Song Nhi lắc lư đôi chân trắng mịn, dán trên lưng của Trần Tiểu Cửu, từng trận ma sát rất nhỏ mang đến cảm giác sảng khoái, gần như làm hắn không thể khống chế thân thể của mình. Trần tiểu Cửu liền nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt kiều mỵ Song Nhi, nhẹ nhàng nâng đầu, không kìm lòng nổi hôn bên tai nàng một cái, lẩm bẩm:
- Tiểu nữ tử, nàng làm hại Cửu ca khổ quá!
Song Nhi trong lúc ngủ mơ khẽ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn dán trên ngực hắn, vẫn phúc mỉm cười tràn đầy hạnh.
Bộ ngực sữa đầy đặn vẫn gắt gao dán vào bụng hắn. Khiến hắn yêu thương khôn cùng, cổ chân nhỏ nhắn mở ra bao bọc quanh cái đùi to của hắn. Hương thơm nữ nhân ngào ngạt, nàng giống như một cái chăn nhỏ bao quanh người Tiểu Cửu.
Đang lúc hắn trơ mắt nhìn trần nhà, đang suy xét chính mình có nên hay không phải làm cái việc cầm thú đánh thức Song Nhi dậy.
Bỗng Đan Nhi tay cầm bảo kiếm sắc bén, vẻ mặt tức giận, lặng yên không một tiếng động đi đến.
- Đồ dâm đãng, ngươi dám tổn hại muội muội ta?
Nàng buổi tối không có ăn cơm, nửa đêm lại đói nên tỉnh dậy bỗng nhiên phát hiện Song Nhi không có ở trên giường.
Nàng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Song Nhi đi nơi nào, liền mang theo bảo kiếm tiến vào.
Nhìn hai người ôm nhau ngủ cùng một chỗ, trên mặt liền ngượng ngùng đỏ ửng. Một cảnh tượng sống động quanh quẩn ở trước mắt, liền không kìm lòng nổi, nuốt một ngụm nước miếng, chỗ hạ thân không ngờ lại có cảm giác ngứa ngáy bứt rứt không yên.
Nàng quơ bảo kiếm, đặt ở trên cổ Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Ta chỉ biết ngươi không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên đã bị ta đoán trúng, ngươi... Sao ngươi không biết kiềm chế một chút, muội ấy vẫn là một tiểu nữ hài mà!
Loại tình cảnh này bất luận giải thích như thế nào cũng không ổn thỏa lắm. Bắt gian là ở trên giường, tình huống này rõ ràng là cùng ôm nhau ngủ, giải thích như thế nào cũng không thuyết phục!
Điều khó khăn là cô gái nhỏ này thừa dịp mình đang ngủ, lén lút chạy tới?
Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng lời này nếu là nói ra, đừng nói Đan Nhi không tin, đổi lại là mình khi nhìn đến cảnh tượng hoang đường này cũng sẽ không tin tưởng chuyện một nữ hài chủ động nhào vào ôm lấy hắn!
Trần Tiểu Cửu cũng không giải thích, lại sợ động đậy sẽ làm Song Nhi đáng yêu đang ngủ giật mình tỉnh giấc.
Cúi đầu nhìn thanh cương đao trên cổ sáng loáng, hắn ngượng ngùng cười nói:
- Đan Nhi tốt, ta cái gì cũng không làm, chỉ có ôm Song Nhi ngủ thôi, thật sự là thuần khiết. Nàng xem, Song Nhi vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề mà... So với hai chúng ta lúc ở trên giường còn thuần khiết hơn nhiều lắm ...
Bàn tay to duỗi ra, căn bản không sợ đao của Đan Nhi, trực tiếp nắm lấy cánh tay thon mềm của nàng, dịu dàng mân mê thưởng thức.
- Hỗn đản, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai cùng ngươi không thuần khiết ?
Đan Nhi vốn là bị tư thế ngủ mờ ám của hai người làm cho trong lòng loạn động, lại bị Tiểu Cửu bắt được cánh tay, trên người nóng bỏng , lộ ra một cỗ tư vị khó chịu.
Nàng xoay tròn đôi mắt mèo hướng trên người Song Nhi nhìn ngắm tỉ mỉ, thấy muội muội quần áo chỉnh tề, mới có chút tin vào lời nói của Trần Tiểu Cửu.
Tuy nhiên thằng nhãi này nửa đêm lại cùng với Song Nhi ôm nhau cùng ngủ một chỗ, thật không thể tưởng tượng nổi, nhất là lại vô cùng thân thiết ngay trước mặt chị vợ, lại càng không thể tha thứ!
Bàn tay nhỏ bé liền xoay lại nắm chặt bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, năm ngón tay thành chộp, dùng sức kéo xuống.
- Tiểu nữ tử, ngươi lại làm sao vậy?
Trần Tiểu Cửu đau đến run rẩy, vội vàng rút bàn tay to đang tác quái trở về.
Đan Nhi nhìn năm ngón tay đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên thở phì phì nói:
- Ngươi, đồ phóng đãng, quả nhiên lại ức hiếp ta...
Trần Tiểu Cửu cố nén đau đớn kịch liệt, nhe răng nhếch miệng, nhưng không phát ra tiếng, hồ loạn quăng cánh tay trên không trung, hạ giọng nói:
- Ta... Ta làm sao.. Khi nào lại dám ức hiếp nàng?
Đan Nhi hừ một tiếng, lắc lắc eo nhỏ, tức giận lộ ra ngoài mặt:
- Lúc ngươi ôm Song Nhi, hiền lành như vậy. Vì sao lúc ôm ta, liền động tay động chân đối với ta. Xé rách quần áo của ta? Cái này không phải là ức hiếp ta, thì còn là cái gì?
Nói xong, bỗng nhiên lại cảm thấy lộ ra chuyện không nên nói trắng ra như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên như một đóa hoa hồng kiều diễm.
- Đan Nhi ngốc à!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy liền cố nén ý cười trong lòng, dịu dàng kéo bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi, chân thành nói:
- Đó là bởi vì ta thích nàng mà? Ta xé rách quần áo của nàng càng chứng tỏ ta bị mê hoặc bởi nàng, không có sức chống cự, rất quan tâm đến nàng! Tiểu cô nương còn không lao vào lòng Cửu ca!
- Tiểu Cửu thối, lại dối gạt ta!
Đan Nhi bĩu môi, nghe được lời tâm tình, trên mặt liền nóng bừng. Tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ Tiểu Cửu ngụy biện xằng bậy thực sự cũng có vài phần đạo lý.
Nghĩ đến đây trong lòng nàng liền nảy lên một cỗ tình cảm đắc ý, rốt cục đem bảo kiếm thu về, thật cẩn thận ngồi ở đầu giường, ánh mắt ai oán nhìn hắn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cửu thối, bây giờ ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ôm muội muội ngủ thẳng đến sáng à? Ta cũng không tin lòng dạ ngươi cho lắm?
- Ta có thể làm gì bây giờ? Ta không đành lòng đánh thức nàng ấy! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Tiểu Cửu rất nhanh cầm lấy bàn tay mềm mại của Đan Nhi, dịu dàng nói:
- Không bằng đêm nay nàng ở đây trò chuyện với ta? Làm cho ta khỏi biến thân thành một đại sắc lang.
- Nằm mơ!
Đan Nhi giãy dụa đứng dậy:
- Ngươi dám biến thành sắc lang, ta liền đem ngươi chém thành một đầu tử lang...
Nàng xoay người chính là muốn đi ra, đã thấy Song Nhi ngây thơ trở mình, lời lẽ đứt quãng vô nghĩa nói:
- Tiểu Cửu ca, ta... Ta nghe ngươi trên người có... Có hương vị của tỷ tỷ, ta... Ta muốn hỏi... Hỏi ngươi...
- A?
Đan Nhi nghe vậy, sợ tới mức thay đổi mặt sắc, trong giây lát liền kinh hoảng kêu to.
Song Nhi lời lẽ đứt quãng ghé vào trên người Trần Tiểu Cửu khiến hắn tiềm thức cũng cả kinh, thân thể mềm mại đột nhiên run rẩy giật mình, lại cảm thấy phía dưới bụng, bị một vật cứng rắn chĩa vào, mặc dù có chút kinh người, nhưng lại lộ ra một cỗ thoải mái, lại muốn bị tiếp tục ghé vào , cũng không muốn động đậy thân thể nữa.
Nhưng theo tiếng thét chói tai của Đan Nhi, nàng liền hoàn toàn bừng tỉnh.
Vừa mới mở mắt ra, liền thấy được khuôn mặt tuấn mỹ âu yếm của tình lang, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong đầu nổ vang một tiếng, dĩ nhiên đã hiểu được xảy ra chuyện gì!
Song Nhi duyên dáng kêu to một tiếng nhảy xuống giường, giống như không có nhìn thấy Đan Nhi đứng ở bên cạnh, hướng cửa phòng chạy vài bước rồi dừng, nàng quay đầu lại cũng muốn hỏi Tiểu Cửu cất giấu cái gì cứng rắn ở phía dưới đã chĩa vào người nàng? Miệng vừa muốn mở ra, liền ý thức được cái thứ cứng rắn kia dường như là đồ vật …!
- Tiểu Cửu ca, ngươi thật là xấu xa...
Nàng mặt hoa lập tức ửng đỏ, thở ra đều là hơi nóng, ngay cả hài sen cung không lấy, ngượng ngùng ôm mặt, chạy về phòng.
Ta làm sao xấu xa?
Trần Tiểu Cửu không khỏi gãi gãi đầu: ta nếu là xấu xa như lời nói kia thì lúc này tiểu Song Nhi còn có thể mặc quần áo chạy ra khỏi phòng này sao?
- Ngươi dụ dỗ nữ hài! Tiểu Cửu thối, ngươi không có thể cẩn thận mà thay áo quần sao? Song Nhi muội ấy có cái mũi rất linh mẫn. Ngươi thật làm ta tức giận!
Đan Nhi giận dữ ngồi ở bên cạnh giường, vặn vẹo vòng eo, hồ loạn phát ra tính tình hung dữ, bàn tay nhỏ bé tùy ý quơ quơ vừa lúc lướt cây cọc gỗ cứng rắn của Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cả người run rẩy than thở nói:
- Nàngcẩn thận một chút, muốn mưu sát thân phu sao...
Trong lúc đụng chạm vô ý, khiến hắn như tê như dại, tràn trề hứng thích , thiếu chút nữa thật đã khiến cho hắn hóa thân thành sắc lang.
- Phi... Đừng nói hươu nói vượn!
Đan Nhi quay đầu lại vừa nhìn, ánh vào hướng về cái cọc gỗ đang đứng sừng sững chói mắt, thế mới biết mới vừa rồi nàng rốt cuộc đã đụng phải cái gì! Bỗng nhiên đứng dậy, tay nhỏ bé ở trên vai Tiểu Cửu bóp lại, giận dữ nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi là đồ lưu manh khốn kiếp, cái thứ hư hỏng này còn dám ngẩng đầu lên sao? Ta chặt đứt nó, cho ngươi...
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt vô tội: tiểu cô nương à, ta đâu có chọc giận nàng ? Rõ ràng là nàng không cẩn thận, chiếm tiện nghi của ta, lại còn mắng ta là lưu manh? Ta thật là không quản nổi nàng mà!
Hắn linh cơ vừa động, nhỏ giọng nói:
- Hảo Đan Nhi, nàng si ngốc làm gì? Còn ở nơi này đùa giỡn nữa sao? Khuya rồi mà nàng còn ở đây cùng ta liếc mắt đưa tình. Nàng lưu lại lâu, tiểu nha đầu Song Nhi kia chẳng phải là càng thêm hoài nghi nàng sao? Còn không khẩn trương về phòng đi?
Đan Nhi lập tức tỉnh ngộ, lúc này dù đầy bụng ủy khuất, nhưng cũng không kịp giải phóng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngày mai ta sẽ trừng phạt ngươi!
Nói xong liền mang theo bảo kiếm, thở hồng hộc bước đi.
Trời vừa sáng tinh mơ, ven bờ sông trên những nhánh cây còn lưu giữ những giọt sương đêm; gió nhẹ dịu dàng phe phẩy, bầu trời xanh dần lên.
Trên mặt sông liền nổi lên nhiều gợn sóng lăn tăn, phát ra tiết tấu rào rào như diễn tấu một khúc nhạc êm tai.
Cảnh vật sáng sớm này cũng như tâm trạng của Trần Tiểu Cửu, sung mãn phấn chấn tinh thần.
Trần Tiểu Cửu đứng ở bến tàu trên sông Tiền Đường, đưa mắt nhìn về phía xa xa, một trăm thuyền lớn kéo dài mênh mang, tề chỉnh xếp hạng ven bờ sông, thẳng tắp như hắn đặt ra.
Chung Việt, Phan An chia nhau đứng ở hai bên tả hữu, quân đoàn Anh Mộc dẫn theo hơn ba trăm người, khí thế hiên ngang đứng ở phía sau Trần Tiểu Cửu, càng làm cho sự yên lặng của buổi sáng sớm tăng thêm một phần sát khí.
Trần Tiểu Cửu trong đôi mắt xạ ra hào quang nóng hầm hập, vỗ tay, gật gật đầu nói:
- Mọi sự đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu gió đông! Tiểu Việt, công việc thông hành kia như thế nào rồi?
Chung Việt cười nói:
- Cửu ca yên tâm, thuỷ vận này cần tổng cộng hai đạo thủ tục, đạo thứ nhất là quan phụ mẫu bản địa phê chuẩn, đạo thứ hai là công bộ phê duyệt, đại ca của ta đã đem đạo thứ nhất phê duyệt qua, đạo thứ hai hắn cũng phái người ra roi thúc ngựa đưa tới kinh thành, phỏng chừng trong vòng mấy ngày, sẽ có tin tức tốt!
- Làm nghề thuỷ vận này, chẳng lẽ còn phải xin chỉ thị công bộ?
Trần Tiểu Cửu tuy rằng trí tuệ hơn người, nhưng đối với luật pháp Đại Yến, lại không hiểu lắm.
Chung Việt liên tục gật đầu:
- Thuỷ vận, đường sông, lệ thuộc công bộ quản lý, đương nhiên phải được chỉ thị từ công bộ phê duyệt !
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, ánh mắt lướt qua một tia nghi ngờ, thấp giọng nỉ non nói:
- Nghĩ tới công bộ một cửa này, cũng không phải là dễ dàng như vậy , hừ... Đêm dài lắm mộng, lễ ngoại tất nhiên sinh biến!"
Phan Tường như minh bạch ý tứ trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, giữa mặt cũng hiện lên một tia ưu sắc, lo lắng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi là nói Long Đại Hội ở công bộ động thủ động cước hay sao? Hắn mặc dù cũng có chút thế lực, nhưng tay chân quyết duỗi không đến kinh thành !
Trần Tiểu Cửu cười lạnh lắc đầu nói:
- Tay chân hắn tuy rằng không có dài như vậy, nhưng chỗ dựa ở sau lưng hắn là Tôn Khoa và Tào Công công, nhất là Tào lão thái giám, chỉ cần tỏ vẻ một chút, bộ Công kia còn không dựa theo ý tứ của hắn mà xử lý sao?
Chung Việt, Phan Tường nghe vậy, cùng âm thầm gật đầu, trong lòng hổ thẹn, như thế nào bỏ qua uy lực của lão thái giám?