Ai cũng thấy thật bất ngờ, cái quần chữ T này trông thì hấp dẫn, nhưng không ngờ lại chào giá đắt như vậy.
Cái này cần những một trăm lượng bạc, có nghĩa là, những người dân bình thường hai tháng phải có bạc, mới có thể mua được một bộ nội y như thế này, mà mua xong nội y mặc lên người rồi, một nhà mấy người trong vòng hai tháng, chỉ có thể uống nước, hít gió và ăn không khí để sống qua ngày.
Nói cách khác, chiếc quần chữ T này, chiếc áo ngực hấp dẫn này không phải là dành cho người dân thường.
Hơn nữa là chuẩn bị cho giai cấp tư sản, các tài tử thư sinh trên tiểu tư sản, tiểu thương, thậm chí phú thương quyền quý, chứ không có duyên với dân thường.
Cho dù nhiều người dân nhớ mãi không quên kiểu quần này, nhưng nhìn vào cái giá cắt cổ kia, lại hừ một tiếng:
- Trò gì vậy? Bán đắt như vậy? Còn không bằng xé hai mảnh vải mình làm thành cái quần lớn.
Xoay người, hùng hổ đi.
Nhưng, cuối cùng vẫn có rất nhiều người ở lại, thấy họ giơ tay chỉ vào trang phục, liền biết bọn họ cơ bản đều là có gia cảnh không tồi, trong đó, đặc biệt là người đọc sách chiếm đa số.
Lại cẩn thận quan sát bọn họ, ánh mắt vô thần, huyệt thái dương ấn sâu, khóe mắt hơi phức tạp, liền biết họ đều là những lão sát thủ tình trường trong trò chơi bụi hoa.
Trư Ngộ Năng thấy có tới hơn ngàn người lưu lại, trong lòng rất đắc ý, cao giọng nói:
- Các vị huynh đài, chiếc quần chữ T này, kiểu áo này gia công rất phức tạp, hơn nữa chất liệu tuyệt hảo, kiểu dáng gợi cảm, đường cong mê người, quả thật là đồ dùng tuyệt hảo của các thiếu nữ khuê phòng.
Mọi người nghe xong, không khỏi cho rằng là đương nhiên.
Trư Ngộ Năng lại nói:
- Chính vì thỏa mãn yêu cầu của mọi người, quán này mới mời tới năm mươi vị thợ may nổi tiếng, tạo ra những bộ nội y gợi cảm vừa với cơ thể của mọi người, nhưng thợ khéo rườm rà, cung ứng thực sự khó xử.
- Cho nên, chúng tôi thận trọng quyết định, mỗi ngày bán một trăm bộ! Bán hết mới thôi, tuyệt đối không bán nhiều hơn một bộ, vẫn xin các vị huynh đài thứ lỗi.
Trư Ngộ Năng vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của những người đọc sách kia. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - ệnFULL.vn
- Mã huynh, một trăm lượng bạc một bộ nội y gợi cảm, có phải là hơi đắt không?
- Ừ, hơi đắt một chút, không ngờ còn có hạn lượng? Thật không có lý! Phùng huynh, ta thấy vẫn là mua cái khác đi.
- Mã huynh, nghe huynh vậy, ta không mua nữa.
- Phùng huynh, huynh không mua, ta cũng không mua.
Hai người đang bực tức, liền nhìn thấy một gã công tử bảnh bao đứng bên cạnh hơi khom người, như là thi chạy, phóng vào bên trong, Phùng huynh và Mã huynh ngơ ngác nhìn nhau, cũng không dám giả lớn nữa, liền giơ tay xông lên trước.
Đùa à, hơn hai nghìn người gianh nhau một trăm chiếc nội y, chạy chậm, sao có thể giành được chứ ?
Thấy mọi người xông vào cửa hàng như ong vỡ tổ, Trư Ngộ Năng còn thật sợ cửa hàng bị những tên lang sói này phá hủy..
Tuy nhiên, thấy xu thế mọi người điên cuồng kích động như vậy, Trư Ngộ Năng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười! nhướn mày với Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Cửu, xem ra những người này thật giỏi, thà chết dưới hoa, làm quỷ cũng phong lưu, một trăm lượng bạc một bộ, bọn họ cũng thật dám mua! Vừa rồi ta còn lo không bán được đó.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Ngộ Năng, huynh có nhìn thấy sự thật bên trong không.
Thấy thần sắc do dự của Trư Ngộ Năng, Trần Tiểu Cửu nói:
- Những người này đều là người có tiền, ít nhất cũng là người nổi bật trong giới có tiền, hoặc là con ông cháu cha, hoặc là phú thương.
- Bọn họ đi dạo quanh kỹ viện, quanh sòng bạc, quanh tửu lầu, vì một người phụ nữ có thể đánh đập tàn nhẫn, vung tiền như rác, vì phô trương, có thể bao cả tửu lầu, nguyên nhân cơ bản nhất, chính là bọn họ đang đọ giàu, cũng là một cách thưởng thức độc đáo, so đấu giá trị của mình.
- Bạc ai cũng có! Nhưng danh họa ai có, danh tửu ai có? Danh kỹ đề dựa vào lòng ai? Những thứ này mới là nét cơ bản của người khác.
- Ví như kiểu quần áo này của chúng ta, nếu định giá mười lượng bạc một bộ, chúng ta tuy có thể bán ra, nhưng định giá mười lượng bạc, ai cũng có thể mua được.
- Thế không phải thành củ cải trắng bán ở đầu đường sao, còn có thể thu hút ánh mắt của đám người có tiền sao? Còn có thể khiến họ mua được sao? Không, tuyệt đối không.
Trần Tiểu Cửu thề nói:
- Chỉ có những thứ hi hữu, người khác không mua được, còn mình có thể có, đó mới gọi là đồ tốt! Mà quần chữ T của chúng ta, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của bọn họ, họ có lí do gì mà không mua chứ?
Trư Ngộ Năng nghe vậy, trong mặt lộ ra một sự u oán, gã thật không ngờ Trần Tiểu Cửu lại nắm chắc tính người như vậy, không ngờ lại nhìn thấu mọi việc. Có thể làm bạn của Tiểu Cửu, là một việc vô cùng vinh hạnh.
Nếu là kẻ địch của Tiểu Cửu, thì chỉ có con đường chết, sau khi chết, còn nằm trong quan tài mà hối hận.
Còn mình, là người may mắn trong những người may mắn, không chỉ là bạn của Tiểu Cửu, còn làm cậu cả của hắn, vinh quang này, trong thiên hạ, có mấy người có được?
Ồ…tiểu tử hồng mao của quân đoàn Anh Mộc cũng đủ gặp may.
Trư Ngộ Năng đứng ở cửa, thấy đã có người xông vào, trong tay cầm chiếc quần chữ T, khuôn mặt vui mừng, hô lớn:
- Ha ha…, ta giành được rồi, ta giành được rồi.
- Phùng huynh? Không ngờ huynh giành được rồi, ôi…chúc mừng Phùng huynh, nhưng, Phung huynh, huynh có thể chuyển bán sang cho ta, ta tình nguyện bỏ ra ba trăm lượng, không…, ta bỏ ra năm trăm lượng, mua cái quần chữ T của huynh.
- Hừ…Mã huynh, huynh coi Phùng mỗ ta là kẻ thiếu tiền sao? Cho dù huynh có trả ta một nghìn lượng, ta cũng không bán.
- Phùng huynh, sao huynh không có chút tình nghĩa nào thế? Huynh lại không thích phụ nữ, có cái nghiện tay áo ngắn, lẽ nào, huynh để cho vợ huynh mặc cái quần này sao? Chỉ e, ha ha…, không che được cái gì cả?
- Tên họ Mã, ngươi im miệng cho ta! Còn dám nói bậy nữa, ta đánh dầu ngươi.
Leng keng.
Lách cách…
Một đôi bằng hữu tốt đánh nhau túi bụi.
Thông qua việc hoang đường này, cũng thực phản ánh được chiếc quần chữ T này có sức hấp dẫn biết bao nhiêu.
Chu gia vốn đã dần suy bại, từng là lão đại trong kinh doanh, đã bị Lý gia rút tiền không có đường đi, không ngờ Chu gia đột nhiên xuất hiện, với việc kinh doanh quần chữ T và áo ngực này, mở ra cho Chu gia một cơ hội mới.
Việc mua hạn lượng quần chữ T, đã trở thành một đề tài gây xôn xao dư luận của thành Hàng Châu, nhưng vào buổi sáng thứ hai, chi nhánh cửa hàng ở Thành Tây của Chu gia còn chưa mở, đã phát hiện một nhóm người tới mua quần chữ T, xếp thành hàng dài.
Bình thường, các công tử mặt trời chiếu qua đỉnh đầu mới dậy, vì có được bảo vật yêu thích, bất luận thân phận của mình, không ngờ không ngại cực khổ, buổi sáng sớm đã tới xếp hàng, còn không thể không khiến người ta hâm mộ khí lực cần lao và tinh thần bất chấp của bọn họ.
Lúc này, câu đầu tiên mà họ nói buổi sáng không phải " Huynh đài, huynh ăn cơm chưa? Mà là "huynh đài, huynh mua được quần chữ T chưa?
Chu gia nổi tiếng như kình, độc nhất vô nhị.
Mỗi bộ một trăm lượng bạc, mỗi ngày chỉ bán một trăm bộ, cũng có nghĩa là, mỗi ngày Chu gia chỉ với một loạt quần chữ T và áo ngực, đã thu về vạn lượng bạc, hơn nữa thêm vào kinh doanh những thứ khác, thật khiến Chu gia lần nữa lên tới đỉnh điểm.
Trong tay Lý lão gia cầm chiếc quần chữ T, áo ngực, mắt lim dim, nhìn đi nhìn lại.
Chợt lão úp xuống, nổi giận nói:
- Lại một thứ đồ hư như vậy, sao có thể bán tới mức chạy như thế? Cái tên ngốc nghếch không có đầu óc Trư Ngộ Năng này, trở nên thông minh từ bao giờ vậy? Lẽ nào là lão cha già của hắn chết rồi lại hiện linh về?
Lý Phách Thiên đứng một bên, vội vàng nhặt cái quần chữ T lên, nhét vào trong tay áo, y đã đồng ý với vợ thứ mười tám của y, phải tặng cái quần này là sự bất ngờ,.
Vẻ mặt Chu Bình đau khổ, kính cẩn đứng một bên.
Trước đây ông cũng từng nghi ngờ vể thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu, trong lòng rất lo lắng dưới tiền đề thiên thời địa lợi nhân hòa mà Lý gia chiếm lĩnh, chuyển bại thành thắng, xoay chuyển càn khôn thế nào.
Không ngờ một chiếc nội y bé nhỏ, liền có thể trở thành một chiếc cối xay gió, để Chu gia trong chốc lát dẫn đầu.
Đang lúc suy tư, liền nghe thấy Lý lão gia lạnh lùng nói:
- Chu Bình, ngươi có cách gì hay không?
Chu Bình sớm đã nhận được ý chỉ của Trần Tiểu Cửu, phải dụ dỗ Lý gia vào bên trong cái hố không đáy, nhập càng nhiều tiền. Ông khom người đáp:
- Quần chữ T nhận được sự hưởng ứng của những người phong lưu, nhưng, tôi cảm thấy đây chỉ là tiểu kế điêu trùng của Chu gia, không ảnh hưởng tới đại cục.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lý lão gia, Chu Bình cúi đầu trả lời:
- Chu gia họ có thẻ làm ra quần chữ T, Lý gia chúng ta cũng có thể, đến lúc đó, chúng ta bán rẻ hơn Chu gia, lượng lớn, Chu gia họ sẽ không có ưu thế độc nhất vô nhị nữa?
- Rất hay! Rất hay!
Lý lão gia mặt mày hớn hở nói:
- Ngươi hiểu được ý nghĩa này, còn không mau đi chuẩn bị?
Chu Bình khó xử hừ nhẹ một tiếng:
- Nhưng, có một chỗ khó, tất cả các thợ may giỏi của thành Hàng Châu, gần như đều bị Trư Ngộ Năng thổi qua hết, còn sót lại đều là một số người không chuyên, chỉ e kĩ thuật của họ không tốt, thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Lý lão gia cao giọng, hỏi lại:
- Thế còn không mau đi các nơi khác tìm thợ may tốt đi? Tô Châu, Dương Châu có rất nhiều thợ may tốt, phải mau thu họ về Lý gia.
Chu Bình lại thử thăm dò nói:
- Nhưng, Lý lão gia, đi những vùng khác của Giang Nam tìm thợ may tốt, đi đi lại lại cần rất nhiều thời gian, thợ may giỏi, nhập các loại vải, rồi dốc lòng nghiên cứu chế tạo, đưa ra cửa hàng, cần một lượng tiền lớn, tôi chỉ e chúng ta không có nhiều tiền như vậy à.
- Không ngại.
Lý Lộ Từ vung bút lên, viết một bức thư, đưa cho Chu Bình nói:
- Ngươi cầm bức thư này, tới ngân hàng tư nhân rút ra hai trăm vạn lượng nữa, vẫn là vật lộn với sinh tử, Lý gia chúng ta nhất định phải chịu đựng.
Chu Bình cầm thư, trong khóe mắt tam giác lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
Có bạc làm hậu thuẫn, tốc độ làm việc của Lý gia rất nhanh, trong vòng năm ngày ngắn ngủi, liền thu nhặt hết tất cả các thợ may lão thành của Tô Châu và Dương Châu tới.
Hơn mười thợ may cầm lấy chiếc quần chữ T, vừa tán thưởng, vừa bắt chước chế tạo.
Nhưng trong quá trình làm nhái, mới phát hiện ra tuy ba sợi dây này nhìn rất đơn giản, nhưng bên trong lại có vô vàn những học vấn khác nhau, chủ yếu là, họ chỉ là làm nhái được bên ngoài về kích thước, không thấy có được sự tinh túy trong đó.
Phải biết, khi hội Tuệ Nương thiết kế, nhưng qua việc các mỹ nữ Tuyết Tử, Song Nhi, Đan Nhi, Kỷ Tiểu Đường mặc thử, có thể có được tư liệu thoải mái và chính xác.
Mà mười mấy thợ may này lại không biết chỗ mấu chốt này, liền lâý một chiếc quần chữ T nhắm mắt làm liều, cái số đo quần chữ T cắt ra, độ thoải mái, nhất định sẽ tồn tại một lỗ hổng lớn.
Cứ như thế, những thợ may này sau năm ngày, thiết kế ra những số đo cẩn thận, nghiêm túc nhất.
Lý lão gia hưng phấn, sau đó tập trung những nhóm công nhân may theo lô.
Tăng ca ba ngày, Lý gia cuối cùng cũng đưa quần chữ T vào được cửa hàng, quần chữ T cảa Lý gia năm lượng một cái.
Thế nhưng, lúc này, Chu gia chỉ dựa vào thu nhập từ quần chữ T, đã đạt được hơn một trăm nghìn lượng bạc, hơn nữa , kéo theo thu nhập từ vải vóc đồ sứ nữa.
Ngay hôm Lý gia đưa ra thị trường quần chữ T, Chu gia đã tuyên bố rất thản nhiên, quần chữ T của Chu gia đã cáo hinh, muốn mua quần chữ T, xin mời tới Lý gia mua.
Những nhà tư sản không mua được quần chữ T kia, không khỏi thất vọng, đành tìm tới Lý gia.
Lý lão gia biết tin này, vô cùng kinh ngạc, không hiểu Chu gia đang chơi bài gì, nhưng khi lão nhìn thấy trước cửa Lý gia người xếp thành hàng, không khỏi vui vẻ ra mặt.
Ngày đầu tiên Lý gia kiếm không dưới ba mươi nghìn vạn lượng, điều này khiến Lý lão gia có cảm giác vô cùng hưng phấn.
Nhưng, những bất ngờ mà lão không nghĩ tới còn chưa đến.
Ngày thứ hai, các tiểu tư sản vây quanh Lý gia càng nhiều, thái độ của họ không ôn hòa, tự mình làm, mà miệng đầy ô ngôn uế ngữ, chửi cả mười tám đời tổ tông của Lý gia.
Chu Bình trốn một bên cười thầm, ông biết được sự nông sâu trong đó! Điều này hợp đúng với tưởng tượng của Trần Tiểu Cửu.
Tìm hiểu nguyên nhân, trong lúc gia công quần chữ T của ly gia và Chu gia có khác biệt rõ ràng.
Quần chữ T này rất mỏng manh, thiết kế tinh xảo, mặc trên người vô cùng thoải mái, nếu thiết kế không khoa học, mặc lên người chỉ khiến người ta cảm thấy khó chịu không chịu nổi.
Mà Lý gia lại học theo Hàm Đan, học một chút da lông, liền chế tác ra chiếc quần chữ T nhiều như vậy, sự khéo léo, độ thoải mái, độ mỹ cảm, có cái nào có thể qua cửa ải chứ?
Hơn nữa,các tiểu tư sản này giao lưu với nhau, liền so sánh với độ tinh xảo của quần chữ T của Chu gia, khiến họ mất hết thể diện, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
Nếu Lý gia khiến họ mất thể diện, vậy thì họ tuyệt đối sẽ không giữ thể diện cho Lý gia.
Mấy trăm người vây quanh cửa, ồn ào, đương nhiên có người của quân đoàn Anh Mộc trong đó, đang gây sóng gió.
Lý gia lập tức rơi vào quẫn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Lý lão gia suy sụp ngồi trên ghế, trong đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi không chịu nổi, thực sự không biết thế nào là tốt