Viên Tử Trình dừng một chút, lắp bắp nói:
- Nhưng Hoa Như Ngọc càng lợi hại, cũng chỉ có hơn năm trăm tên tội phạm, chỉ e là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Tiểu Bạch công tử giãy dụa đứng dậy, tuy rằng sức còn yếu, hai đầu lông mày vẫn còn mang theo sự thản nhiên siêu tuyệt:
- Nhiều người cũng không thấy được sự hùng mạnh, người ít cũng không thấy được nhỏ yếu, vận dụng một cách ảo diệu, giữ lấy sự đồng lòng!
- Tỷ như ta, thắng ở âm hiểm, mà yếu ở dùng binh. Tuy nhiên có Thiết Giáp doanh và đại cung thủ, không phải là bao vây trong thung lũng này, cũng trở thành sơn dương trong tay địch rồi sao?
Cho nên, chúng ta cứ an tâm chờ đợi, xem Hoa Như Ngọc cô nương đó làm thế nào phá bỏ cục diên! Hơn nữa, còn có Tiểu Cửu kỳ tài trợ giúp, nhất định sẽ lập được kỳ công, ha ha… Nghĩ một chút, ta lại thấy có chút khẩn trương.
Viên Tử Trình nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu Bạch công tử, trong lòng quyết định biện pháp.
Lại ba ngày nữa qua đi, chỉ cần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc chưa có động tĩnh tiến công, bất kể như thế nào, cũng phải nghĩ cách đem Thiếu chủ ra khỏi thung lũng, không thể để Thiếu chủ càng làm loạn nữa…
Hoa Như Ngọc hành quân rất nhanh, thời tiết không tốt, tuy rằng đi đường gió tuyết, lãnh ý lẫm lẫm, nhưng việc cứu người quan trọng hơn, Hoa Như Ngọc không có tâm tư trì hoãn thời gian.
Dọc đường đánh ngựa đi trước, may mắn là ngựa "vận lương" này đều vô cùng khỏe mạnh!
Nhưng đạo tặc Hỗ gia trạ, cũng hết sức tò mò trong xe ngựa sắp xếp những gì? Không ngờ có thể hành quân cùng với tốc độ của mình.
Năm trăm huynh đệ, trên mặt mang màu phong sương, mặc dù có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng không thể che dấu được khí phách hùng hổ của bọn họ. Bên hông mỗi người, đều đặc biệt đeo thêm một túi lớn.
Chỉ là chính bọn họ cũng không biết, trong túi áo này rốt cuộc là đựng những vật gì?
Đi hai ngày đường, rốt cuộc đã tiến vào địa ngục trái đất, Mộ Bình!
Dưới từng luồng gió lạnh lẫm liệt, có thể cảm nhận được sâu sắc sự tiêu điều của Mộ Bình, khắp nơi là tường đổ, mái nhà nát thủng, đá sỏi, thỉnh thoảng trên những bức tường cản gió, còn có thể thấy được dấu tích của khói lửa đã quét qua.
Xem ra, nơi này nhất định vừa trải qua một trận hỏa hoạn gột rửa tới trời cao, mới có thể để lại diện mạo nghèo túng đến vậy.
Bên trong một mảng nhà cỏ, cuối cùng cũng thấy một tên hành khất đi ra, một nam nhân dáng vẻ hèn mọn.
Thấy Hoa Như Ngọc và đại quân tiến đến, tên hành khất kia dường như muốn bỏ chạy.
Hoa Như Ngọc nhún người lập tức bay lên, liền chặn đường người đàn ông kia lại.
Gã đàn ông kia vẻ mặt hoảng sợ nhìn đao thép trong tay Hoa Như Ngọc, ánh mắt ngây dại, không ngừng khoát tay nói:
- Đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng giết tôi…
Hoa Như Ngọc cũng nhận ra mình có phần hơi hung dữ.
Thu đao thép lại, khẽ vuốt mấy sợi tóc, lúc này nàng làm ra thái độ dịu dàng của nữ nhân, nói với gã đàn ông kia:
- Vị đại ca, Oa Khấu ở nơi nào, ngươi biết không?
Không ngờ gã đàn ong kia sợ tới mức cả người run lên, nằm trên đất không ngừng lăn lộn, run rẩy nói:
- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi…
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của gã, hỏi cũng không đáp, Hoa Như Ngọc mới biết được, người này là một kẻ ngốc nghếch!
Nàng thở dài một hơi, cười dịu dàng tự giễu mình, buông tha cho tên ngốc kia, dẫn một đám huynh đệ tiến lên phía trowcs.
Đi thêm mấy trăm mét đường, hai đầu lông mày của nàng đột nhiên khẽ động, ghé mắt nói với Tiểu Cửu:
- Thằng ngốc này quả thật là ngốc sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Trong lòng nàng cái gì cũng biết rồi, còn hỏi ta sao?
Hoa Như Ngọc cười nói:
- Thằng ngốc cũng cần ăn mới có thể tiếp tục sống, nơi này bị đốt như vậy, lương thảo bị cướp sạch không còn, ngay cả người ngu ngốc, cũng không thể ở chỗ này tìm được đồ ăn.
Trần Tiểu Cửu gật đầu đồng ý, cười nói:
- Ta liền trở lại bắt tên ăn mày kia, tra khảo một phen.
- Không!
Hoa Như Ngọc khoát tay một cái, gọi Độc Hoàng đến, nói với nàng:
- Độc Hoàng tỷ khinh công tốt nhất! Phiền tỷ theo dõi tên ăn mày này một chút, muội nghĩ hắn nhất định là mật thám của Oa Khấu, đương nhiên muốn về mật báo với bọn chúng. Sau đó, Độc Hoàng tỷ đi theo tên mật thám kia tìm được nơi ở của bọn chúng, liền đó chúng ta xông lên, một mẻ bắt gọn…
Độc Hoàng hiểu ý, đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng xuống ngựa, chỉnh lại trang phục, liền đi vòng vèo về bên cạnh, tiến về phía thôn trang hoang vắng.
Trần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ có điều, lúc này bọn họ đi rất chậm, Hoa Như Ngọc vừa đi vừa quan sát động tĩnh tuyết trên mặt đất.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Hoa muội muội, trên mặt đất có bạc sao? Nàng đang nhìn cái gì?
Hoa Như Ngọc cười thần bí nói:
- Ta đang xem trang bị của kẻ địch.
- Từ chỗ gạch ngối vỡ nát, đến chỗ này, dọc đường đi không thấy chút dấu vết vó ngựa nào, bọn họ nhất định là không có ngựa. Nhưng thậm chí cả dấu bước chân cũng không xuất hiện, đủ để chứng minh võ sĩ của bọn họ khinh công rất tốt.
Trần Tiểu Cửu liên tục gật đầu, không khỏi bội phục vì những quan sát tỉ mỉ của nàng.
Đại quân đi thêm một đoạn đường, lúc trời nhá nhem, Độc Hoàng vẻ mặt buồn bã bay về.
Hoa Như Ngọc không ngừng kỳ vọng nói:
- Độc hoàng tỷ tỷ, theo dõi được nơi ở của bọn chúng sao?
Độc Hoàng thở hổn hển, trên trán bóng loáng lấm tấm mồ hôi, sắc mặt đỏ lên, giận dữ nói
- Thằng ngốc đó, ta bị… ta bị mất dấu rồi…
- Mất dấu rồi hả?
Cả đám Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, La Đồng ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi cực kỳ kinh hãi.
Độc Hoàng bản lĩnh khinh công tự xưng đệ nhất thiên hạ, ngay cả Tào công công còn không thể đuổi theo, làm sao có thể đánh mất dấu tên ăn mày này chứ?
Độc Hoàng ngượng ngùng nói:
- Hoặc tên kia khinh công so với ta còn cao hơn, nên ta đuổi không kịp y…
- Tuyệt đối không thể có chuyện đó!
Hoa Như Ngọc nói như đinh đóng cột:
- Độc Hoàng khinh công đệ nhất thiên hạ, nếu không đuổi kịp người này, hơn nữa nơi này không có rừng rậm, y muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của tỷ, cũng không phải chuyện dễ dàng!
- Vậy nên giải thích như thế nào?
Trần Tiểu Cửu đầy hứng thú nhìn đôi mắt diễm lệ lạnh lùng của Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc trầm ngâm nửa ngày, rành rọt từng chữ một:
- Tên mật thám kia ngoại trừ khinh công phi phàm, nhất định cũng rất quen với địa hình nơi nay, và không đi xa.
- Ta đoán y rất có thể đang ẩn náu ở nơi nào đó, chỉ có điều nơi bí ẩn này ở chỗ nào, chúng ta lại không thể biết được.
Y Đằng Tuyết Tử đôi mắt ngập nước vụt sáng, nhìn Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu, môi anh đào khẽ hé, muốn nói lại thôi.
Trần Tiểu Cửu chú ý tới bờ vai Tuyết Tử khẽ run run, cười hỏi:
- Tuyết Tử có lời gì muốn nói không?
- Ta…
Y Đằng Tuyết Tử mím môi mọng, lắp bắp nói:
- Ta có thể đoán được tên mật thám kia ẩn náu ở chỗ nào, nhưng lại e Hoa đương gia không tin lời ta.
Hoa Như Ngọc cười rạng rỡ nói:
- Làm sao có thể không tin Tuyết Tử tỷ tỷ chứ? Mọi người mau hợp mưu hợp sức, Tuyết Tử tỷ tỷ có điều gì, cứ việc nói ra.
Y Đằng Tuyết Tử cắn môi phấn, nói:
- Loại mật thám này, tinh thông thuật trốn dưới đất, những lối mòn bình thường, là nơi ẩn giấu ba cái huyệt phía dưới, ba huyệt cách nhau chừng ba trăm trượng, tạo thành hình tam giác…
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc nhìn vẻ mặt thành thực của Tuyết Tử, cũng biết những lời của nàng không phải lời nói dối!
Nhưng, bọn họ càng hiếu kỳ chính là, Tuyết Tử làm sao biết được nơi bí mật này ở đâu? Trong chuyện này, nhất định có không ít ẩn ý sâu xa không dễ dàng nắm bắt được.
Lúc này, mọi người đều không kịp nghĩ nhiều đến những thứ khác.
Việc cấp bách hiện nay, là muốn đem đám mật thám đó một mẻ lưới bắt cả, không thể tiết lộ bí mật của mình, cũng muốn thăm dò tình hình chiến trường, còn tiểu Bạch công tử, rốt cuộc là bị nhốt ở nơi nào!
Hoa Như Ngọc nói với Tuyết Tử:
- Vậy phiền Tuyết Tử tỷ tỷ đích thân, giúp chúng ta xem xét một phen.
Y Đằng Tuyết Tử thuận lòng.
Nàng dặn dò đại đội nhân mã giả bộ đi về phía trước, mình lại mang theo Không Không, Lan Lan, Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, La Đồng, Hắc Sơn, Từ Hạt Từ và quân đoàn Anh Mộc cùng những cao thủ khinh công trác tuyệt, lén lút tiềm hành trở lại nơi hoang tàn lúc nãy.
Y Đằng Tuyết Tử đôi mắt đảo qua trên đống hoang tàn đổ nát, rốt cuộc trong đống phế tích đó, nàng đã tìm được một cửa động tối mịt mù.
La Đồng vén tay áo lên, liền đi xuống dưới. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - ệnFULL.vn
Y Đằng Tuyết Tử vội hỏi:
- Vạn lần không được, động này có độc, không thể đi vào.
La Đồng hoảng sợ, chân vừa thò ra vội vàng rụt lại, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Tử, tràn đầy khâm phục, ngưỡng mộ.
Tuyết Tử hạ giọng nói:
- Đám mật thám này tinh thông thuật độn thổ, độn thổ mặc dù tốt, nhưng võ công chỉ tạm được, bọn họ cũng sợ kẻ thù tìm được cửa động, đi vào trong động đuổi giết bọn chúng. Cho nên bọn họ ở trong động sẽ bố trí hạ độc, chỉ cần kẻ thù thò mặt vào, chỉ còn con đường chết.
- Vậy phải làm thế nào mới được?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt khó xử.
Tuyết Tử nói:
- Loại độc này không chỉ là đòn trí mạng với địch nhân, mà đối với bọn họ cũng có tổn thương không nhỏ. Cho nên bọn họ cách hai giờ nhất định sẽ ra ngoài hóng gió một lần…
- Bởi vậy, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, khi bọn chúng vừa lên hóng gió, liền xông lên bắt hết toàn bộ!
Hoa Như Ngọc nhìn đôi mắt trong veo của Tuyết tử, thầm nghĩ may mà mình đưa nàng theo, bằng không, mình mới đến Mộ Bình, sẽ lâm vào tình trạng hoàn toàn bị động.
Chỉ có điều, Tuyết Tử đối với mấy hình thức ẩn núp của đám mật thám này, càng nói rõ ràng rành mạch, càng chứng minh nàng với Oa Khấu có muôn vàn mối liên hệ vô cùng phức tạp.
Lòng phòng bị của nàng đối với Tuyết Tử càng lớn.
Y Đằng Tuyết Tử bảo Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng chặn lại chỗ này, giữ lại Không Không tra xét tình hình địch, liền dẫn những người còn lại đi trong vòng bán kính ba trăm trường tìm hai cửa hang còn lại.
Y Đằng Tuyết Tử trong lòng hắn có nhiều uẩn khúc, chưa hoàn toàn nói ra toàn bộ.
Bởi vì Trần Tiểu Cửu phát hiện, trong vòng hình tròn bán kính ba trăm trượng, Y Đằng Tuyết Tử gần như chỉ tốn gần nửa canh giờ, đã tìm được một cửa hang khác.
Nàng bảo La Đồng, quân đoàn Anh Mộc, Từ Hạt Tử, Hắc Sơn, Lan Lan chốt lại đây.
Chỉ còn lại nàng và Trần Tiểu Cửu hai người đi tìm cửa động còn lại.
Ba động hợp thành một hình tam giác lớn ba trăm trượng.
Hiện tại hai cái đã tìm được rồi, chỗ thứ 3 tự nhiên sẽ hiện ra. Tuyết Tử chỉ thoáng kiểm tra một chút, liền tìm được cửa hang thứ ba trên mặt đất.
Tuyết Tử và Tiểu Cửu chọn một chỗ ẩn nấp giấu mình thật kỹ, kiên nhẫn đợi đám mật thám hiện thân.
Trần Tiểu Cửu cứ ngồi xổm sau lưng Tuyết Tử, hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng, thoáng có chút run rẩy.
Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của nàng, cảm nhận bàn tay nhỏ của nàng lạnh ngắt truyền đến từng trận lãnh ý, kinh ngạc hỏi:
- Tuyết Tử tỷ, nàng sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?
Tuyết Tử ngoái đầu lại cười, gương mặt càng quyến rũ mê người.
Nàng nhẹ nhàng dựa vào lòng Tiểu Cửu, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng hắn, hạ giọng nói:
- Tiểu Cửu, có phải ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi ta không? Có phải ngươi muốn biết tại sao ta lại biết mọi việc rõ ràng như vậy hay không?
Trần Tiểu Cửu không trả lời, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò, khẽ gật đầu.
Y Đằng Tuyết Tử vuốt mái tóc, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Cửu, nói ra ngươi có lẽ sẽ cảm thấy rất hoang đường. Môn độn thổ này, chính là sư phụ của ta sáng lập ra, mà ta, cũng vì lưu truyền môn học thuật này, lập được bao công lao hiển hách…