Trong phủ đệ của Chung Bân, ông ta và nhị đệ Chung Việt cùng Trần Tiểu Cửu tề tựu một chỗ.
Chung Bân trên mặt lộ rõ, một khuôn mặt đỏ, ông ta thưởng rượu, lắc đầu cười nói:
- Tiểu Cửu à, vụ án này của Phan An, đối với ta mà nói thật là khó làm, việc này nếu không phải ta biết là ngươi cố ý làm, đương nhiên sẽ mất ngủ suốt đêm, bộ quan phục này, ta cũng phải cởi đi.
- Chung đại nhân, lẽ nào là vì Tào công công sao?
Trần Tiểu Cửu biết rõ cố hỏi.
Chung Bân thở dài nói: Text được lấy tại
- Trong triều đình, đương nhiên có sự tranh giành, muốn chỉ lo thân mình, cũng khó. Tào công công, Tôn Khoa vốn thuộc Lâm đảng, mà Tào công công thân làm khâm sai, lấy lý do thể nghiệm và quan sát dân tình ở Hàng Châu không đi, nguyên nhân trong đó chính là muốn gây phiền phức cho ta, ý đồ bắt lấy nhược điểm của ta, đoạt quyền. Mà Phan gia là một trong tứ đại gia của Hàng Châu, một khi gặp chuyện không may, có thể định ta tội danh trị an hỗn loạn, đến khi đó, bộ quan phục này của ta, đương nhiên bị tước xuống dưới.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Chung đại nhân lần này chỉ là sợ bóng sợ gió, không cần băn khoăn, Hỗ gia trại sẽ không tự dưng sinh sự, gây phiền phức cho Chung đại nhân, trại chủ La Đồng kia với ta thân như huynh đệ, Chung đại nhân nếu cần, có thể phối hợp diễn trò.
Chung Bân nghe vậy mừng rỡ.
Giống như cáo già thành tinh như ông ta, rất nhiều việc không cần điểm thấu, ếch ngồi đáy giếng, nhìn là biết.
Hỗ gia trại đánh bại Huyền Vũ doanh, từ một số phương diện nào đó đã chứng tỏ sức chiến đấu của Hỗ gia trại vô cùng mạnh, nhưng ông ta cũng biết đó là nhờcó người ngoài âm thầm giúp đỡ, hơn nữa có khả năng chính là một công tử áo trắng nào đó của thành Hàng Châu gây nên.
Bằng không vì sao Huyền Vũ doanh vừa bị giết, không ra ba ngày, một đội quân "Thiết Giáp doanh" của công tử áo trắng kia lại tiến vào Hàng Châu? Nếu không có chuẩn bị trước, nhất định sẽ không hành quân nhanh như vậy.
Bài binh bố trận liên tiếp này đều vì Trần Tiểu Cửu mà có thay đổi lớn.
Chung Bân lại nói:
- Tào công công lần này tuy không nắm được nhược điểm của ta, nhưng chiếm cứ Hàng Châu, tất sẽ không làm ra chuyện gì tốt, nói không chừng lần sau lại xuất hiện đám yêu thiêu thân nào đó, chúng ta muốn định ra kế sách trước, đều bị Tào công công ngăn cản, mà giữ lại. Muốn lật đổ đám người Tôn Khoa, còn phải bàn bạc kỹ lưỡng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chung đại nhân, tạm thời cứ yên tâm, lão thái giám Tào công công kia sẽ không kiêu ngạo không lâu nữa đâu, tự sẽ có người ra mặt trừng trị lão.
Hắn nói xong, gật đầu với Chung Bân.
Chung Bân tự nhiên hiểu ý.
Chung Việt và hai người cùng cạn chén rượu, nói với Chung Việt:
- Đại ca, còn một việc vui khác nữa. Trăm chiếc thuyền của Cửu ca đã chuẩn bị tốt, hiện bỏ neo ở sông Tiền Đường, ít ngày nữa, Cửu ca liền xưng hùng nơi sông Tiền Đường rồi, sẽ giáp mặt với thằng nhãi Long Đại kia, dựa vào tài trí của Cửu ca, bắt Long Đại, thay vào đó, đương nhiên không nói chơi.
Chung Bân cười ha hả:
- Còn có việc này sao, thật tốt. thật tốt. Thủ tục thủy vận này, ta lập tức bắt tay vào làm, xử lý cho ngươi, Tiểu Cửu, có thể diệt trừ Long Đại hay không, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ngươi.
- Đó là điều đương nhiên.
Ba người Trần Tiểu Cửu uống rượu, cho tới tận đêm khuya.
Một ngày trôi qua như vậy, sáng sớm ngày thứ hai, Phan Tường dưới mưu kế của Trần Tiểu Cửu mang theo một số tiền lớn, còn có già trẻ của Phan gia, đứng trước cả Thạch gia, đau khổ cầu xin Thạch Đầu Trù giúp đỡ Phan gia cứu Phan An về.
Dân chúng vây quanh xem càng ngày càng nhiều, trên là các tài tử thư sinh, dưới là các tiểu thương, đều dừng chân lại xem, hỏi thăm tình hình bên trong.
Việc này vốn là Trần Tiểu Cửu cố ý làm lớn chuyện, phá tan kế liên hoàn của Thạch Đầu Trù.
Mấy trăm người của Quân đoàn Anh Mộc, sớm đã chiếm lĩnh các cửa trọng yếu của Thạch gia, chỉ cần có người hỏi nhỏ, quân đoàn Anh Mộc sẽ rất nhiệt tình giới thiệu tin tức bên trong Phan gia.
Nội dung cụ thể cứ theo lời nói của Trần Tiểu Cửu truyền thụ.
Chẳng qua chỉ là sự bạc tình của Thạch Đầu Trù, việc Phan An chịu khổ thế nào đều thêm mắm thêm muối vào lan truyền khắp nơi, đem chậu cứt lớn nhất gắn chặt trên đầu Thạch Đầu Trù, khiến y không thể xoay người được.
Những tài tử vây xung quanh xem chuyện, nhóm đầy tớ biết được chân tướng sự việc, một là đồng tình với Phan gia, hai là công khai lên án sự bạc tình bạc nghĩa của Thạch gia. Tất cả mọi người bao vây xung quanh Thạch phủ, phút chốc tiếng chửi rủa, tiếng kêu gàotiếp nối nhau càng ngày càng cao.
Lúc này Thạch Đầu Trù chỉ ước Phan An đã chết thì tốt, làm sao phải xả thân cứu gã?
Y định lực rất mạnh, nhàn nhã ngồi uống chén trà, tiếng kêu gào bên ngoài rơi vào trong tai y không khác với tiếng chó sủa, chỉ cần có thể khiến Phan An chết, trả giá bao nhiêu, cũng đáng.
Trong chốc lát, Tôn Khoa điều đến một đội sai dịch, dẹp đám người gây rối.
Nhưng việc này đương nhiên là vô nghĩa, sức tuyên truyền của quân đoàn Anh Mộc càng mạnh, sớm đã đem việc làm kinh sợ của Thạch Đầu Trù truyền tới mọi ngõ ngách của thành Hàng Châu.
Thanh danh của Thạch gia tự nhiên rơi xuống vực thẳm.
Vẻ mặt đắc ý Tôn Khoa nhìn Thạch Đầu Trù nói:
- Thạch công tử, vụ án của Phan An, vừa xinh đánh tan trận tuyến của Phan gia, ngươi có thể tiến quân thần tốc, khuếch trương kinh doanh sòng bạc, tương lai, Thạch gia sẽ là đệ nhất đại gia ở Hàng Châu.
Thạch Đầu Trù chắp tay nói:
- Tôn đại nhân cũng không phải vậy sao? Nhân cơ hội này, cha nuôi tấu lên triều đình, tất sẽ trị tội tên Chung Bân kia trị an bất lực, đến lúc đó, cái chức Tri phủ Hàng Châu này, ngài không phải lấy dễ như trở bàn tay sao?
Tôn Khoa dường như nhìn thấy hi vọng thắng lợi:
- Tới lúc đó, chúng ta quần anh tụ hội, cùng làm nghiệp lớn.
Bốn mắt nhìn nhau, nói không hết sự giảo hoạt gian trá.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Phan Giao Long vì việc của Phan An, đầu đau vô cùng, nằm không dậy nổi.
Mà trên dưới trong nhà đã bố trí xong linh đường, màn trắng che khắp các phòng ở, đại hòa thượng đầu trọc của chùa Cực Lạc cũng đã sớm tới phan phủ, chỉ đợi tin Phan An chết, sau đó sẽ gióng trống khua chiêng siêu độ cho gã.
Một số tài tử văn nhân thích đi lại nơi kỹ viện có giao tình tốt với Phan An cũng đều tới phúng viếng, tán gẫu biểu hiện chút tình cảm.
Mà một sự đối lập đó là, Thạch Đầu Trù hôm nay lại mở tiệc chiêu đãi các quan khách có tiếng từ Tô Châu, Hàng Châu tới làm khách, cùng bàn đại kế kinh doanh.
Nhất hỉ nhất bi, hoàn toàn tương phản.
Sự diễn xuất khoa trương này, cũng là Trần Tiểu Cửu sai Phan Tường làm cho dân chúng xem.
Hắn sẽ thông qua hiệu ứng của dư luận với sự thống khổ của Phan gia, đánh một bài bi tình, để làm nổi bật lên sự vô tình ác nghiệt của Thạch gia, để sau này việc liên minh kinh doanh của Phan gia, sẽ đánh hạ cơ sở quần chúng kiên cố.
Còn Phan Tường lúc này đã cùng Trần Tiểu Cửu tới Hỗ gia trại, gặp mặt với hội La Đồng, cùng nhau bàn bạc kế sách, cùng thi triển thiện ý dối gạt Phan An.
Phan An uể oải nằm trong nhà lao.
Ba ngày, trôi qua như ba năm, ngoài uống chút nước ra, cũng không hề ăn chút gì.
Từ nhỏ gã đã được nuông chiều, không chịu nổi sự tra tấn như vậy, liếc nhìn một cái, hai mắt vô thần, xương cốt nhô ra, dường như vô cùng bi thương.
Mấy ngày nay, gã luôn ảo tưởng có thể có người tới cứu gã.
Thạch Đầu Trù sẽ tới cứu ta sao? hừ…tên đáng chết này không ngờ ném đá xuống giếng, nếu ta còn sống, nhất định sẽ không tha cho y; Cha sẽ tới cứu ta sao? Nhưng cho dù ông ấy có muốn cứu, e là cũng hữu tâm vô lực.
Đại ca Phan Tường có quan hệ rất tốt với Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này tư thân quảng đại, đại ca nếu cứu ta, không chừng có thể cứu ta khỏi bể khổ.
Hừ…Phan An ơi là Phan An, ngươi thật là vọng tưởng.
Phan gia có hai con trai, tài sản kế thừa vốn không dễ phân chia, nếu ta chết rồi, chẳng phải một mình huynh ấy chiếm lấy đống tài sản, vui mừng còn không hết, sao có thể có ý muốn cứu ta chứ?
Huống hồ…mình còn bao lần ám sát huynh ấy!
Nghĩ tới đây, gã bất giác đỏ mặt, trong lòng không ngờ sinh ra rất nhiều sự áy này! Ôi…đó rút cuộc cũng là đại ca ruột của mình.
Đang lúc suy nghĩ miên man, cửa sắt mở ra một chút, La Đồng long hành hổ bộ, đi vào, một tay nắm lấy tay gã, đổ ập xuống hai bàn tay, ngơ ngác nói:
- Con mẹ nó, đã ngày thứ ba rồi, không ngờ tiểu tử Thạch Đầu Trù kia vẫn không tới cứu ngươi, đã tới lúc ngươi phải chết rồi, ông nội ta bây giờ tiễn ngươi lên tây thiên.
La Đồng càng giận, toàn thân tràn đầy sát khí, phất hai bàn tay to, không chút lưu tình chém xuống đầu Phan An.
Phan An sợ tới mức mặt như thổ sắc, nhắm mắt chờ chết.
- Khoan đã.
Khi Hắc Sơn chạy tới, từ ngoài tiến vào: vội vàng nói:
- Tam đương gia, có người tới cầu xin cho Phan An.
- Là ai ?
La Đồng và Phan An cùng truy hỏi.
- Con trưởng của Phan gia, Phan Tường.
- Không ngờ là đại ca?
Phan An kinh ngạc ngồi sụp xuống đất, trong ý thức một mảnh hỗn loạn: Một việc không thể xảy ra nhất, không ngờ lại xảy ra rồi…
- Phan Tường là cái gì chứ? Không cần quản gã, cứ giết đã.
La Đồng vẻ mặt khó chịu.
Phan An thầm nghĩ may mắn, không ngờ La Đồng căn bản không tính sổ với Phan Tường, còn tiếp tục hành hung.
Hắc Sơn lại đúng lúc nói:
- Tam đương gia, Phan Tường này, là Trần Tiểu Cửu dẫn tới.
- Trần Tiểu Cửu?
La Đồng và Phan An đều sửng sốt.
Nhất là Phan An, trong lòng không khỏi lướt qua một cảm giác an toàn.
Gã tuy luôn gây rắc rối cho Trần Tiểu Cửu, nhưng đối với cái tên này, trong lòng lại có chút sợ hãi, thậm chí có lúc gã có một cỗ ảo giác: chỉ cần là việc Trần Tiểu Cửu muốn làm, bất kể khó tới đâu, cho dù là cướp thịt từ trong miệng hổ, nhất định có thể thành công.
Hỗ gia trại lợi hại hơn nữa, còn có thể lợi hại hơn cả hổ sao?
Lúc này, trong lòng Phan An dâng lên niềm khao khát muốn sống mãnh liệt, chỉ có điều một câu nói như sấm sét của La Đồng, hoàn toàn đánh gãy ý niệm trong đầu gã:
- Trần Tiểu Cửu đó đến thì sao chứ? Ta với hắn giao tình hời hợt, lẽ nào nhất định phải nể mặt hắn sao?
Phan An kinh sợ tới run rẩy hai chân, thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, trong chốc lát, cảm giác của cái chết, đâm vào trái tim kinh hoàng của gã.
- Tam đương gia, Trần Tiểu Cửu tốt xấu gì cũng có chút giao tình với mình, bằng không ngài nể mặt, nghe hắn nói thế nào trước đã, được không?
Hắc Sơn dựa theo ước định trước đó, cầu xin nói.
La Đồng châm chước một chút, hừ nói:
- Được, ta nể mặt ngươi, đưa hai người đó vào đây, hừ..nhưng nếu để ta mất hứng, thì chặt bọn họ ra nhắm rượu.
Âm thanh như ngũ lôi oanh đỉnh, thật khiến người ta kinh sợ.
Phan An cuộn mình lại, vẻ mặt kích động nhìn vào cửa sắt.
Chợt nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, truyền tới, hai dáng người thon dài, dồn dập hiện ra trước cửa sắt.
Phan An cuối cùng cũng không kìm nổi sự bi thương và sợ hãi trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống, giống như một kẻ bị ức hiếp, gào khóc;
- Đại ca, huynh…huynh cuối cùng cũng tới rồi…
Nước mắt nước mũi, chan hòa rơi vào miệng.