuộc có việc gì, ràng buộc cơ thể của Lưu thượng thư?
Tiêu thừa tướng cả ngày lục đục với Tiểu Cửu, đương nhiên càng không biết Lưu Lam rút cuộc đang bận rộn cái gì, trong đầu lại suy nghĩ một lượt, lại không nghĩ ra lí do gì hay để thoái thác, một khuôn mặt già nua ở đó, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, lại thân thiết nói với Lưu Lam:
- Lưu thượng thư, đây là ông không đúng, Tiêu thừa tướng không muốn để ông làm quan phó chủ khảo, mới nghĩ ra li do "công việc bận rộn" để từ chối như vậy, nhưng sao ông lại thuận theo ý của Tiêu thừa tướng mà thoái thác vậy? Chúng ta thân là thần tử của Đại Yến, lo lắng vì Hoàng thượng, không chỉ không thể lui về, mà còn phải nghĩ cho thiên hạ trước. Hơn nữa cải cách thi cử lần này, nhiệm vụ nặng nề, Lưu thượng thư lại không thể đảm nhiệm như vậy, ông…không nên từ chối chứ?
Vừa nói, còn thân thiết kéo cánh tay Lưu Lam, điều này khiến Lưu Lam lo sợ, nổi da gà.
Tiêu thừa tướng trong mắt, đương nhiên rất tức giận, sắc mặt trở nên xanh mét, trong lòng càng ngày càng không hài lòng với Lưu Lam, còn hoài nghi y thầm có quan hệ gì đó với Tiểu Cửu.
Lão Hoàng đế lập tức theo nhịp nói:
- Lưu thượng thư, việc khoa cử, quan hệ tới cơ nghiệp trăm năm của Đại yến, quan trọng hơn bất cứ việc gì, trong tay khanh cho dù có việc gì quan trọng cũng giao hết cho quan viên bộ Lại giải quyết.
- Khanh phải toàn tâm, chu toàn cuộc thi mùa xuân năm nay cùng với Trần ái khanh, để các tài tử có thể tiến hành thi một cách công bằng, công chính, lựa chọn ra những nhân tài xứng đáng cho Đại Yến.
Lưu Lam bất đắc dĩ, đành khom lưng nói:
- Thần nhất định không dám phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng, nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, phụ tá Trần thượng thư, để khoa cử lần này diễn ra công bằng, viên mãn.
Y đang bất đắc dĩ tỏ sự trung thành với Hoàng thượng, bên tai liền nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tiêu thừa tướng, trong lòng lạnh lẽo: Đắc tội với Tiêu thừa tướng, đây chẳng phải việc gì hay ho.
Đề nghị cải cách khoa cử của Trần Tiểu Cửu sau khi được thông qua, trong vòng ba ngày, liền dán thông báo về chế độ sau khi cải cách nội dung khoa cử, tình hình tăng thêm, và tiêu chuẩn cho điểm của người đứng đầu ở khắp nơi.
Thông cáo vừa ra, hơn vạn tài tử khắp nơi trên toàn quốc đều kinh ngạc, đương nhiên không ngờ Trần Tiểu Cửu Văn Khúc tinh quân lâm phàm có thể tiến hành một cách dứt khoát cải cách khoa cử như vậy.
Nội dung cải cách lần này về thực chiến, các tài tử không có nhiều am hiểu lắm, học vấn tốt xấu lẫn lộn, trình độ không giống nhau.
Các tú tài đọc sách, cả ngày chỉ biết tới chi hồ dã, đương nhiên cái gọi là khổ thấu trời, mà đầu óc linh hoạt, các tài tử suy nghĩ rộng thì vỗ tay cười lớn, trầm trồ khen ngợi.
Tóm lại, có người vui có người buồn.
Nhưng, không có tài tử nào có chút nghi ngờ gì với cải cách khoa cử - Bởi vì, tài danh của Tiểu Cửu trong các tài tử, đã rất sáng chói rồi, hắn không chỉ là đã qua được cửa Trích Tinh lâu, trở thành chân truyền duy nhất của Thôi lão tổ, còn so tài với Triệu Văn Thái, trở thành danh sĩ của hồng nho khoa.
Hơn nữa, năng lực của Trần Tiểu Cửu cũng cực kỳ xuất chúng, thúc đẩy giao dịch với người ngoại quốc, khiến nhiều ngành thu được lợi ích không nhỏ.
Tài học đột xuất như vậy, lại có kinh nghiệm thực tế, khiến hắn trở thành ấn tượng đầu tiên trong mắt các tài tử.
Quy định về chế định thần tượng làm sao dám khiến họ lên tiếng phê phán chứ?
Trong lần thi hội này, đám bạn bè hư hỏng của Trần Tiểu Cửu, Thôi Viễn Sơn, Phan Tường, Phan An, Chung Việt, Phương Văn Sơn đều tham gia vào.
Tuy những con ông cháu cha này trừ Phương Văn Sơn là tiến sĩ ra, có tư cách vào thi hội ra, những người khác đều không có tư cách thi hội.
Nhưng, Trần Tiểu Cửu cũng không phải người cổ hủ, đã sớm để Diệp Ngâm Phong cấp một cái giấy thông hành cử nhân cho họ rồi.
Tuy thủ đoạn có chút đen tối, nhưng việc gấp tòng quyền, cũng đành tạm thời như vậy.
Nhưng, cửa ải thi hội, Trần Tiểu Cửu quyết định chủ ý, khiến họ phải tự thi.
Mấy người này đầu óc vốn linh hoạt, không phải hạng người giáo điều, thêm vào đó lại ở cùng Tiểu Cửu lâu, hiểu thấu triệt được quan niệm của Tiểu Cửu .
Còn đề thi lần này, chính là tự Tiểu Cửu ra, bọn họ tuy không chiếm ưu thế trong "thi, thư, lễ, nhạc, điển", nhưng cũng tuyệt đối không kém, nhưng "sách luận" và thẩm án thực tế, lại có ưu thế không tầm thường.
Giả dụ trong tình thế như vậy, nếu không thi đỗ, sẽ trở thành A Đẩu rồi..
Chung Bân là quan phó chủ khảo, loay hoay kinh khủng, giơ tay nhấc chân, hăng hái, giống như thanh niên mười tuổi.
Nhưng Lưu Lam lại hoàn toàn trái với Chung Bân, từ sau khi làm quan phó chủ khảo, liền buồn bực không vui, mặt mày cau có, không chỉ việc khoa cử có thể tránh thì nên tránh, ngay cả việc trong bộ Lại cũng rất ít lưu tâm, cả ngày chỉ ngồi trong thư phòng suy nghĩ.
Con trai của y Lưu chí Sơn vừa phải tham gia khoa cử, được biết phụ thân là quan phó chủ khảo, đương nhiên vui mừng khôn tả, cả ngày quấn lấy cha để muốn khảo đề.
Lưu Lam tức giận đến cầm chén trà, hất vào người Lưu Chí Sơn, ngơ ngác nói:
- Thằng nghịch tử mày, cả ngày chỉ biết oai môn tà đạo không biết đọc thi thư sao? Đừng nói ta không biết khảo đề, cho dù là biết, ta có thể nói cho con sao?
Lưu Chí Sơn che má đang chảy máu, oan ức nói:
- Sao không được? Cha là cha con, nói cho con biết thì có sao? Con thi đỗ rồi, không phải cũng làm rạng rỡ tổ tông sao?
Lưu Lam thở dài một hơi, hữu khí vô lực nói:
- Con trai à, Trần Tiểu Cửu kia là ai cơ chứ? Đó là một nhân vật có thể ăn thịt người, ngộ nhỡ có nhược điểm gì bị hắn bắt được, cha không phải chết chắc sao? cũng chớ hy vọng xoay người, chúng ta cả gia tộc đều bị lật đổ hết.
- Nghiêm trọng như vậy, con thật không tin.
Lưu Chí Sơn khó hiểu, bĩu môi.
- Không tin?
Lưu Lam có thâm ý nói:
- Thế Viên Hải kia chết thế nào? Dương Mạc Phong chết thế nào? Đó đều là bị Trần Tiểu Cửu cho chết, thằng nghịch tử con, không phải hi vọng cha già này của con cũng bị Trần Tiểu Cửu cho chết chứ?
- À? Hóa ra Viên Hải, Dương mạc Phong là bị Trần Tiểu Cửu làm chết?
Lưu Chí Sơn rùng mình, liền không dám năn nỉ cha gã gian dối nữa.
Hai cha con mặt mày cau có, than thở, liền nghe thấy lão quản gia run rẩy chạy tới, lo lắng nói:
- Lão gia, thượng thư bộ Lễ Trần Tiểu Cửu tới thăm, ông xem có gặp hay không ạ?
Cái gì?
Lưu Chí Sơn vừa nghe cái tên này, liền giật mình thon thót, vội chạy ra.
Lưu Lam thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Gặp! Sao dám không gặp?