Đây là lần đầu tiên từ khi Lý lão gia tiến quân vào ngành buôn bán vải vóc gặp phải cửa ải khó khăn. Mà cửa ải khó khăn đầu tiên, chính là cửa trí mạng, thắt chặt yết hầu Lý lão gia , khiến lão ta không sao thở nổi.
Nghe thấy tiếng la mắng chửi bới ngoài cửa tiệm, Lý lão gia thực không nghĩ đến những kẻ đọc sách đạo mạo này, lại có thể buông ra những lời mắng nhiếc ác độc như vậy, dường như có thể mắng đến mức mười tám đời tổ tông Lý gia cũng phải nhảy từ trong quan tài ra.
Lý lão gia không biết nên làm thế nào cho phải?
Nếu trả tiền cho những người đọc sách đó, vậy ba vạn lạng bạc nhập vào sổ sách ngày hôm qua cầm trong tay còn chưa kịp nóng, đã lại phải tán đi rồi sao?
Hơn nữa một khi những chiếc quần chữ T này bị trả về, lại còn lô quần chữ T nhập thêm về nhét đầy kho, vậy chẳng phải chỉ có thể để trong tiệm, vĩnh viễn không bán được đi sao?
Nếu không trả tiền cho những tên công tử này, trước tiên chưa nói đến những lời mắng nhiếc khó nghe này sẽ dìm chết người, chỉ dựa vào những ghi chép tín dụng không đẹp đẽ lần này, về sau còn hi vọng đám công tử đó đến mua đồ nhà mình không?
Không cần phải nghĩ, cũng biết là không thể.
Lý lão gia gọi Chu Bình lại, nói với hắn ta:
- Đi! Trả hàng cho bọn họ. Phải thương lượng cho tốt, không được làm tổn hại đến hòa khí.
Chu Bình nhìn bộ dạng chán chường của Lý lão gia, trong lòng không kìm được cảm giác sung sướng:
- Đáng đời! Cho lão đấu với Trần Tiểu Cửu, là lão tự tìm chỗ chết!
Y giả vờ tỏ ra rất bi thương, cầm lấy bạc, đi ra khỏi cửa, muốn trả lại hàng cho đám công tử này.
Những tên công tử này, không chừng bị quân đoàn Anh Mộc xui khiến, đến đây kiếm chuyện.
Thấy Lý gia muốn trả tiền, vội vàng quơ cánh tay, giận dữ hét:
- Trả hàng? Trả hàng là xong sao? Danh dự của ta bị mất ai sẽ bồi thường đây? Dựa vào cái gì mà để người khác cười ta? Dựa vào cái gì mà bắt tiểu thiếp mười tám phòng của ta đá ta xuống giường? Muốn trả hàng, cũng được, đền gấp ba lần! Mẹ nó chứ, nếu không đền gấp ba lần cho ông mày, đừng mong ông cho trả hàng.
- Đúng! Đền gấp ba lần! Mẹ nó chứ, làm mất mặt ông…
Lý Phách Thiên vừa nghe đã điên lên, dẫn theo mấy người đứng ở cửa, gọi ầm lên:
- Thằng nào ồn ào ngoài đấy? Tao liều mạng với mày?
- Con mẹ nó, đánh nó đi!
Không biết ai hét lên một câu, trong chốc lát, trong không trung giày dép rách bay loạn xạ, đập rầm rầm vào mặt Lý Phách Thiên, mấy trăm đôi giày rách, thiếu chút nữa đánh Lý Phách Thiên thành đầu lợn.
Lý Phách Thiên cũng không dám đùa, bưng mặt cong đuôi chạy vào trong tiệm.
Bọn người thấy không đánh được Lý Phách Thiên, giày cũng mất rồi, liền nhặt mấy hòn đá lên, lẩn vào trong đám người dùng hết sức ném vào cửa tiệm Lý gia. Có tên mọt sách còn ném rất chuẩn.
Có hòn đá bay xuyên qua cửa sổ vào trong nhà, thiếu chút nữa đập vỡ đầu Lý lão gia.
Chu Bình cũng bị đánh vài cái, mặt mũi khổ sở chạy vào, cái túi lớn ôm lấy đầu, run bần bật nói:
- Lão gia, ngài quyết định đi, người ta đòi trả lại gấp ba lần, nếu không, tôi thấy nhất định sẽ xảy ra án mạng đấy! Những tên tiểu tử này, chưa biết chừng trong số bọn họ có lão tử nào là một con cá vàng lớn! Chọc vào bọn họ đối với chúng ta chẳng có lợi ích gì.
Lý lão gia sắc mặt tái nhợt, lông mày cau có, trong lòng khó chịu như bị dao cắt.
Ông mệt mỏi khua tay:
- Trả đi! Cứ làm theo bọn họ, trả về gấp ba lần.
- Nhưng lão gia…
Chu Bình do dự một lát:
- Trong tiệm không có nhiều bạc như vậy, đều đặt ở chỗ quần chữ T với áo ngực rồi…
- Hả?
Lý lão gia khua tay bất lực:
- Cầm giấy bút lại đây, ta viết bức thư, ngươi đến Tiền trang lĩnh… Nguồn truyện: doctruyen.me
Từ đó, Lý gia phải chịu một trận phong ba do chiếc quần chữ T tạo ra. Những chiếc quần chữ T và áo ngực kém chất lượng đó chỉ có thể để tồn trong tiệm, làm phân bón, chỉ có thể làm việc đó. Những tổn thất sinh ra, không thể đánh giá hết.
Mà Chu gia cũng không nói lời nào dừng luôn việc cung cấp những chiếc quần chữ T, khiến cho đám công tử không lấy được quần chữ T kia trong lòng rất nuối tiếc.
Chu gia rất hiểu nội tâm của những tiểu tư môn này. Ngay lúc bọn họ hồn xiêu phách lạc, Trư Ngộ Năng lại đẩy quần chữ C ra! Gía năm trăm lạng bạc một chiếc! Vẫn số lượng tiêu thụ cũ.
So sánh quần chữ C và quần chữ T, lại càng thêm mê người. Những tiểu tư môn bị thất ý đó nghe được, sớm ra đã đến sắp hàng, nào có quan tâm năm trăm lạng hay một nghìn lạng, có thể mua quần chữ C về, cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Lý lão gia dù sao cũng có con mắt nhìn xa trông rộng, nuốt một trăm lạng bạc cũng không ngại.
Lập tức mua về một chiếc quần chữ C, nghiên cứu, mô phỏng, thay đổi, tiêu tốn đi một lượng lớn tiền bạc, trữ hàng, đưa ra thị trường.
Kết quả, giống như nhái lại quần chữ T, lại phải bồi thường cho tiểu tư môn một khoản tiền, kinh doanh đại bại.
Từ đó, Lý gia đột nhiên lâm vào hoàn cảnh không lối thoát, hiệu thuốc cũng thất bại thảm hại, thất bại liên tiếp thất bại, Tiền trang lại gặp khủng hoảng, tạo ra cục diện rút dây động rừng, khiến cho Lý lão gia chết đi sống lại.
Lão nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đường đường là một thương gia kỳ tài, đột nhiên lại bị Trần Tiểu Cửu và Chu gia vây khốn.
Mà Chu gia lại có được cục diện vui sướng vinh quang, liên tục đưa ra những thứ hàng mới mẻ hấp dẫn, ví dụ như tất chân, đệm… Đồng thời nhất quán đối sách giá cao, lợi nhuận kếch sù, dễ bán.
Những thủ đoạn kiểu như vậy, khiến Chu gia làm ăn lại càng phát đạt, so sánh với cục diện lúc Chu lão phu nhân còn tại thế, địa vị càng thêm phần vững chắc.
Trần Tiểu Cửu cũng không thanh nhàn. Sau khi đánh bại hiệu thuốc Lý gia, Trần Tiểu Cửu liền mời được Phương Văn Sơn đến làm.
Nhìn thấy những nốt rỗ trên mặt Phương Văn Sơn, hắn hướng dẫn từng bước nói:
- Phương huynh, huynh có muốn kinh doanh không? Có muốn nổi danh mọi người đều biết không? Có muốn mượn gió bẻ măng, có muốn cùng Lý gia phân nửa chén canh?
Phương Văn Sơn biết Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, chứa đựng nhiều hàm ý quái quỷ, hắn cười nói:
- Chỉ cần huynh đệ các ngươi cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ giết chết Lý gia, không cho bọn chúng con đường sống.
Trần Tiểu Cửu vểnh tai nghe những lời liên miên cằn nhằn của Phương Văn Sơn. Phương Văn Sơn nghe những lời chuẩn xác của Trần Tiểu Cửu, mặt biến sắc nói:
- Lý gia Tiền trang thực sự không chống đỡ nổi nữa sao?
Trần Tiểu Cửu nói từng chữ từng chữ một:
- Hoàn toàn chính xác, ta có nội gián.
- Tốt! Rất tốt!
Phương Văn Sơn vỗ tay hung hăng:
- Ta nhiều năm nay tuy là con trưởng Phương gia, nhưng cả ngày du sơn ngoạn thủy, chưa từng làm việc gì có ý nghĩa quyết định cho Phương gia, không tránh khỏi mọi người chê cười tôi. Chỉ cần ta nắm chắc cơ hội này, xem những người bảo thủ kia ai dám khoa chân múa tay với ta?
Phương Văn Sơn lại về Tô Châu, năm ngày sau, gã dẫn theo mấy chục người, lại trở về Hàng Châu. Hắn vẫn chưa đi tìm Trần Tiểu Cửu, mà đến thẳng Lý thị Tiền trang.
Đại trưởng quầy Lý thị Tiền trang - Vương Văn Nguyên, đang ngồi thở ngắn than dài ở đại đường.
Mấy ngày nay, đại trưởng quầy là ông ta làm rất mệt, Tiền trang không có tiền, khiến cho lòng dạ ông , bất cứ lúc nào cũng thắc thỏm. Mà ông ta sợ nhìn thấy nhất là bức thư tự tay Lý lão gia viết.
Bức thư đó có nghĩa là, Lý lão gia lại muốn lấy tiền đi từ Tiền trang rồi.
Thế nhưng, Tiền trang căn bản chỉ còn vẻn vẹn hai mươi vạn lạng bạc vốn quay vòng. Tuy hai mươi vạn lạng bạc đủ để lưu thông hàng ngày, nhưng ai mà biết được ngày nào sẽ không có một nhà giàu có nào đó, trong chốc lát đòi rút đi mấy chục vạn lạng bạc.
Chuyện như vậy tuy không nhiều, nhưng trong lịch sử, cũng không phải là chưa từng xuất hiện. Chưa biết chừng một vị công tử nhà giàu nào đó rảnh rỗi không có việc gì làm trót uống nhiều, ăn nhiều, muốn tiêu mấy chục vạn lạng bạc chơi.
Vương Văn Nguyên đang gẩy gẩy bàn tính chỉnh lý lại sổ sách, nhìn xa xa thấy một vị công tử quần áo sáng lòa, dẫn hơn mười một hạ nhân hùng hổ bước vào.
Vương Văn Nguyên khóe mắt đột nhiên run rẩy một chút, theo bản năng cảm nhận được tim đang đập nhanh:
- Ôi trời! Lẽ nào có chuyện không hay sắp xảy ra rồi sao?
Ông mỉm cười nghênh đón, liền nghe thấy công tử cười rạng rỡ, nói đầy khí phách:
- Đại trưởng quầy, tại hạ là Phương gia Tô Châu- Phương Văn Sơn.
Vương Văn Nguyên vừa nghe thấy Phương gia Tô Châu, tim suýt nhảy bắn ra khỏi lồng ngực.
Ai chẳng biết Phương gia có một phá gia chi tử, ra tay rộng rãi, vung tiền như rác, tiêu tiền như nước chảy, toàn dựa vào tâm tình tốt xấu.
Vương Văn Nguyên lòng thấp thỏm cười nói:
- Hóa ra là Phương công tử! Sớm đã nghe đại danh, thất kính! Thất kính! Không biết Phương công tử đến Lý thị Tiền trang, rút cuộc là có chuyện gì?
- Nói nhảm, đến Tiền trang đương nhiên là đổi tiền, nếu không đến làm gì?
Phương Văn Sơn nhìn Vương Văn Nguyên cười rất không tự nhiên, liền biết tin tức Trần Tiểu Cửu có được rất chuẩn: Lý thị Tiền trang thực sự không còn bao nhiêu ngân lượng nữa.
Vương Văn Nguyên cười chột dạ:
- Phương công tử muốn đổi bao nhiêu ngân lượng?
Phương Văn Sơn đắc ý thao thao nói:
- Không nhiều! Không nhiều! Chỉ cần cho ta đổi năm mươi vạn lạng bạc là được rồi!
Gã vừa nói vừa giơ tờ ngân phiếu năm mươi vạn lạng đập xuống bàn.
Phác thông…
Vương Văn Nguyên sợ hết hồn, đứng không vững, thiếu chút nữa khuỵu xuống đất.
Phương Văn Sơn được Vương Văn Nguyên hành đại lễ, vội vàng đỡ ông ta đứng dậy:
- Vương trưởng quầy, ông làm gì vậy? Không có việc gì lại đi hành lễ với bậc hậu bối như tôi, khiến cho ta ngại quá?
Vương Văn Nguyên tâm thần hoảng loạn, ý thức được hành động thất thố của mình, vội vàng đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ thực ra mình sợ cái gì, cái gì đến cơ chứ?
Hiện tại Lý thị Tiền trang căn bản chỉ còn có hai mươi vạn lạng, Phương Văn Sơn trong chốc lát muốn lấy đi năm mươi vạn lạng bạc, mình có thể đi đâu biến ra ngân lượng đây?
Vương Văn Sơn nhìn số hiệu trên tờ ngân phiếu, ngượng ngùng cười nói:
- Phương công tử, đây là ngân phiếu của Hối Thông Tiền trang Tô Châu mà, sao lại đến Lý thị Tiền trang đổi ngân lượng vậy? Đây… đây không phù hợp với quy định?
- Sao lại không phù hợp với quy định? Vương trưởng quầy, ông đang đùa với tôi phải không?
Phương Văn Sơn thoáng cái đã lạnh mặt:
- Tô Châu Hối Thông Tiền trang, Dương Châu Nguyên Cát Tiền trang, Hàng Châu Lý thị Tiền trang, ba Tiền trang này chẳng phải có thể lưu thông với nhau hay sao, ở giữa sản sinh tỷ lệ chênh lệch, do nội bộ ba Tiền trang kết toán, không có bất cứ quan hệ gì với chúng tôi? Xin hỏi, Vương trưởng quầy rút cuộc định nói chỗ nào không phù hợp với quy định?
Vương Văn Nguyên cứng họng. Ông thực không ngờ tên tiểu tử này lại nhanh mồm nhanh miệng như thế?
Ông cười ngượng ngùng:
- Không! Phương công tử hiểu nhầm rồi, ý tôi là, một ngân phiếu lớn như vậy, nên đổi ở Tô Châu Hối Thông Tiền trang mới thỏa đáng.
- Thỏa đáng !
Phương Văn Sơn nổi giận, hét lớn:
- Tiền của ta cần dùng ở Hàng Châu, nếu như ta đổi năm mươi vạn lạng bạc ở Tô Châu, lại xếp lên trên thuyền, chuyển đến Hàng Châu, lại bốc xuống, phiền phức như vậy, đầu óc Phương Văn Sơn ta chẳng phải vất đi rồi sao? Vậy còn cần đến Tiền trang như các người làm gì?
Vương Văn Nguyên tối sầm mặt, nghĩ đến hôm nay hổ lạc xuống đồng bằng, đột nhiên lại bị một tên nhóc con sỉ nhục đến thương tích đầy mình.