Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 568: Có qua có lại




Nguyệt Thần vận khí, tai nghe thấy tiếng thở dốc của Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc, nổi lên tâm tử đùa dai lần cuối cùng. Chỉ cần làm xong lần này, về sau Hoa Như Ngọc sẽ không bao giờ dám bất mãn với nàng nữa. Cũng coi như phát tiết chút hậm hực trong người.

Kiếm sắc trong tay nhẹ vung, tạo ra một khe hở trên cửa, sau đó cửa phòng mở ra. Trong phòng tràn ngập cảnh trí mờ ám, ánh lên đôi mắt hàm chứa ý cười đầy xấu xa của Nguyệt Thần.

Nến đỏ thấp thoáng, hương thơm bốn phía!

Trên sàn gỗ tùy ý vứt áo ngoài của hai người. Cạnh đầu giường còn có một bộ nội y màu trắng như tuyết; trên chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, Trần Tiểu Cửu hai tay tùy ý ôm lấy tân nương, hướng xuống phía dưới, từng nhịp thở xuân nồng tản ra rớt xuống ngực, đôi chân mỹ miều của Hoa muội muội đang dang rộng quấn quanh thân thể cường tráng của hắn..

Cảnh tượng hỗn loạn lộ ra vẻ kiều diễm, gợi tình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nguyệt Thần ngẩng đầu lên nhìn, với chiếc đàn lớn treo ở đầu giường nhẹ nhàng lay động..

Trần Tiểu Cửu giơ cao tay, mặt hướng lên, hai chân duỗi thẳng, càng tôn lên cơ thể cường tráng và làn da khỏe mạnh của hắn.

Ngồi trên chân hắn là một thân thể trắng nõn hoàn mỹ! Nhìn lên trên xem, là eo nhỏ mảnh mai của mỹ nhân, sau đó là vùng lưng trắng nõn bóng loáng, mặt trên chảy xuống mái tóc dài như thác nước. Mỹ nhân vặn vẹo, đôi chân non mềm như ngó sen đang kẹp chặt thắt lưng Trần Tiểu Cửu.

Chỉ có điều Nguyệt Thần đột nhiên xâm nhập liền phá vỡ hết thảy vẻ kiều diễm xinh đẹp này.

Lỗ tai Hoa Như Ngọc đỏ bừng, trên gương mặt tỏa sáng của nàng lấp lánh hưng phấn là nhiệt tình, dường như trong lòng nàng đang tưởng tượng đến một cuộc sống tương lai xa xôi. Khi nàng đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của Nguyệt Thần, ánh mắt liền tràn ngập hoảng sợ hoang mang, nàng há to miệng không biết làm thế nào cho phải!

Nàng… sợ ngây người, choáng váng…

Nàng vẫn đang duy trì tư thế Quan Âm Tọa Liên, ngồi trong lòng Trần Tiểu Cửu. Đến lúc nàng ý thức được Nguyệt Thần đang rình coi bên cạnh, thì nàng mới xấu hổ phát hiện thân thể mình, tư thế đáng xấu hổ, đang phơi ra trước mặt kẻ xâm nhập. Càng khiến nàng xấu hổ hơn nữa chính là cặp đùi trắng nõn của nàng đang dang ra hai bên thành hình chữ đại, hoàn toàn bày ra hết bộ dạng lớn mật của mình trước mặt người mới vào kia.

Hoa Như Ngọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thân thể trắng như tuyết nhanh chóng nấp sau người Trần Tiểu Cửu, ngượng ngùng và giận dữ nói:

- Nguyệt Thần, ngươi… rốt cục thì ngươi muốn thế nào? Còn không nhanh đi ra ngoài?

Da mặt Trần Tiểu Cửu dày như tường. Trước mặt Nguyệt Thần tỷ tỷ hắn từ trước tới nay đều không giữ lại chút gì, thực không rảnh làm thế. Hắn chỉ giật mình, cười khổ nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ cũng đừng đùa giỡn Hoa muội muội, muội ấy vẫn chỉ là một cô bé thôi, không chịu được ánh mắt lớn mật của tỷ đâu!

Nguyệt Thần che miệng cười trộm nói:

- Hoa muội muội… muội quả nhiên là người thông minh. Tỷ vừa mới dạy muội, muội đã học nhanh như vậy, vừa rồi còn nói không làm, hóa ra là lừa tỷ tỷ à!

Hoa Như Ngọc bị bắt gian tại trận, không còn nổi phong phạm cường nhân nữa, bụm mặt nói:



- Nguyệt Thần tỷ tỷ, muội sai rồi, tỷ… tỷ mau đi ra đi, muội thật sự không chịu được…

- Nguyệt Thần tỷ tỷ…

Trần Tiểu Cửu ánh mắt cầu xin, thay Hoa Như Ngọc xin tha!

- Ta quên lấy áo khoác, đêm dài gió mát, tỷ tỷ đoán bên ngoài thật sự lạnh, cho nên lấy một cái áo khoác!

Nguyệt Thần cười hì hì tùy tay lấy áo khoác, vẻ mặt đắc ý đi ra khỏi phòng, tiếng cười giễu cợt vẫn mơ hồ truyền đến:

- Hoa muội muội, muội thật trắng…


- A!

Hoa Như Ngọc đấm thùm thụp vào vai Trần Tiểu Cửu nói:

- Tên khốn huynh, đều tại huynh, muội đã… muội đã bị Nguyệt Thần nhìn thấy hết rồi… xấu hổ chết mất!

- Nhìn một chút thì sợ gì? Nguyệt Thần tỷ tỷ cũng là lão bà của ta, cũng là tỷ tỷ của muội. Sau này muội tìm cơ hội, sớm muộn gì chẳng nhìn thấy hết của tỷ ấy!

Trần Tiểu Cửu híp mắt, nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật sự rất tà ác.

- Đúng rồi! Muội sợ gì chứ?

Hoa Như Ngọc lập tức phản ứng, hôm nay ta mất mặt, lúc nào Tiểu Cửu cùng Nguyệt Thần thân thiết, ta liền quay về xem, hừ… tóm lại không thể tiện nghi cho Nguyệt Thần được.

Nghĩ thông suốt rồi, nàng liền mở rộng vòng tay, ôm lưng Tiểu Cửu vừa thẹn vừa sẵng giọng nói:

- Huynh đó, đôi ta quấn lấy nhau như vậy cuối cùng được lợi chẳng phải là huynh, xì… huynh cái đồ khốn kiếp, diễm phúc vô song!

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy bộ dạng nũng nịu hờn dỗi của Hoa Như Ngọc, lòng mềm nhũn. Hắn xoay người đặt Hoa Như Ngọc dưới thân, tùy ý yêu thương. Cùng lúc đó, nội tức của Hoa Như Ngọc như nước chảy, khoan khoái chảy về thân thể Trần Tiểu Cửu! Hoa Như Ngọc mặc dù phát hiện nhưng khoái cảm chưa từng có khiến nàng không thể để tâm.

Tiếng kêu hư hư a a kiều diễm, dịu dàng, đứt quãng phát ra từ đôi môi anh đào của nàng.

Bóng rừng u ám, điểm điểm lạc hồng, như hoa đào nở rộ!


Trần Tiểu Cửu nhìn Hoa Như Ngọc bị thảo phạt đến không chịu nổi mà chìm vào giấc ngủ, trong lòng nổi lên nhu tình. Bỗng hắn nhớ tới Nguyệt Thần tỷ tỷ trong đêm tân hôn phải một mình cô tịch vô liêu, đứng ở bên ngoài, trong lòng hắn không khỏi mắng chính bản thân!

Hắn mặc thêm quần áo đi ra khỏi phòng, nhìn quanh.

Chợt nghe thấy một tiếng cười ngọt ngào, quyến rũ truyền đến:

- Tiểu Cửu, đệ tìm tỷ tỷ sao?

Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, nhảy phóc đến bắt lấy eo Nguyệt Thần, hung hăng thơm nàng, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ khổ rồi… đều là Tiểu Cửu không tốt!

Nguyệt Thần si ngốc cười quyến rũ nói:

- Đệ có lòng như vậy thì tốt, tuổi của tỷ lớn hơn cô gái nhỏ kia nhiều, chẳng lẽ có thể tranh giành tình cảm với nàng sao?Ai… ai bảo nàng là ân nhân của ta! Tuy nhiên…

Nguyệt Thần chỉ vào một điểm sáng trên mái của căn nhà cỏ, quỷ dị nói:

- Tỷ đứng từ nơi này xem, hai ngươi làm chuyện đó tốt lắm, nhìn rất rõ ràng. Cô gái nhỏ này tuy rằng ngượng ngùng, nhưng từ trong xương lại lộ ra sự hoang dã đấy!

A? Nguyệt Thần tỷ tỷ không ngờ lại thích rình coi? Đúng là độc!

Trần Tiểu Cửu ôm Nguyệt Thần vào ngực, bàn tay to âu yếm nàng, cười xấu xa nói:


- Vừa rồi tỷ tỷ nhìn trò hay, hiện giờ tự mình diễn một trò hay đi!

Hắn nói xong liền nhào lên bãi cỏ, dịu dàng đặt Nguyệt Thần lên ngực.

- Ở đây… ở đây nguy hiểm lắm!

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thần đỏ bừng, trong ánh mắt quyến rũ toát ra khát vọng bừng cháy. Tuy rằng nàng nói lời lo lắng, nhưng cánh tay mềm nhẵn đã sớm đặt lên ngực Tiểu Cửu, bên tai hắn ngọt ngào nói:

- Thân thể Tiểu Cửu còn cường tráng hơn so với nhìn rất nhiều!

- Vì tỷ tỷ, đệ có chết cũng bằng lòng…


Trần Tiểu Cửu bắt được khóe môi anh đào của Nguyệt Thần, dùng trái tim nóng bỏng phủ lên tâm tình cô tịch của nàng.

Tối nay vầng trăng vì Nguyệt Thần mà trở nên trong sáng, thanh thuần, tươi vui.

Đang lúc Nguyệt Thần đang chịu đựng thảo phạt điên cuồng, thấp giọng nỉ non, một bóng dáng oai hùng hiên ngang hiện ra từ căn nhà cỏ, tiếng cười sảng khoái thản nhiên truyền đến:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ đúng là lợi hại, trăng sáng làm nến, cây cỏ làm giường, lãng mạn hơn so với muội rất nhiều nha!

- Hoa muội muội… muội… không phải muội đang ngủ sao?

Trần Tiểu Cửu cả kinh, dừng ngay thế tiến công lại.

- Nếu muội mà ngủ thì đâu thưởng thức được thân thể trắng trẻo mềm mại của Nguyệt Thần tỷ tỷ!

Hoa Như Ngọc đi vòng quanh Nguyệt Thần, gật gật đầu nói:

- Tỷ tỷ quả nhiên là vưu vật nha…

Nguyệt Thần ôm cổ Trần Tiểu Cửu, từ từ nhắm chặt mắt lại nói:

- Cô gái nhỏ hay lắm, không ngờ lại giả bộ ngủ, tỷ tỷ cũng bị muội lừa gạt. Tỷ xem muội, muội cũng nhìn tỷ tỷ, chúng ta xem như… huề nhau!

- Miễn cưỡng xem như huề nhau!

Hoa Như Ngọc liếc Trần Tiểu Cửu một cái, oán giận nói:

- Bên ngoài gió lớn, huynh không sợ Nguyệt Thần tỷ cảm lạnh sao?

Trần Tiểu Cửu cất tiếng cười to, trái phải ôm Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc, lớn tiếng nói:

- Nếu chúng ta đều nhìn hết của nhau rồi, vậy còn sợ gì? Đi, hai vị nương tử, chúng ta cùng nhau chơi đùa!

Hắn nhảy tới nhà cỏ, nhanh chóng vọt vào trong phòng, đóng kín cửa.

Ánh nến vương vấn một đêm!