Tiêu thừa tướng tuyệt đối là hạng người đa mưu túc trí, miệng lưỡi sắc sảo, sắc bén, bằng không, sao có thể làm được Thừa tướng, nắm toàn bộ cục diện của thiên hạ?
Lão lấy một lỗ hổng tráo trở để đẩy Trần Tiểu Cửu vào góc chết.
Ánh mắt của các đại thần đều hướng về Tiểu Cửu, đặc biệt là Diệp Ngâm Phong, Chung Bân, trong lòng hai người bọn họ có chút lo lắng không nguôi.
- Tiêu thừa tướng thật có tài ăn nói, không ngờ hỏi một câu xảo quyệt như vậy.
Trần Tiểu Cửu cười, chỉ vào các quần thần, cười nói:
- Triều Mãn đương nhiên là một đời tài giỏi, cũng đều là thẩm án, cao hơn thời cuộc của ta.
- Nhưng…ta có thể nói trắng ra, chư vị triều thần đương triều sở dĩ có sự hiểu biết sâu sắc đối với thời cục, trở thành trụ cột của triều đình, của quốc gia như bây giờ, đó là vì đỗ khoa cử, làm quan, dưới sự đào tạo của Hoàng thượng đương triều, Lâm Tướng quốc năm đó, còn cả Diệp các lão, mới dần thích ứng được với thời cuộc, dần dần học được cách thẩm án thời thế, phân tích thời cuộc.
Thấy khuôn mặt kinh ngạc của các quân thần, lại lớn tiếng dò hỏi:
- Chư vị, ta nói có đúng không?
Lời Tiểu Cửu vừa nói ra, tất cả các đại thần đều do dự giây lát, rồi lần lượt gật đầu – Trong ngôn ngữ lần này của Tiểu Cửu đã kéo Hoàng thượng vào, bọn họ có mấy cái đầu chứ? Dám nói mình trước là nắm rõ được thời cuộc, còn không có chút can hệ nào với Hoàng thượng sao? Đó trừ phi là bỏ đi cái mạng của mình.
Trần Tiểu Cửu nhìn Tiêu thừa tướng đầy đắc ý, cười nói:
- Tiêu thừa tướng? Ông nghe xem, chư vị đại thần đều thừa nhận là dưới sự bồi dưỡng của Hoàng thượng, Lâm Tướng Quốc và Diệp các lão mới học được cách thẩm tra thời cuộc, quyết định quan phi.
Tiêu thừa tướng tức tới xanh mét mặt mày, lại không hề có cách gì phản bác: Thằng nhãi này, rất giỏi mượn cớ thời cuộc, cho dù là lão cũng không dám lên mặt với Hoàng thượng trước mặt mọi người.
Lão châm chước lời nói:
- Trần đại nhân, cho dù đại nhân hiểu những điều này, vậy để các tài tử thi đỗ nhận sự dậy bảo của lão thần, cũng không trở thành gây chiến với sự thay đổi khoa cử.
Trần Tiểu Cửu hài lòng:
- Nhưng bây giờ Hoàng thượng tinh lực không dồi dào, Lâm tướng quốc không biết phương nào, còn Diệp các lão lại lui về quy ẩn, nếu không cải cách khoa cử, những nhân tài được chọn ra kia sẽ tìm ai để dạy bảo chứ? Nếu không có người dạy bảo, lựa chọn ra những người đó cũng vô dụng, há chẳng phải trở thành chúng ta không làm tròn bổn phận sao?
Tiêu thừa tướng bị sự ngụy biện của Trần Tiểu Cửu làm tức tới ngã ngửa, trong lòng thấy hỗn tạp, không biết nên phát tác thế nào.
Viên Trác Kiến thấy Tiêu thừa tướng cũng bị chịu nhục, liền bước ra, bênh vực nói:
- Trần Thượng thư, lời này sai rồi, Tiêu thừa tướng kinh nghiệm quản lý triều cục rất phong phú, những tài tử kia được giáo dục bởi Tiêu thừa tướng, nhất định sẽ trở thành trụ cột của quốc gia.
- Ha ha…trụ cột quốc gia?
Trần Tiểu Cửu coi thường không để ý, lớn giọng nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, nếu những tài tử đó giao cho Tiêu thừa tướng dạy dỗ, chỉ e trở thành cặn bã, tài trí bình thường.
- Trần đại nhân, đại nhân có ý gì? Lẽ nào là muốn vu tội cho bổn tướng sao? Nếu đại nhân không nói ra được lý do bổn tướng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ với ngươi.
Tiêu thừa tướng tức tới sùi bọt mép, mũ quan cũng bị tóc dựng ngược lên.
- Tiêu thừa tướng vội gì chứ? Nếu ông muốn ta nêu ví dụ, ta cũng không khách khí, chỉ là không tán thưởng thôi.
Trần Tiểu Cửu ho khan một tiếng, mới nói:
- Viên Hải của Bộ Lễ đã bị mất đầu, có phải là học trò của Tiêu thừa tướng? Dương Mạc Phong Đô ngự sử chịu hình phạt treo cổ, có phải cũng là triều thần do Tiêu thừa tướng đề bạt không? Nhưng hai người này không biết kiểm điểm, thân ở vị trí cao, lại ngồi không ăn bám, càng làm trầm trọng thêm tình trạng tham ô, hủ hóa, vơ vét tài sản, bằng bất cứ thủ đoạn nào, tham quan như vậy, hạng người vô dụng, là học trò của Tiêu thừa tướng và là thân tín Tiêu thừa tướng ủy thác trọng trách, hừ…, có hai ví dụ sống đặt trước mắt đó, bảo ta tin tưởng năng lực đào tạo của Tiêu thừa tướng thế nào đây?
- Ngươi..ngươi ngậm máu phun người….
Tiêu thừa tướng mặt đỏ chuyển sang trắng, gần như rơi vào khí tuyệt, lão kiên quyết không ngờ cho dù là Dương Mạc Phong hay là Viên Hải chết rồi, vẫn còn bị Trần Tiểu Cửu vạch trần.
- Sự thật vẫn còn, Tiêu thừa tướng còn có thể chống chế thế nào?
Trần Tiểu Cửu ăn nói sắc xảo, nhìn khuôn mặt quải trượng của Tiêu thừa tướng, lại chợt đổi sang nụ cười:
- Đương nhiên, Tiêu thừa tướng ông không phải tự trách mình quá, ông tuy trình độ dạy dỗ môn sinh còn kém, nhưng thủ đoạn trừng phạt môn sinh rất nghiêm khắc, Viên Hải, Dương Mạc Phong tuy là môn sinh của ông, thân tín của ông, nhưng không phải cũng bị ông giết đó sao?
Trần Tiểu Cửu vừa nói xong, Thượng Thư bộ Lại Lưu Lam chợt biến sắc, hơi thở trở nên nặng trĩu.
- Trần thượng thư, ngươi đang nói gì vậy?
Tiêu thừa tướng tức giận:
- Viên Hải, Dương Mạc Phong ăn hối lộ là trái với vương pháp, vơ vét tài sản, phạm phải quốc pháp, bổn tướng làm quan xử án, giết chết họ là thay trời hành đạo, mở rộng chính nghĩa, sao đến miệng ngươi lại thành ra hình như là ta làm việc thiên tư, giết chết bọn chúng chứ?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Nói sai! Nói sai! Tiêu thừa tướng đạo đức tốt, khiến Tiểu Cửu bái phục.
Vừa trả lời, vừa nhìn về phía ThượngThưBộ Lại Lưu Lam.
Chỉ thấy sắc mặt của Lưu Lam nhợt nhạt, đôi mắt nhíu chặt, cũng biết trong lòng y sợ hãi tới cực điểm, ha ha, cả triều, ai không biết Lưu Lam cũng là tâm phúc của Tiêu thừa tướng! Thỏ chết cáo thương, câu này làm cho người ta cảm thấy lạnh, huống hồ con thỏ này vẫn bị chủ nhân thân thiết giết chết.
Trần Tiểu Cửu vừa nói xong, đã khiến Tiêu thừa tướng bị giày vò tới thương tích đầy mình, còn cãi cọ như vậy nữa, sẽ có hại mà không có lợi cho Tiêu thừa tướng, lão đơn giản im miệng không nói, không để Trần Tiểu Cửu cơ hội phát huy chủ đề nào.
Trần Tiểu Cửu "chế phục" Tiêu thừa tướng, cuối cùng cũng trở lại vấn đề chính, cất cao giọng:
- Hoàng thượng, các vị đại thần, mọi người đều biết sự thanh cao của con người, cũng biết sự gian khổ của con người, mười năm gian khổ học tập, bán mạng cho đế vương gia, nhưng thi hương ba năm một lần, thi hội cũng ba năm, thời gian là sáu năm, không chỉ kéo dài tuổi thanh xuân quý báu, còn vứt bỏ vô số tài tử tài trí cho giang hồ, cũng khiến triều đình Đại yến cầu hiền nhược khát chờ đợi tha thiết, cho nên, cải cách chế độ khoa cử, là cấp bách.
- Kiến nghị của ta, tổng cộng có ba điểm: Thứ nhất, phải thay đổi thi hương, thi hội mỗi năm một lần, rút ngắn thời gian, nhân tài được tậndụng một cách đại hóa nhất: Thứ hai, trọng "sách luận" mà giảm nhẹ thi từ, lựa chọn người có tài thực dụng; Thứ ba, thêm vào thẩm án thực tế, sử dụng sở trường, năng lực ứng biến, xin Hoàng thượng, chư vị triều thân suy nghĩ cẩn thận.
Trong lòng lão Hoàng đế đương nhiên rất vừa lòng, nhưng vẫn giả bộ nói với các triều thần:
- Chư vị ái khanh, ý kiến của Trần thượng thư các vị thấy thế nào?
Các triều thần châu đầu ghé tai, tranh cãi ầm ĩ.
Diệp Ngâm Phong vội vàng bước ra, dõng dạc nói:
- Sự sắp đặt của Trần thượng thư, không chỉ nói ra được tiếng lòng của các học nhân thiên hạ, cũng là một cơ hội tuyệt hảo cho Đại Yến phồn vinh, Thần …tán thành.
Triệu Thái mới thăng nhiệm lên làm thị lang Bộ Lễ, cũng kích động chảy nước mắt, nức nở nói:
- Thần đúng là chịu nhiều khổ cực về chế độ khoa cử, tới nay đã năm mươi tuổi mới có được cái danh Bác học hồng nho khoa, có cơ hội được tận lực cho Đại Yến, lời của Trần thượng thư, đúng là thuận ý trời, thuận theo ý dân, thần…tán thành.
Chung Bân cũng vội bước ra nói:
- Thần tán thành.
Đại Lý tự khanh Trịnh Bình vội nói:
- Thần tán thành.
Các tâm phúc của Diệp gia đều lấy Diệp Ngâm Phong làm tiên phong, lúc này chính là lúc cần tới bọn họ, liền dũng mãnh tiến lên, ai cũng ba chữ "thần tán thành".
Còn Trần Tiểu Cửu lợi dụng mạch máu kinh tế, các đại thần nắm trong tay cũng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, do dự một lát, cũng đứng ra cao giọng nói:
- Thần tán thành.
Trần Tiểu Cửu dùng dao mổ trâu giết gà, một sự cải cách chế độ khoa cử liền dễ dàng chứng tỏ được quyền thế của mình dũng mãnh tới cỡ nào.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, có đại bộ phận các triều thần đều đứng ra nói cho hắn, mà trong đó có không ít thân tín bên cạnh Tiêu thừa tướng.
Tiêu thừa tướng nhìn về một đám đông nghìn nghịt, liền hít vào một hơi sâu.
Lão liền đếm các đại thần đã bước ra khỏi hàng một lần, không ngờ có hơn năm mươi người! Mà trong đó có không ít những trụ cột đứng sừng sững trong triều, cũng lại có vài tên thân tín của lão.
Bằng một việc này có thể đoán ra được, Trần Tiểu Cửu bắt đầu từ bây giờ cũng không bao giờ là người cô đơn trong triều đình nữa.
Ngoài những tâm phúc của Diệp gia ra, hắn cũng có bè đảng của riêng mình.
Tiêu thừa tướng ý thức được nguy cơ này, trong lòng trở lên lạnh như băng, lại nhìn về phía Lưu Lam Thượng Thư của Bộ Lại và binh thượng Hà Vũ Lôi, thấy hai người trước sau vẫn đứng yên không bước ra, trong lòng cũng thấy có chút cân bằng.
Chỉ cần mình có thể nắm giữ chắc bộ Lại, , bộ Quân, bộ Binh cho dù Trần Tiểu Cửu có vắt tất cả vốn liếng, cũng không làm được việc lớn gì.
Lão Hoàng đế thấy quần thần đều đồng ý, liền biết việc này đã xuôi chèo mát mái, vội biết thời thế nói:
- Nếu mọi người đều tán thành với ý kiến cải cách khoa cử của Trần ái khanh, vậy Trẫm chuẩn tấu, chế độ khoa cử mới sẽ được thực hiện ngay trong kỳ thi mùa xuân năm nay.
Diệp Ngâm Phong nghe vậy, vội tiến lên nói:
- Khởi tấu Hoàng thượng, từ hành động vĩ đại cải cách khoa cử của Trần Thượng Thư, cho thấy có thể nhìn ra được sự hy vọng thiết tha, quan tâm thương yêu đối với đông đảo tài tử trong thiên hạ, hơn nữa Trần Thượng Thư giỏi thi ca, là học sĩ của Bác học hồng nho khoa, lại được truyền là Văn Khúc tinh quân lâm phàm, uy vọng trong học thuật rất cao, thần cả gan xin nói, quan chủ khảo kỳ thi mùa xuân năm nay do Trần thượng thư đảm nhiệm, xin Hoàng thượng suy xét.
- Thần tán thành…
- Thần tán thành…
- Thần tán thành.
Diệp Ngâm Phong nhân lúc còn đang nóng, lựa chọn thời cơ rất tốt, các đại thần này còn chưa kịp trở về chỗ cũ vừa kịp nói ra ba chữ "thần tán thành", biểu lộ thái độ tốt rồi, dù sao nếu đứng ra, lại đắc tội với Tiêu thừa tướng, đâu còn có khả năng lui về ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Lão Hoàng đế cười nói:
- Trần ái khanh thân là Thượng thư bộ Lễ, lại giỏi thơ ca, có tấm lòng yêu thương đối với đông đảo tài tử, cuộc thi lần này do Trần ái khanh đảm nhiệm quan chủ khảo, đó cũng là lựa chọn thích hợp, Tiêu thừa tướng, khanh thấy thế nào?
Trong lòng Tiêu thừa tướng vô cùng phản đối, nhưng trong tình cảnh này, lão không dám ra mặt phản bác, bằng không, sẽ lại nhận được những phát đạn lớn hơn nữa của Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này nhậm chức quan chủ khảo năm nay, có lý, có tiết, bản thân cho dù ra mặt chống lại, cũng là làm kẻ tiểu nhân, không thể thay đổi sự thật này.
Lão dừng một lát, trong lòng tuy căm uất, nhưng vẫn cười nhẹ nhàng nói:
- Thần…tán thành.
Lão Hoàng đế cười nói:
- Quan chủ khảo kỳ thi năm nay đã định, hai vị phó chủ khảo, mời Trần ái khanh đề cử danh sách.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thượng thư bộ Hộ Chung Bân, chiêu hiền đãi sĩ, tài trí tuyệt sắc, uy vọng lại cao, thần đề cử lựa chọn là phó chủ khảo kỳ thi năm nay.
Lão Hoàng đế nói:
- Còn một vị nữa?
Trần Tiểu Cửu nhìn về phía thượng thư bộ Lại Lưu Lam, cười nói:
- Thần chọn thêm thượng thư bộ Lại Lưu Lam nhậm chức phó chủ khảo.
Lời vừa nói ra, quần thần đều kinh ngạc.