Phan Tường đứng ở ngoài cửa sắt, thấy Phan An cuộn mình trên đống cỏ, hai mắt vô thần, giống như phủ một tầng bụi, trên người dầy bụi đất, không khỏi thương tâm, vội vàng chạy lại, giúp đỡ Phan An, đôi mắt đỏ lên, nức nở nói:
- Nhị đệ, ca ca...ca ca đến muộn rồi.
Phan An kích động không hiểu, liếc thấy Phan Tường, như thể nắm được cây cỏ cứu mạng, sống chết lôi kéo cánh tay gã, lay lay nói:
- Đại ca, huynh…huynh nhất định phải cứu đệ ra, đệ không muốn chết đệ còn trẻ, đệ…đệ chưa lấy vợ…
Trong lúc kích động, gã nói năng thật lộn xộn.
Hai huynh đệ ôm nhau khóc nức nở.
Trần Tiểu Cửu nhìn La Đồng, La Đồng hiểu ý, tiến lên kéo cánh tay Phan Tường ra, quăng gã sang một bên, ngang ngược nói với Phan An:
- Tiểu tử ngươi, còn muốn sống sao? Ta điều binh, đích thân xuống núi bắt người, sao có thể để ngươi sống sót xuống núi chứ? Dựa vào một mình Trần Tiểu Cửu, sao có thể cứu được ngươi? Đó là thiên vương lão tử, ông nội ta cũng không nể mặt hắn.
Phan An sợ tới mức si ngốc, trong nháy mắt dường như sắp bất tỉnh, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần của mình, để không bỏ nỡ cơ hội sống sót.
Trần Tiểu Cửu cúi đầu khom lưng nói với La Đồng:
- Trại chủ ca ca, ngài là anh hùng hảo hán, đại nhân đại lượng, sao có thể chấp nhất tiểu bối chứ? Phan An trong mắt ngài chẳng qua chỉ là một con kiến, ngài không chấp nhặt với kẻ không hiểu biết như gã, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý tài lộc, tha cho gã đi. Phan gia tiền tài vô số, tất sẽ có thù lao hậu hĩnh…
Phan Tường cũng nói:
- Đúng! Đúng! Phan Tường nguyện dùng mười vạn lượng bạc, đổi lấy tính mạng nhị đệ, quyết không nuốt lời.
La Đồng liếc con ngươi:
- Ngươi nghĩ bổn trại chủ là người tham tiền như vậy sao? Trò chơi này chơi cũng quá đủ rồi, thủ đoạn của các ngươi, ta không thấy lạ.
Phan An mở to miệng, kinh hoàng, nhìn ba người nói chuyện.
Mỗi một câu, dường như đều liên quan tới sự sống chết của gã, cho dù gã không muốn nghe, nhưng từng câu từng chữ đều rơi vào tai gã, nghe giọng nói như sấm của La Đồng, tựa như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cơ thể đơ ra như người mất trí.
Trần Tiểu Cửu lại cười nói:
- Trại chủ ca ca, ngài đại nhân đại lượng, nể mặt ta, xem như cho gã chút lợi ích, nếu khi nào ngài cần gã, muốn gã đi theo làm tùy tùng, quyết không chối từ.
Hắc Sơn, Phan Tường cùng nhau cầu xin.
La Đồng giả bộ suy nghĩ rất lâu, ha ha cười lạnh nói:
- Được lắm, nể mặt ngươi, ta cho thằng nhãi Phan An này một cơ hội.
Trong đôi mắt Phan An lóe ra hào quang, vội la lên:
- Ông...ông muốn thả ta ?
- Cái rắm! Ta sao có thể dễ dàng thả ngươi chứ?
La Đồng trào phúng cười nói:
- Ta chỉ cho ngươi cơ hội được sống, còn về ngươi có thể sống không, còn phải xem tạo hóa của ngươi.
- Trại chủ cứ nói.
Phan Tường vội la lên. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me -
- Rất đơn giản.
La Đồng nói:
- Lấy tính mạng của ngươi, đổi lấy tính mạng của Phan An, chết thay cho Phan An, ngươi dám không?
Lấy mạng đổi mạng?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Hai huynh đệ Phan gia đối diện nhau, trong mắt Phan Tường lóe ra thần sắc vô cùng phức tạp.
Còn Phan An thì suy sụp quỳ trên mặt đất, giãy dụa, mất đi dũng khí: lấy mạng đổi mạng? Phan Tường tuy là đại ca của mình, lẽ nào huynh ấy vì mình, cam nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng ta sao?
Thế gian…còn có việc ngốc vậy sao?
Huống chi, ta còn từng ám sát huynh ấy mấy lần, huynh ấy có thể hết sức cứu giúp ta, đã coi là hết tình hết nghĩa rồi, lẽ nào mình còn có thể yêu cầu nhiều hơn sao?
La Đồng cười ha hả nói:
- Thế nào? Túng rồi phải không? Phan An, xem ra hôm nay ngươi phải chết không còn nghi ngờ gì rồi, cũng không còn ai có thể cứu được ngươi! Người đâu, lôi Trần Tiểu Cửu, Phan Tường ra ngoài, bổn trại chủ phải hành hình rồi.
- Khoan đã
Phan Tường dõng dạc nói.
- Thằng nhãi ngươi còn có chuyện gì nữa?
La Đồng không kiên nhẫn hừ một tiếng.
- Ta tình nguyện lấy mạng đổi mạng cho nhị đệ.
- Ngươi nói gì?
La Đồng và Phan An cùng bị lời nói quyết tuyệt của Phan Tường làm chấn động! La Đồng ngoáy ngoáy lỗ tai nói:
- Ngươi nói lại một lần, bổn trại chủ vừa rồi không nghe rõ.
Vẻ mặt Phan Tường quyết tuyệt nói:
- Ta tình nguyện dùng mạng đổi mạng, đổi lấy tính mạng của nhị đệ, tuyệt không hối hận.
- Đại ca….
Phan Tường tuy nghe rõ nhưng vẫn không dám tin vào tai mình:
- Đại ca, huynh…huynh nói thật sao?
Phan Tường lảo đảo đi tới bên cạnh Phan An nói:
- Huynh đệ thủ túc, cốt nhục tình thân, đại ca làm sao có thể nhẫn tâm nhìn đệ đi cõi chết?
- Nhưng..nhưng đệ không đáng để huynh phải làm thế! Đệ còn từng làm những việc có lỗi với đại ca…
Phan An lúc này hối hận vô cùng, nước mắt trào ra, một cảnh tượng cũ cứ lóe lên trong đầu, gã không rõ, khi nhỏ huynh đệ thân tình, vì sao trưởng thành tới mức trở mặt thành thù thế này?
Lẽ nào thật sự là vì tranh đoạt tài sản thừa kế mà động đến binh đao sao? Lẽ nào vàng bạc trong mắt mình lại quan trọng như vậy sao?
Lúc nguy nan, Phan Tường tình nguyện bỏ tính mạng, cứu mình khỏi nước sôi lửa bỏng.
Thứ thân tình này sao có thể dùng tiền để cân đo đong đếm?
Gã đột nhiên vồ lên, ôm chặt lấy cổ Phan Tường, giống như một đứa trẻ, kêu rên nói:
- Đại ca, đệ sai rồi, nếu thời gian có thể quay lại, đệ quyết sẽ không làm những việc ngốc nghếch đó, quyết sẽ không tin lời gièm pha, làm bại hoại môn phong của Phan gia, quyết sẽ không…
Phan Tường phất tay ngăn cản lời của gã, dịu dàng nói:
- Nhị đệ, đại ca trước giờ chưa từng trách đệ, đợi sau khi đệ ra khỏi đây, nhất định phải tận hiếu với cha mẹ, chấn hưng Phan gia, làm một người kế thừa đầy hứa hẹn của Phan gia, tuyệt đối đừng tin vào những lời châm ngòi chia rẽ của tên Thạch Đầu Trù đó.
- Đại ca…
Phan An khóc rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi lại chảy vào miệng.
La Đồng cười ha ha:
- Không ngờ lại có người chết thay cho thằng nhãi này, thật tốt! Thật tốt!
Nói rồi cánh tay anh ta tìm tòi, tóm lấy cổ Phan Anh, ném ra cửa.
Đột nhiên nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa, hít thở bầu không khí mới mẻ, Phan An sinh ra thứ khoái cảm được sống lại một lần nữa.
Ngoái đầu nhìn lại, lại thấy trên mặt Phan Tường lộ ra nụ cười thản nhiên và đầy lưu luyến, trong ánh mắt, không ngờ tràn đầy sự vui sướng và nhu tình mà hồi nhỏ hai huynh đệ cùng chơi với nhau.
- Đại ca!
Phan An lại không chịu nổi nỗi đau của sự ly biệt sinh tử, lảo đảo chạy lại, giữ cánh tay Phan Tường nói:
- Đại ca, đệ không cần huynh chết thay cho đệ., huynh…huynh mau đi ra.
- Nhị đệ…đại ca cam tâm tình nguyện.
Hai huynh đệ tranh nhau, đều muốn chết.
La Đồng quát to:
- Hai tên này, rút cuộc ai chết? Ta mà giận, thì chặt đầu hết các ngươi.
Phan An không biết chí khí anh hùng từ đâu mà có, chỉ vào đầu La Đồng, vừa sụt sịt, vừa dõng dạc nói:
- Đương nhiên là ta chết, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để người thân của mình chịu khổ thay, tên côn đồ nhà ngươi, mau tới đây chém đầu ta đi.
Nói xong, liền cúi đầu, giơ cổ, đợi La Đồng động thủ.
La Đồng ngẩn ra, bỗng vươn ngón tay, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng nói:
- Rất tốt! rất tốt! Bổn trại chủ cả đời này thích nhất là anh hùng hảo hán, thằng nhãi người thoạt nhìn thì yếu ớt nhu nhược, không chịu nổi một chưởng, không ngờ lúc quan trọng, lại lộ ra khí chất nam nhi, cũng được, bổn trại chủ cảm động trước tình cảm của huynh đệ các ngươi, lại có khí chất hảo hán, nên mở ra ngoại lệ, tha cho các ngươi một lần.
- Ông…ông nói gì? Không giết ai sao?
Phan An nơm nớp lo sợ, không ngờ mình vừa phát uy, lại có kết quả ngoại lệ.
La Đồng nói:
- Hai tên nhóc các ngươi, hừ..bổn trại chủ tha cho hai ngươi, lẽ nào ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau cút đi cho ta. Nếu không cút mau, ta mà bắt được lại chém luôn.
Vui như lên trời! Vui như lên trời.
Phan An sung sướng ôm chặt lấy Phan Tường, thở phào nói:
- Đại ca, chúng ta đều không cần chết, đều có thể sống rồi.
La Đồng đi tới bên cạnh Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Trần huynh đệ, diễn trò tới đây dừng thôi chứ? Diễn thêm nữa, ca ca sợ là không chống đỡ nổi, ta vừa rồi suýt nữa thì bật cười.
Trần Tiểu Cửu thấy đại công cáo thành, liên tục gật đầu, cung kính khoanh tay nói:
- Đa tạ trại chủ ca ca, sau này Phan gia tất có hậu báo.
Nói xong, liền dẫn Phan Tường, Phan An cùng xuống núi.
Vừa đi tới chân núi, thoát khỏi địa bàn của Hỗ gia trại, Phan An nhìn núi non trùng điệp, trong lòng sinh ra cảm giác được sinh ra lần nữa.
Nỗi khổ ở Hỗ gia trại hoàn toàn thay đổi cuộc đời của gã.
Gã đột nhiên phát hiện, trước đây mình sống thật đáng cười như vậy! Chăm chú nhìn cây cỏ mọc rất lâu, quay đầu lại, với Trần Tiểu Cửu, thở dài nói:
- Trần công tử, đại ân không cảm tạ hết được! Những việc lỗ mãng Phan An từng làm, đã đắc tội nhiều, vẫn xin lượng thứ, Phan An sau nay nhất định sẽ coi Trần công tử như người thân, sai khiến bất cứ việc gì, nhất định sẽ theo.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng đắc ý, lén mỉm cười với Phan Tường, rồi nâng Phan An lên:
- Không cần khách khí, là thân tình của huynh đệ các ngươi, cảm động tới tận trời, cảm động cả trộm cướp, Phan An, rõ ràng là quay đầu lại, bản thân cứu mình.
Phan An nghe vậy, âm thầm gật đầu.
Trần Tiểu Cửu lại cười nâng gã dậy:
- Ngoài ra, Trần công tử, nghe vừa xa lạ vừa khó nói, nếu ngươi không chê, cứ gọi ta một tiếng Cửu ca.
Phan An mừng rỡ, vội nói:
- Cửu ca!
Trần Tiểu Cửu vội vàng đáp ứng một tiếng, ba người nhìn nhau vô cùng vui vẻ.
Ba ngươi đi cùng một đường, tâm tình rất tốt, phong cảnh hai bên cũng vô cùng tươi đẹp, Trần Tiểu Cửu châm chước dặn Phan An nói:
- Lần này ngươi gặp họa hóa phúc, ngàn vạn lần không cần nói ta giúp đỡ, để tránh làm hỏng đại kế của ta! Đối với bên ngoài chỉ cần nói một mình đại ca ngươi giúp đỡ, cứu ngươi trở về. Những việc khác không cần nhắc tới.
Phan An, Phan Tường gật đầu nhớ kỹ.
Phan An sống sót sau tai nạn, nhìn mọi vật đều rất mới mẻ, một mình đi trước vui vẻ nhảy múa.
Trần Tiểu Cửu khẽ lắc đầu, mỉm cười nói với Phan Tường:
- Phan huynh, nếu thật sự dùng tính mạng của huynh để đổi lấy tính mạng của Phan An, huynh tình nguyện làm chứ?
Phan Tường run sợ một chút, trong mắt lóe lên sự kiên định:
- Ta tình nguyện…
Trần Tiểu Cửu vỗ vai Phan Tường, cười ha ha, trong lòng lại thầm nghĩ: nếu các lão bà của mình gặp phải khảo nghiệm sinh tử, Tiểu Cửu ta cũng sẽ không chút do dự dùng tính mạng của ta để đổi lấy tính mạng của các nàng.