Hoa Như Ngọc sửng sốt, ngoái nhìn gương mặt Tiểu Cửu lén cười trộm, khóe miệng hơi nhếch lên, đầy thâm ý nói:
- Ta có thủ đoạn chỗ nào? Là chàng ở đó suy nghĩ lung tung thôi.
Trần Tiểu Cửu ghé sát tai nàng, thầm thì:
- Hoa muội, nàng thật giỏi tính toán.
- Ta có thể đoán được suy nghĩ của nàng, nàng đơn giản muốn đem Y Đằng Tuyết Tử trở thành cây kiếm hai lưỡi, lại để ta ở bên trông chừng nàng ấy. Tuyết Tử nếu thật tâm muốn giúp chúng ta, đương nhiên đôi bên cùng vui vẻ.
- Nhưng nếu Tuyết Tử thật có tâm tư khác với lời nói…, lúc đó liền khống chế nàng ấy làm con tin, khiến cho Oa Khấu ném chuột sợ vỡ đồ. Hoa muội, ta nói không đúng sao?
Hoa Như Ngọc giận dữ nói:
- Tiểu Cửu, có đôi khi ta thật sự không hy vọng chàng thông minh như thế.
- Những lời nói ra, luôn khiến tổn thương lòng ngươi, tuy nhiên thời điểm phi thường, phải cực kỳ quyết đoán, không thể bởi vì tình bạn, tình yêu, che mờ ánh mắt, che mờ tâm linh….
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu xám xịt, nhẹ nhàng vuốt chiếc mũi xinh đẹp tinh xảo của nàng, bất đắc dĩ nói:
- Tình bạn giữa ta với Tuyết Tử thực ra chỉ có một chút, tình yêu cũng không có một chút, nàng ghen tuông như vậy, cũng không thể đem ta sắp xếp lung tung.
Hoa Như Ngọc lắc lắc cây roi ngựa, u oán nói:
- Ta có bố trí cho chàng lung tung không, còn xem dọc đường chàng biểu hiện thế nào, nếu chàng có thể nhẫn nhịn không ôm eo thon của Tuyết Tử, ta sẽ tin vào chuyện ma quỷ của chàng.
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, ta đồng ý với nàng, dọc đường đi, ta sẽ trông giữ Tuyết Tử cẩn thận, tuyệt đối không xuất hiện chút sai lầm! Chiến tranh, đôi khi chính là tàn khốc như vậy….
Y Đằng Tuyết Tử cũng chưa bao giờ thấy qua được ngựa thần tuấn như thế!
Nàng đi vòng quanh nó mấy vòng, mới hướng mặt nhảy lên lưng nó…
Ai ngờ Ô Nhã cúi đầu, nhằm eo thon của nàng đụng tới.
Tuyết Tử hoảng sợ, vội lắc mình né tránh, vẻ mặt đầy ủy khuất hướng vẫy Tiểu Cửu, chỉ vào Ô Nhã nói:
- Tiểu Cửu, mau tới đây, nó không cho ta cưỡi, còn đụng eo của ta.
Trần Tiểu Cửu cũng không ngại lời càm ràm của Hoa Như Ngọc, chạy như bay đến, mới nói với Tuyết Tử: Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
- Nàng lên đi.
Tuyết Tử nét mặt như hoa, vươn bàn tay nhỏ mềm mại ra, dịu dàng nói:
- Ngươi kéo ta một chút.
Trần Tiểu Cửu cũng không đáp ứng, chỉ vụng trộm chỉ về đứng phía sau lưng của Tuyết Tử, thấy Hoa Như Ngọc đang trợn trừng mắt nhìn.
Tuyết Tử lè lưỡi, vòng eo khẽ nghiêng một cái, liền lập tức rơi xuống. Chỉ là thời điểm rơi, cặp mông đầy đặn ngạo nghễ lại rơi sai vị trí, lọt vào trong lòng của Trần Tiểu Cửu.
Đụng phải thân dưới của Tiểu Cửu là một khối mềm mại êm ái.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt cười khổ.
Hắn biết Tuyết Tử là cố ý cho Hoa Như Ngọc nhìn thấy, bằng không, dựa vào khinh công của nàng, làm sao có thể ngồi lệch như vậy chứ?
Trần Tiểu Cửu khẽ bóp nhẹ vòng eo mềm mại của nàng, đẩy nàng ra xa một chút, ghé vào tai nàng hạ giọng nói:
- Tuyết Tử, nàng không muốn hại chết ta chứ, con báo mẹ kia vẫn còn đang nhìn về bên này đó.
Y Đằng Tuyết Tử nguýt dài nói:
- Ngươi sợ nàng, ta không sợ.
Trần Tiểu Cửu vừa định cùng Tuyết Tử thì thầm, liền thấy một bóng roi vụt qua tai, bên tai đột nhiên vang lên tiếng roi, lại nghe Hoa Như Ngọc thét lớn:
- Xuất phát, nhằm thẳng Mộ Bình!
Huynh đệ Hỗ gia trại tổng cộng năm trăm người, thêm hai trăm tên thanh niên khỏe mạnh vận chuyển lương thảo, tổng cộng bảy trăm người tạo thành một con rồng lớn, trùng điệp thẳng tiến về Mộ Bình.
Ô Nhã của Trần Tiểu Cửu rất thần tuấn, chỉ cần chạy như vậy, trong chốc lát đã chạy trước mọi người khoảng 200m.
200m này, đủ để hắn và Tuyết Tử làm ra đủ trò không tuân theo quy củ.
Tuyết Tử cảm nhận được Ô Nhã đi lại như gió, tâm tình trở nên khẩn trương.
Nàng hướng về phía sau hai tay mở ra, ôm lấy đầu Tiểu Cửu, ngoái đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, Hoa đương gia nói gì với ngươi rồi hả?
Trần Tiểu Cửu bị Y Đằng Tuyết Tử ôm lấy cổ, cảm nhận được cánh tay ngọc mềm mại trơn mượt, nhìn đôi mắt khép hờ đầy mê hoặc của nàng, cười nói:
- Nàng chỉ là bắt ta phải rời xa hồ linh tinh đẹp mê hoặc chết người này thôi.
Y Đằng Tuyết Tử đôi mắt gợn sóng thu, u buồn lắc đầu:
- Tiểu Cửu, ngươi gạt ta!
- Ta lừa nàng chỗ nào?
- Hoa đương giwanois nhất định không phải khiến ta rời xa ngươi! Bằng không, như thế nào để cho ta và ngươi ngồi chung một ngựa?
Trần Tiểu Cửu im lặng một hồi, không ngờ Tuyết Tử phá lệ vạch trần lời nói dối của mình, giữa hai người không có khoảng cách, chỉ ngăn cách bởi một tấm màn trong suốt.
Y Đằng Tuyết Tử ôm chặt lấy cổ hắn, thân hình mềm mại cũng gắt gao rúc sâu vào lồng ngực rộng lớn của hắn, sầu não nói:
- Kỳ thực ta biết, Hoa đương gia không phải nói ngươi phải rời xa ta, mà nói ngươi phải đề phòng ta, bắt ngươi ở bên cạnh canh chừng ta! Tiểu Cửu, ta nói đúng không?
Trần Tiểu Cửu thật tâm mong Tuyết Tử đừng thông minh như vậy, nhưng mọi chuyện lại không được như mong muốn.
Hắn ôm chặt vòng eo mềm mại của nàng, trong lòng cảm nhận được sự nhu thuận, buồn bã của mỹ nhân:
- Hoa đương gia là thủ lĩnh của một trại, nàng cũng nên thông cảm cho cái khó xử của nàng ấy, nàng ấy là vì năm trăm huynh đệ, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, tuy rằng, điều này có chút không hợp tình hợp lý, có chút tàn khốc…
- Ta biết ! Ta hiểu được ! Ngươi không cần nói nữa…
Y Đằng Tuyết Tử nước mắt rơi xuống như mưa, đưa tay nắm chặt bàn tay của Tiểu Cửu, đau thương nói:
- Ta mệnh thật khổ, lưu vong bên ngoài, cũng bị người ta đuổi giết, muốn giúp Tiểu Cửu diệt trừ ác tặc, lại chịu sự hoài nghi của Hoa đương gia, ta… Ta vẫn không chịu nổi sự uất ức này rồi, ta đi rồi, không quản những việc không liên quan tới ngươi nữa…
Khi nói chuyện, liền bay mình xuống ngựa!
- Đừng!
Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo của Y Đằng Tuyết Tử, đem nàng giữ chặt trong lòng, mặt đưa lên, dùng chòm râu không ngừng cọ vào chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, thấp giọng nỉ non:
- Nàng đi lúc này rồi, chẳng phải càng khiến Hoa muội nghi ngờ sao, chẳng bằng cứ ngồi trong lòng ta thật yên ổn, dọc đường đi cùng ta chuyện phiếm giải sầu, cũng tránh cho ta phải chịu cô đơn dịch mịch.
- Nhưng…
Y Đằng Tuyết Tử bị chòm râu của hắn cọ vào trong lòng ngứa ngáy, vẻ mặt không còn cương quyết như vừa rồi nữa.
- Bất kể thế nào? Hoa muội không tin nàng, ta tin nàng. Ta cũng không tin nàng sẽ hại người trong lòng mình…
Trần Tiểu Cửu híp mắt lại, ngoác miệng cười không ngượng ngùng.
- Cái gì mà người trong lòng?
Y Đằng Tuyết Tử nhu thuận dựa vào ngực hắn, cảm nhận được cái ôm ấm áp hắn dành cho nàng, hai mắt lấp lánh nhìn khuôn mặt hắn, u oán nói:
- Ta hại ai, cũng sẽ không hại ngươi…
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta biết, ta hiểu được…
Tuyết to gió lạnh, cành lá phiêu diêu, tiếng gió gào rít giống như tiếng dã thú đang phát lệnh giết người.
Mộ Bình, núi Phượng Hoàng.
Đây là thung lũng ba mặt núi bao vây xung quanh, nếu là núi non trùng điệp, có ngày hiểm chống đỡ, đem gió lạnh ngăn bên ngoài mặt núi, đồng thời cách trở trong núi với hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Phía tây có một quái thạch năm trượng đá lởm chởm ở đường giao, không… nên gọi là con đường quan trọng tranh chấp của binh gia.
Lúc này, đây chính là nơi do trọng binh canh gác.
Nhưng bọn họ quần áo đơn bạc, hiển lộ rõ sự mỏi mệt, đôi mắt tràn ngập một mảnh đỏ thẫm, thân mình cũng bị khí lạnh chiến loạn quét tới, nhưng bọn họ không dám lơi lỏng, không dám qua loa sơ suất.
Bởi vì chỉ cần bọn họ thả lỏng, Oa Khấu ngoài núi này sẽ xông vào thật hung hãn.
Bằng thể lực suy yếu của bọn họ sau khi đã trúng độc, căn bản không cách nào ngăn cản được sự xâm nhập đột ngột của, Oa Khấu, nếu một khi mất đi đạo lộ lá chắn đầy đá lởm chởm này, bọn họ sẽ muôn kiếp không trở giành lại được.
Cho nên, bất kể gian nan khốn khổ như vậy, bọn họ vẫn phải cắn răng kiên trì.
Bởi vì một khi chết ở chỗ này, cũng sẽ chỉ chết đi một cách lặng lẽ vô danh, thương tâm nhất không ai được thấy qua mái tóc trắng của mẹ già, còn những người vợ phòng không gối chiếc.
Đội quân này, chính là Thiết Giáp doanh quân vô tướng!
Viên Tử Trình dẫn đầu đoàn người, chạy về thung lũng hiểm trở này.
Gã mặc dù vai mang thương tích, khẽ động, liền đau không chịu nổi, nhưng tận đáy lòng vô cùng trung thành, nên tạm thời trước mắt, gã lựa chọn quên đi sự đau đớn của bản thân.
Viên Tử Trình biết, mình cần nhanh chóng đưa tin tức Hỗ gia trại xuất quân truyền tới cho Thiếu chru.
Mà đây, cũng là hy vọng duy nhất của Thiếu chủ!
Dọc đường đi có cung thủ canh gác nghiêm ngặt, tuy rằng mỗi cung thủ sức đều đã yếu không chịu nổi, sắc mặt gầy gò, nhưng chỉ cần tiểu Bạch công tử vẫn còn, bọn họ sẽ không lui về sau, phải bảo vệ cho Bạch công tử quyết tử chiến tới cùng.
Khi Viên Tử Trình đi vào sơn động, liền nhìn thấy Bạch công tử đang nằm trên thảm cỏ yếu ớt.
Kia tấm trường bào trắng như tuyết từng không nhiễm một hạt bụi, giờ cũng tràn máu đỏ tươi. Hai màu trắng đỏ xen lẫn, cảm thấy tràn đầy bất đắc dĩ và tiêu điều.
- Thiếu chủ!
Viên Tử Trình không kịp nhiều lời, đầu tiên giữ chặt lấy tay Bạch công tử, kiểm tra lại chút thương thế, dốc lòng vì tiểu Bạch công tử chuyển vận chút chân khí. Mãi cho đến khi tiểu Bạch công tử trên đỉnh đầu thoát ra từng luồng khí trắng, gã mới ổn định lại tinh thần.
Tiểu Bạch công tử lật tấm thân gầy yếu, hai gò má lạnh lẽo cưỡng ép ra một nụ cười:
- Độc dược của người Uy thật lợi hại, ta không ngờ đã ngủ lặng lẽ, haha… Nếu không phải Tử Trình trở về nhanh chóng, nói không chừng ta liền ngủ không tỉnh lại rồi.
- Thiếu chủ…
Viên Tử Trình vội quỳ một gối xuống, nức nở nói:
- Tử Trình hộ tống ngài giết ra ngoài. Tiếp tục như vậy, chỉ e ngài không còn kiên trì được bao lâu.
- Giết ra ngoài rồi thế nào?
Tiểu Bạch công tử nhíu mày, cười nhạt nói:
- Mặc dù ngươi hộ tống ta giết ra ngoài, độc trong người của ta có thể giải được sao? Cho dù độc của ta có thể giải được, vậy ba nghìn tướng sĩ Thiết Giáp doanh chẳng lẽ phải chết ở trong này sao? Năm trăm cung thủ chẳng lẽ phải chết ở trong này sao? Bọn họ chính là đội ngũ chính quy, không phải tướng sĩ Thiết Giáp doanh không đoàn kết, ta làm sao có thể vứt bỏ không để ý tới được?
Viên Tử Trình lại khuyên nhủ:
- Nhưng tính mạng ba nghìn quân Thiết Giáp doanh, năm trăm cung thủ đó, xa xa không quan trọng bằng an nguy tính mạng của Thiếu chủ…
Tiểu Bạch công tử thản nhiên lắc đầu:
- Ta cũng không cho rằng mạng của ta quan trọng, nhưng ta không thể trốn, không thể lui, cũng không thể chết, đó là ta kiên trì, là ta cố chấp. Bất kể là ai, cũng không thể khiến ta cứ như vậy chạy thoát không một tiếng động.
- Ôi chao… Lúc này, nếu lúc này chiến thần Đại Yến – Hoa Vô Ý- còn sống, thì tốt biết bao!
Dừng một lúc, lại lầm bầm cười nói;
- Tuy nhiên đừng lo, tuy rằng Hoa Vô Ý lão già này không biết đang ở chỗ nào an hưởng tuổi già, nhưng con gái của Hoa Vô Ý sẽ đến!
- Ta lại muốn nhìn xem, nữ nhân Tiểu Cửu thích, rốt cuộc tài giỏi cơ nào!