Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 567: Trò đùa dai của Nguyệt Thần




Tam nương làm sao biết Trần Tiểu Cửu có thể lớn mật như vậy, nhưng không dám hô to sợ các huynh đệ sơn trại vây xem. Chân tay nàng vung loạn, điên cuồng đấm vào bả vai Trần Tiểu Cửu, buồn bực nói

- Tiểu Cửu, ngươi đáng chết… ngươi say rồi, ngươi buông tay ra, ta là mẹ nuôi ngươi!

Một câu này của nàng càng trêu chọc dục vọng của Trần Tiểu Cửu. Hắn không thèm quan tâm đến đôi tay trắng như phấn đang đánh hắn, mượn hơi rượu giả điên, ôm trọn lấy thân mình mềm mại của Hỗ tam nương!

Trong tiếng nức nở, Hỗ tam nương dường như đánh mất chính mình, chìm trong hạnh phúc trước giờ chưa từng trải qua!

Đột nhiên trong đầu chợt lóe, nàng cố nén ý nghĩ như si như say, một cước đá văng Trần Tiểu Cửu, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thân mình, mặt đỏ tai hồng nói:

- Ngươi… ngươi thật sự say rồi, ngươi không thể làm sai nữa, chuyện xảy ra hôm nay, ngày mai ta sẽ quên hết, Tiểu Cửu cũng… cũng quên đi, chúng ta đều quên đi!

Nàng phi thân chạy đi, bóng dáng quến rũ, biến mất trong sắc đêm mịt mờ.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu nghĩ Độc Hoàng nói đúng, mẹ nuôi vẫn thật bảo thủ, hừ… một lần không được, ta liền hai lần; hai lần không được, ta liền ba lần; cuối cùng sẽ có lúc dùng tình yêu dịu dàng, hòa tan lòng của nàng!

Đang lúc phiền muộn, bên tai hắn vang lên một tiếng nói cực kỳ khinh bỉ:

- Làm tốt lắm! Quả nhiên ngươi là người thông minh, cái gì cũng hiểu được hết!

Một bóng người trắng như tuyết lướt qua ngọn cây, đuổi theo Hỗ tam nương.

Đây… đây rõ ràng là tiếng Độc Hoàng.

Ta quả nhiên là uống say rồi! Độc Hoàng âm thầm rình coi ta lại chưa phát hiện, thật là khinh bỉ chính mình mà!

Trần Tiểu Cửu mất hứng, người rã rời nhảy xuống phòng, không còn lòng dạ nào uống rượu đi thẳng về phòng, bắt ép bản thân không được nghĩ đến việc khác nữa, an an ổn ổn cưới hai lão bà mỹ mạo mới là đúng đắn.

Hắn như con báo, tay chân nhẹ nhàng ẩn núp trước phòng để nghe lén.

Tiếng nói nhỏ nhẹ đầu yêu mị của Nguyệt Thần từ trong phòng truyền ra:

- Hoa muội muội, muội lại không tin lời tỷ, Tiểu Cửu thích nhất chính là loại tư thế này đấy, nếu muội học được, cam đoan Tiểu Cửu sẽ yêu muội phát cuồng!

Hoa Như Ngọc ngượng phập nói:

- Muội… muội không học, chuyện xấu hổ vậy, muội quyết không học, tỷ có dạy muội cũng không được đâu!

Nguyệt Thần che miệng, cười hì hì nói:

- Thật ra tỷ cũng không làm được đâu!



Nàng lại nói với Hoa Như Ngọc:

- Hoa muội muội, muội có tin không? Lời chúng ta nói đều bị một con chuột lớn nghe lén hết, tỷ muội ta bắt con chuột kia dựng hắn lại đây hung hăng đánh!

Hoa Như Ngọc nghe Nguyệt Thần nói vậy, tâm thần nghiêm nghị, giận dữ nói:

- Tên khốn kiếp huynh, đến rồi còn nghe trộm cái gì? Còn không mau lăn vào đây…

Trần Tiểu Cửu không biết Nguyệt Thần và Hoa muội muội sao lại trở nên hòa thuận như vậy? Trong lòng hắn thầm nghĩ, nữ nhân thật là động vật kỳ quái? Chẳng lẽ một khi vào cùng một cửa nhà rồi, liền trở thành hòa thuận một cách khó hiểu sao?

Lúc này hắn đang ngà ngà say, ý nghĩ không tỉnh táo lắm, lười tốn tâm tư suy xét chuyện nữ nhân. Hai tay hắn đẩy cửa, đập vào mắt là cửa sổ dán chữ Hỉ, bàn gỗ nến đỏ, còn có hai vị mỹ nữ dung mạo tuyệt sắc ngồi trên giường nữa!


Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc ngồi trên giường, một người ngạo nghễ như sương, xinh đẹp như lửa; một người tay mềm rủ xuống, gợi tình chan chứa. Hai nữ tử dáng điệu thướt tha hoàn toàn khác nhau, ngồi ở đầu giường chờ thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này tới sủng hạnh.

- Đẹp! Thật là đẹp mắt!

Trần Tiểu Cửu thưởng thức một hồi, bỗng nhiên chen vào giữa hai mỹ nhân, đều hôn một cái, vẻ mặt thỏa mãn nói:

- Mùi hương thật ngọt, dư vị vô cùng!

Nguyệt Thần gan lớn, cố ý thị uy trước mặt Hoa Như Ngọc, tiếp cận Trần Tiểu Cửu hôn hắn một cái, mị hoặc nói:

- Trả lại chàng một cái hôn!

Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, vẻ mặt đỏ bừng, loạng choạng nói với Hoa Như Ngọc:

- Hoa muội muội đâu? Muội xem Nguyệt Thần tỷ tỷ làm gương kìa… nàng vẫn là trại chủ một trại đấy!

Vừa nghĩ mình còn là đầu lĩnh một trại, Hoa Như Ngọc liền sinh ra chút dũng khí, ngay trước mặt Nguyệt Thần như chuồn chuồn điểm nước hôn lên mặt Trần Tiểu Cửu một cái, rồi lại xấu hổ cúi đầu xuống.

- Kẻ nhát gan, xấu hổ gì mà xấu hổ ?

Nguyệt Thần ghé vào người Trần Tiểu Cửu, yêu mị nói :

- Một lúc nữa còn phải cởi hết quần áo và chơi đùa với Tiểu Cửu nữa, chút việc nhỏ ấy có gì đáng ngạc nhiên ?

- Muội… muội không xấu hổ…

Hoa Như Ngọc lúng túng, nàng vốn vô cùng lớn mật, nhưng trước cái nhìn chăm chú khiến người xiêu hồn lạc phách của Nguyệt Thần thì lại không động nổi tay chân ! Nàng cắn môi, động thân nói :


- Đêm nay… đêm nay Nguyệt Thần tỷ tỷ và huynh chơi đùa đi, trong phòng ngột ngạt quá, muội đi ra ngoài hít thở không khí !

Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy Hoa Như Ngọc, lại ôm Nguyệt Thần, lòng tham không đáy nói :

- Không được đi, đều không được đi, Tiểu Cửu bắt các nàng đều phải lưu lại bồi tiếp ta !

- Sao mà được ? Muội… muội không được… !

Nguyệt Thần tuy rằng thể hiện ra vẻ phong tao, quyến rũ, thực ra nàng đang chột dạ. Để cho nàng thân thiết với Trần Tiểu Cửu trước mặt Hoa Như Ngọc thì nàng không làm được. Nàng uốn eo, nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay âu yếm của Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:

- Hoa muội muội, đây là ngày quan trọng nhất của muội, tỷ tỷ là người từng trải, sao có thể tranh thủ tình cảm của muội? Hai người các ngươi từ từ ôn chuyện, tỷ tỷ… tỷ tỷ ra ngoài đón gió!

- Nguyệt Thần… tỷ đừng…

Tiểu Cửu mắt thấy mộng song phi đẹp đẽ sẽ tan vỡ, lòng phiền muộn trăm đường, tiến lên giữ chặt Nguyệt Thần. Nguyệt Thần rung eo liền giãy khỏi vòng tay của hắn, cười duyên chạy ra ngoài.

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ đóng cửa phòng, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của Hoa Như Ngọc, hôn lên vầng trán nhẵn bóng của nàng, dịu dàng nói:

- Hoa muội muội, hiện giờ chì còn hai ta, muội còn thẹn thùng sao? Ha ha… Tuy rằng Nguyệt Thần tỷ tỷ hung dữ chút, nhưng lại nhường nhịn nàng như vậy!

Hoa Như Ngọc cũng không nghĩ Nguyệt Thần có thể rộng rãi như vậy, lòng thấy vô cùng cảm động!

Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội hôn Hoa Như Ngọc. Hoa Như Ngọc nhắm mắt lại, chủ động ôm vòng eo tráng kiện của hắn.


Đang lúc tình ngay lý gian, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Nguyệt Thần quyến rũ vặn vẹo eo thon thản nhiên đi vào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Hoa Như Ngọc sợ tới mức vội vàng tách khỏi Trần Tiểu Cửu, mặt đỏ tươi như đóa hoa hồng.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ… không phải tỷ ra ngoài sao? Lại vào đây làm gì?

Nguyệt Thần thầm cười trộm, gương mặt lại mang vẻ nghiêm túc nói:

- Tỷ tỷ khát nước, muốn uống một chén rượu, ta lại ra ngoài, Tiểu Cửu, Hoa muội muội tiếp tục đi!

Nàng che miệng vừa cười vừa đi ra ngoài!

Trần Tiểu Cửu đóng cửa phòng, thầm nghĩ Nguyệt Thần tỷ tỷ cũng thật gian ác!

Hắn ôm Hoa Như Ngọc, thật vất vả mới an ủi được trái tim không yên của Hoa Như Ngọc. Ngay lúc ấn ngã nàng lên giường, cửa phòng lại bị mở ra…


- A!

Hoa Như Ngọc chấn kinh, hoảng hốt như con nai con nhảy dựng trên giường, vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Thần. Nguyệt Thần như vô tình đi vào, đặt lên một cái vòng tay, dịu dàng nói:

- Mẹ nuôi đưa, phải mang theo bên mình!

Nói xong, lại cười hì hì rồi đi ra ngoài.

Hoa Như Ngọc bị Nguyệt Thần tra tấn khiến lòng căm phẫn, nắm chặt tay, oán hận nói :

- Nguyệt Thần tỷ tỷ sao lại có cái dạng này ? Rõ ràng là đang lấy ta làm trò vui… ta… ta phải trả thù tỷ…

Trần Tiểu Cửu đóng cửa phòng lại, ôm Hoa Như Ngọc nói:

- Cửa đã bị ta khóa lại rồi, giờ nàng yên tâm chưa?

Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng đấm vào lưng Trần Tiểu Cửu, oán trách:

- Đều tại huynh, một ngày cưới liền hai lão bà, khiến mọi người đều bất an…

Trần Tiểu Cửu nhẹ thổi một hơi vào tai Hoa Như Ngọc, vô cùng dịu dàng nói:

- Hoa muội muội, đừng nóng giận, nàng cho ta đi!

Hai tay hắn bắt đầu không thành thật mò lên.

Hoa Như Ngọc quyến rũ nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt bao hàm xấu hổ và yêu thương, mặt càng thêm ửng đỏ, đáp:

- Không cho thì sao? Dù sao muội cũng đã người của huynh, hôm nay huynh muốn thế nào, muội cũng không quản được huynh!

Trần Tiểu Cửu mừng rỡ liền giở trò. Chỉ một lát sau liền truyền ra tiếng kêu quyến rũ đến tận xương của Hoa muội muội.

Chỉ nghe két một tiếng, cửa phòng không ngờ lại bị mở ra một cách ly kỳ…