Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 591: Nhổ răng cọp




Long Đại độc quyền thủy vận trên sông Tiền Đường đã nhiều năm.

Trong tay y là những cao thủ hạng nhất.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, liền có thể vì y làm chút chuyện điên rồ, hơn nữa y cũng có Hắc Bạch Song Sát trong truyền thuyết, ở bên người hộ giá cho y.

Nhưng Trần Tiểu Cửu không biết từ đâu xuất hiện, lại làm nháo loạn tiết tấu độc quyền sông Tiền Đường của y!

Lúc Phan Tường giao phó một trăm thuyền buồm lớn cho Trần Tiểu Cửu, vừa mới đến bến tàu sông Tiền Đường, Long Đại đã biết Trần Tiểu Cửu rốt cuộc có mưu đồ gây dựng sản nghiệp.

Thằng nhãi này, hại chết không ít đệ đệ ta, thu nạp vây cánh của ta, hơn nữa còn cùng Anh Mộc liên tục thông đồng thu nạp Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn vào trong túi.

Mà hiện tại, lại gióng trống khua chiêng đòi khai chiến với y!

Y ban đầu tưởng rằng thủ đoạn của Trần Tiểu Cửu tuy rằng rất lợi hại, nhưng chưa kịp chớp mắt một cái đã bành trướng trở thành lực lượng phi thường dũng mãnh nhất, bởi vì, Trần Tiểu Cửu trong tay không có khách hàng, cho dù ngươi có một trăm con thuyền lớn neo đậu ở nơi nào đi nữa, nếu không có khách hàng, thì kinh doanh được cái rắm gì?

Đây là một chút tự tin cực độ của y tất cả khách hàng đều nằm trong tay y, hơn nữa y còn cố chấp mà cho rằng, thương nhân giàu nứt khố đổ vách, đều yêu quý áo mão, nhát như chuột, tuyệt đối không dám cùng y cắt đứt quan hệ mà quay sang ôm lấy Trần Tiểu Cửu.

Mà hiện tại y đột nhiên phát hiện bản thân mình đã sai lầm thái quá rồi!

Phan gia và Trần Tiểu Cửu liên minh, khiến sự nghiệp thủy vận của Trần Tiểu Cửu trở nên hùng mạnh chưa từng có.

Một là có rất nhiều bạc, là kim chủ tiếng tăm lừng lẫy ở Hàng Châu, một có quân đoàn Anh Mộc ủng hộ, có được mạng lưới quan hệ rất rộng, hai phương thế lực cường đại tụ hội, đối với y hình thành một thách thức rất lớn.

Cùng lúc đó, ba mươi mấy vị thương nhân kia, chỉ trong cùng một buổi tối, liền thay đổi đường lối vận chuyển, đem hàng hóa giao cho Trần Tiểu Cửu. kinh doanh.

Chuyện này đối với Long Đại mà nói, là một đả kích cực kỳ trầm trọng.

Tuy rằng ba mươi mấy người thương nhân, số lượng không lớn, chỉ là nguồn cung cấp một phần mười lượng hàng hóa cho y, nhưng đây làm một dấu hiệu vô cùng không ổn.

Một tiệc tối, liền có thể thần kỳ mà cướp đi một phần mười lượng khách hàng của y, rồi sau này sẽ ra sao, còn không phải là sẽ cướp hết khách của Long Đại, biến Long Đại thành một bộ xương khô trống rỗng?

Y biết Trần Tiểu Cửu có nhiều quỷ kế hơn, nhưng lại không nghĩ rằng Trần Tiểu Cửu sẽ giảo hoạt đến mức khiến người ta nghĩ tới mà sợ như vậy.

Long Đại cũng là một đại hán tử thông minh cực kỳ, đương nhiên phải nặng tay giải quyết, mang đầu mối thủy vận của Trần Tiểu Cửu, bóp chết từ trong nôi.

Y mang theo hơn năm trăm huynh đệ, hùng hổ đuổi đến nơi đây, chính là muốn tranh thủ cơ hội một chút!

Quân đoàn Anh Mộc chỉ hơn ba trăm người, chẳng lẽ đánh thắng được đại quân hơn năm trăm người của ta sao? Long Đại nhìn Hắc Bạch Song Sát trái phải hai bên , trong lòng lập tức có lo lắng, mặt dữ tợn hướng Trần Tiểu Cửu, cười nói

- Trần Tiểu Cửu, ngươi cũng bạo tay quá! Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta cạnh tranh kinh doanh sao?

Trần Tiểu Cửu làm sao có thể sợ đội quân năm trăm người của Long Đại này đe dọa?

Nếu quân đoàn Anh Mộc hơn ba trăm người này không áp chế nổi đội ngũ của Long Đại, chỉ cần đón huynh đệ Hỗ gia trại xuống núi, âm thầm tạo uy thế, còn không đem đám người này ép thành năm trăm con tép, đánh cho kêu cha gọi mẹ hay sao?

- Long Đại, ngươi nói như vậy mà được sao? Ta chỉ là mang lại lợi ích cho dân chúng Hàng Châu, vì phồn vinh của sự nghiệp thủy vận trên sông Tiền Đường, thể hiện một phần tâm sức, cái khác, ta không quan tâm!



Trong đôi mắt Trần Tiểu Cửu hàm chứa sự khinh thường, quét mắt nhìn hai quái vật đứng bên trái bên phải của Long Đại, thấy thái dương của bọn chúng hãm sâu, hầu kết nhô ra, tất nhiên là cao thủ hạng nhất, không khỏi chú ý kỹ.

Chó má! Thật bế tắc mà! Long Đại nghe lời nói của hắn thật đàng hoàng, không khỏi âm thầm tức giận

Một tên côn đồ vô lại như ngươi, rõ ràng là muốn ở giữa sông đoạt bạc của ta, lại còn tìm một lý do thực chính khí nghiêm nghị, ngươi thực vô sỉ đê tiện.

Y đảo mắt bỗng nhiên thay đổi một bộ dáng hòa ái, cười hì hì nói

- Trần công tử, ngươi là đang làm gì vậy? Hai hổ tranh đấu, tất nhiên có sẽ có một bên bị thương, nếu ngươi thật sự muốn kinh doanh thủy vận, theo ta thấy, không bằng ngươi đem một trăm thuyền lớn này nhập vào Long Đại thủy vận của ta, sau đó hàng năm ta chia cho ngươi hai phần tiền, bớt cho ngươi phí sức lực cùng thời gian lao động, ngươi thấy thế nào?

Thằng nhãi Long Đại này quả là thông minh, cũng không suy nghĩ đơn giản, tứ chi phát triển giống như một số người, một chiêu này, rõ ràng muốn dùng vừng đổi lấy dưa hấu, rất âm hiểm.

Thằng nhãi này, muốn thôn tính ta à!


Trần Tiểu Cửu không khỏi bĩu môi, Cửu ca ta là xuyên không mà tới, chiêu thức ấy của ngươi, làm sao có thể hù được ta? Hắn cười hì hì lắc đầu nói

- Long Đại, chuyện này ta nghe không tồi, tuy nhiên, ta đây lại có một diệu ý khác!

Long Đại thấy Trần Tiểu Cửu tán dương, không khỏi vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi

- Có chủ ý gì, Trần công tử nói thử xem.

Trần Tiểu Cửu nói

- Theo ta thấy, không bằng hai trăm thuyền lớn của Long Đại, nhập vào Trần thị thủy vận của ta, như vậy ngươi cũng đỡ mất không vất vả, ta hàng năm cũng cho ngươi hai phần tiền, ngươi cảm thấy ta tính thế nào?

Tính cái rắm !

Sắc mặt Long Đại biến đổi, gương mặt sưng lên như đầu heo, không ngừng thở hổn hển

- Ngươi nói cái gì? Dám đùa giỡn với ta?

Lòng người không đủ, rắn nuốt voi!

Long Đại ta đây kinh doanh thủy vận hừng hực khí thế, thằng nhãi nhà ngươi tự nhiên lại muốn ta sát nhập vào Trần thị thủy vận? Còn xót thương mà chia cho ta hai phần tiền.

Trần Tiểu Cửu, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?

Long Đại nghiêng mình về phía trước, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Trần Tiểu Cửu, bộ dạng kia, cực kỳ giống một đầu mãnh hổ đang vận sức chờ tấn đông, nghiến răng từng chữ

- Ngươi thật sự muốn cướp thịt từ miệng hổ?

- Cướp thịt từ miệng hổ? Ha hả... Cũng không phải! Cũng không phải!

Trần Tiểu Cửu không thèm đếm xỉa đến kẻ đang đe dọa dữ tợn, đón đầu nhìn về phía y, trong mắt tràn ngập sự khinh thường


- Ta muốn nhổ răng cọp, cho đến khi rút hết toàn bộ răng nanh của ngươi ra, cho ngươi chết đói!

Hắn tuy rằng nói thật thoải mái, nhưng thần sắc trang trọng, cũng không già bộ, quân đoàn Anh Mộc nghe được cảm thấy thật hưng phấn, không khỏi cao giọng kêu to, bộc phát từng trận âm thanh ủng hộ.

Long Đại nghe được trong lòng run lên, tuy rằng phía sau có năm trăm huynh đệ đang đứng, nhưng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Đôi mắt y gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, rồi liếc mắt nhìn Hắc Bạch Song Sát, mới bình tĩnh trở lại, vươn cánh tay, do dự có nên tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế) hay không?

Anh Mộc lại nhìn ra tâm tư của Long Đại, bàn tay to giơ lên theo gió mà vuốt mái tóc đỏ.phiêu dật theo gió, ngực ưỡn ra.

Gã chỉ vào mũi Long Đại, kiêu ngạo mở miệng

- Ngươi ỷ vào nhiều người, muốn động thủ sao? Ta hôm nay muốn xem, là Long Đại ngươi lợi hại hơn, hay là quân đoàn Anh Mộc của ta lợi hại hơn?

Mấy ngày nay La Đồng dùng lời lẽ giảng dạy kỹ xảo của bản thân, mang tiềm năng trong cơ thể Anh Mộc đều phát huy ra ngoài, vươn cánh tay tráng kiện lên trên, một cái chân cơ bắp cuồn cuồn, , lúc ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, có vẻ rắn chắc lạ thường, ánh sáng hủy bỏ ma quân. Lúc này, dù là có một lão hổ đang ở trước mắt hung ác rít gào, gã cũng có tự tin trong ba quyền đã có thể đánh cho nó không dậy nổi.

Một cỗ sát khí nồng đậm từ trên người Anh Mộc lan tỏa ra!

Long Đại hít sâu một hơi, không tự chủ được lui về sau một bước, khí thế đã thua một bậc, nếu muốn hòa nhau cũng không thể.

- Trần Tiểu Cửu chúng ta chờ xem, ta tuyệt sẽ không để ngươi thực hiện được âm mưu ! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Long Đại có chút oán hận nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu,dẫn năm trăm huynh đệ, mặt xám mày tro quay trở về bến tàu của mình.

Thằng nhãi này, rốt cuộc cũng có lựa chọn .thông minh!

Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu, hắn nguyên tưởng rằng Long Đại nếu thiếu kiên nhẫn, sẽ cùng hắn đảo loạn một hồi, tất sẽ lọt vào phản kích điên cuồng của quân đoàn Anh Mộc, cứ như vậy, liền dựa vào cớ Long Đại ỷ thế hiếp người, quân đoàn Anh Mộc mượn cớ ra sức tự vệ, đến lúc đó chính mình ra tay tương trợ, liền có thể định được Càn Khôn..


Chỉ có điều tiểu tử này quả nhiên không phải hạng người dễ coi thường, không ngờ có thể chịu được sự sỉ nhục này, xem như cũng là một vị nhân vật không tồi.

Vẻ mặt Phan Tường đầy đắc ý cười nói

- Tiểu Cửu, Long Đại như vậy liền mặt xám mày tro mà rút lui?

Trần Tiểu Cửu lắc đầu

- Làm sao lại rút lui? Thằng nhãi này rõ ràng là đi tìm viện binh, nếu ta dự đoán không sai, y tất nhiên sẽ đi tìm Tào công công để đòi công đạo...

Long Đại nhất cử nhất động, quả nhiên bị Trần Tiểu Cửu đoán đúng.

Bị Trần Tiểu Cửu xem thường một chút, y liền chuẩn bị năm vạn lượng ngân phiếu, đón Thạch Đầu Trù đi tới dịch quán Tào công công nghỉ lại.

Lúc này, Tào công công, đang dương dương tự đắc nằm ở trên giường, hút tẩu thuốc, hai tiểu nha hoàn đầy sức sống, đấm chân cho lão.

Tào Công côngđem hai vị tử cấm vệ gác cửa, trong đó một người dáng người trung bình, mặt ngăm đen, chính là hai người Trần Tiểu Cửu đã thả trên núi Đại Đông: Diệp Ngâm Phong và mật thám bên người Tào công công -------Khanh Thiết


Tào công công bị Nguyệt Thần ám sát, tuy rằng thương thế từ từ hồi phục, hung thủ ám sát đã tìm được và thị uy dân chúng, nhưng tâm tình quả thật không thoải mái.

Huyền Vũ doanh toàn quân bị diệt, khiến y khắc sâu trong tiềm thức vị công tử áo trắng âm hiểm độc ác kia, nhưng lại cứ câm điếc ăn hoàng liên, không nói nên lời

Hao binh tổn tướng như vậy, thế cân bằng của bàn cờ, liền bị đánh vỡ

Thiết Giáp doanh của công tử áo trắng dễ dàng nhập trú Hàng Châu, trở thành lực lượng trấn giữ Chiết Giang, từ đó phân nửa Hàng Châu đều muốn nhìn sắc mặt công tử mà làm việc

Nhưng, Tào công công không có nhận thua!

Chẳng những khẩn cấp điều động một ngàn tử cấm vệ đến bảo vệ y trong đầu còn nghĩ ra một mưu kế âm hiểm, chỉ cần kế này thực hiện được, tất nhiên có thể đem Thiết Giáp doanh.giết sạch sẽ, không lưu lại.

Đang lúc lão âm thầm đắc ý, Khang Thiết lại dẫn Thạch Đầu Trù và Long Đại đang đến.

Long Đại và Thạch Đầu Trù trước sau thi hành đại lễ, liền sau đó lấy ra chi phiếu năm mươi vạn lượng, kính dân lên trước mặt Tào công công nói:

- Tao công công, ngài với Thạch công tử là nghĩa phụ tử, ta cùng Thạch công tử xưng huynh gọi đệ, trong chính là phá phụ củ lòng ta, ngày, có chút lễ mọn, còn xin bá phụ vui lòng nhận cho.

Thằng nhãi này, vì lấy lòng Tào công công, không chỉ có tặng bạc, mà còn ngọt ngào kêu bá phụ, xứng đáng một phương kiêu hùng co được dãn được

Tào công công đương nhiên biết Long Đại trên thực tế là bá chủ sông Tiền Đường.

Tuy rằng lão không có đem Long Đại để vào mắt, nhưng nhân tận kỳ tài, mới là thượng sách, phàm là kẻ cao minh, tất có nơi có tác dụng

Long Đại đối với lão mà nói, làm ra vài việc không thể làm dưới ánh sáng mặt trời, vẫn khiến lão có chút khoái trá.

Thạch đầu Trù âm thầm theo dõi sắc mặt của Tào công công, lão sẽ hỏi, thu lấy bạc, cái giọng the thé phát ra từ cổ họng, uể oải nói:

- Ngươi có phần tâm tư này, bản công công rất cao hứng, lần này cố nhận làm, lần sau tuyệt đối không thể làm như thế.

Long Đại thấy Tào công công thu lễ phần, trong lòng mừng rỡ.

Vội quỳ xuống, dập đầu khóc lóc kể lể

- Bá phụ cứu con!

Dập đầu xong, liền đem vụ việc tiến quân thủy vận của Trần Tiểu Cửu, đầu đuôi gốc ngọn kể lại.

Tào công công đắc ý vuốt vuốt chòm râu giả, nghe đến tên Trần Tiểu Cửu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, căng thẳng và bất đắc dĩ.

Trong tay run lên, chòm râu bị giật xuống, lộ ra một chiếc cằm trụi lủi, vô cùng buồn cười.