Hắn đưa ngân lượng cho Tiểu Yên Chi, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu cô bé nói:
- Tiểu muội muội, cầm lấy ngân lượng, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà nội, nếu còn có khó khắn gì, cứ đến Chu phủ tìm đại ca ca, đại ca ca nhất định cố gắng hết sức giúp đỡ muội, không để cho muội chịu chút tủi thân nào.
Tiểu Yên Chi nghe vậy, nước mắt không ngừng chảy ra:
- Đại ca ca, cảm ơn huynh cho muội nhiều ngân lượng như vậy, Tiểu Yên Chi lớn từng này mà chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Chu Ngô Năng tức giận trợn trừng mắt, đây nào là tiền của Trần Tiểu Cửu? Rõ ràng là tiền của bổn thiếu gia, cô bé này, thấy hắn đẹp trai, lại cứ cảm ơn hắn, quên luôn cả người anh hùng thật sự, thật khiến người ta tức giận.
Tiểu Yên Chi nhìn tờ ngân phiếu trong tay, trầm ngâm thật lâu sau, cố lấy dũng khí nói:
- Đại ca ca, huynh... huynh vì sao lại tốt với muội như vậy? Tiểu Yên Chi rất cảm động...
Trần Tiểu Cửu vuốt nhẹ mũi cô bé nói:
- Bởi vì, đại ca ca thích muội. Có một tiểu muội muội như thế này, rất là thân thiết.
Mặc dù Tiểu Yên Chi còn ít tuổi, nhưng nhà nghèo nên sớm đã biết lo liệu cuộc sống, về tâm lý đã hiểu rất nhiều sơ với tuổi thực tế, nên khi nghe thấy lời ấy, khuôn mặt hơi đỏ lên, cô bé cất ngân phiếu vào trong túi, dịu dàng nói:
- Đại ca ca, đợi bệnh của bà nội chữa khỏi rồi, muội nhất định sẽ đến đa tại ân tình của đại ca ca.
Cuối cùng thì cô bé cũng nhớ tới vị anh hùng vô tư Chu Ngô Năng, liền quay người lại cúi một cái. Chu Ngô Năng thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ, một trăm lượng bạc này mất quả không phí.
Tiểu Yên Chi xoay người đi hai bước rồi lại ngoái đầu lại nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Đại ca ca, muội nhất định nhớ kĩ huynh.
Nói xong liền quay người bước đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Chu Ngô Năng lắc lắc đầu, tiến đến bên Trần Tiểu Cửu nói:
- Cứ thế để cô bé đi?
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn gã, hừ lạnh một tiếng, không đáp lại, cúi người xuống cầm lấy mặt lạ, bắt đầu nghịch ngợm.
Chu Ngô Năng lại cảm thấy không thú vị lòng, trong lòng phảng phất có chút tức giận, chưa giải tỏa ra hoàn toàn, ngoái đầu lại nhìn thấy Lý Phách Thiên đang cố giãy dụa, lập tức giận dữ, cao giọng quát:
- Tiểu Lục Tử, đánh tiếp cho ta!
- Tiếp tục đánh?
Tiểu Lục Tử sửng sốt, gãi gãi đầu khó xử nói:
- Thiếu gia, tiểu nhân đấm đánh nãy giờ rồi, mệt rã rời chân tay rồi, theo tiểu nhân thì tha cho tên súc sinh này đi!
Chu Ngô Năng trừng mắt, giận dữ nói:
- Ta bảo ngươi đánh thì ngươi cứ đánh thật mạnh cho ta. Còn nói lằng nhằng cái gì nữa.
Tiểu Lục Tử nghe vậy, không dám ngụy biện, vội vàng tiến lên, nắm chặt nắm đấy bắt đầu đánh.
- Bịch....
- A...
Chỉ nghe thấy tiếng đấm đá hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết, thân hình gầy gò của Tiểu Lục Tử trên không trung quay 360 độ rồi rơi bịch xuống đất, máu tươi phun ra, hôn mê bất tỉnh.
- Giết người rồi... giết người rồi...
Đám dân chúng tò mò đứng lại xem thấy bộ dạng máu tươi đầm đìa của Tiểu Lục Tử, không giống với cảnh tượng đánh người vừa rồi nữa, tràn ngập sự đổ máu và tàn độc, không dám vây quanh lại nữa, tán loạn bỏ chạy.
- Tiểu Lục Tử... Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - ệnFULL.vn
Chu Ngô Năng thấy cảnh tượng này, thững người lại, đột nhiên kêu to lên một tiếng, tiến lên ôm lấy Tiểu Lục Tử người bê bết máu khóc to.
- Đại ca ca... muội sợ...
Tiểu thư đồng vội kéo chặt bàn tay to của hắn, rồi lấp phía sau người hắn.
Trần Tiểu Cửu ôm lấy người cô bé, trong lòng có chút ngỡ ngàng, hắn sững sờ nhìn về phía trước.
Trong thời khắc Tiểu Lục Tử bị đá bay lên không trung, hắn đã cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm, loại hơi thở này lạnh thấu xương, cuồng bạo, không phải là của những người học võ bình thường có được. So với đám côn đồ vừa rồi thì quả là không thể so sánh nổi.
Đám người tán loạn bỏ chạy , dưới ánh trăng tĩnh mịch chiếu rọi, có ba bóng người sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ có điều, cách ăn mặc của ba người này, khác biệt với người thường.
Cẩn thận nhìn lại, ba người có bàn chân to bẩn thỉu, chân đi đôi guốc gỗ, mặc bộ quần áo võ sĩ rộng rãi, trên dính đầy vết bẩn, chiếc thắt lưng được buộc vào eo, buộc chặt, đeo một chiếc đao tinh xảo của võ sĩ. Nhìn về phía trước, ba người đều nở nụ cười đầy khinh bỉ, nhìn bộ dạng vậy khiến người khác không dám coi thường.
Người cầm đầu, cao ba thước, nhìn vẻ đầu trâu mặt ngựa, tung ra một chưởng. Hiển nhiên, Tiểu lục tử bị trọng thương nhất định là kiệt tác của người này rồi!
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy mấy người này, trong đầu chấn động, tuy diện mạo bọn chúng rất giống với người Đại Yến, da vàng, mắt đen. Nhưng, nhìn cách ăn mặc hoàn toàn không hợp với những người của Đại Yến cả.
Nếu không đoán nhầm, ba tên này chắc chắn là lãng nhân, nói một cách chính xác hơn, là lãng nhân Đông Doanh!
Trần Tiểu Cửu đã nhìn qua thì khó mà quên được, trước kia đã từng tiếp xúc qua những tư liệu, Đông Doanh lãng nhân đều ăn mặc vậy, trong cách ăn mặc đó còn để một kiểu tóc rất kỳ dị nữa, người mặc bộ Ki mô nô, thắt lưng đeo võ sĩ đao. Hơn nữa, mấy người này không hề có hộ tịch, không thể điều tra được nơi cư trú, thường ngày đều kiêu ngạo hoành bạo, thích đánh đấm, thường xuyên đều thích gây sự, rất thích sinh sát.
Chỉ có điều, những tên Đông Doanh lãng tử ra tay tàn độc này rốt cuộc từ đâu tới?
- Trần Tiểu Cửu, ngươi quả là kiêu ngạo đó, không ngờ lại dám đánh em vợ ta, mẹ kiếp, nhà ngươi không muốn sống nữa hay sao?
Trong lúc Trần Tiểu Cửu đang do dự, một giọng nói kiêu ngạo từ sau ba người truyền ra.
- Em vợ? Ai đánh em vợ của ngươi?
Trần Tiểu Cửu tập trung nhìn vào, một dáng người mập mạp, thấp lùn xấu xó, một đôi mắt nhỏ, nhìn xung quang mà đi đến trước mặt hắn.
Mẹ kiếp nhà ngươi, không ngờ lại là thông phán trước kia của Hàng Châu, Ngô Thiên Phát.
Vừa nhìn thất Ngô Thiên Phát, trong lòng Trần Tiểu Cửu đã dâng lên một ngọn lửa vô danh, nếu như Lý Phách Thiên là kẻ đứng sau bày mưu tính kế, thì Ngô Thiên Phát chính là kẻ cậy thế hành hung.
Đúng là tên khốn khiếp này, ra lệnh đánh mình 20 trượng, cũng chính tên tiểu tử này, làm cho bản thân ngẫu nhiên trở thành gia đinh của Chu gia. Mình chưa tìm hắn tính sổ, không ngờ tên tiểu tử này còn dám cáo mượn oai hùm, ra oai trước mặt mình, ngươi cho rằng ta vẫn là tiểu gia đinh của trước kia sao?
- Tiểu Lục Tử thế nào? Bị thương thế nào?
Trần Tiểu Cửu sắc mặt trầm trầm, hỏi Chu Ngô Năng.
- Bị đánh ngất đi rồi, bị thương rất nặng, xương sườn bị gẫy.
Chu Ngô Năng đau buồn nói, vẻ mặt lộ ra sự tức giận không cam lòng:
- Đám chó má, mẹ kiếp ta liều mạng với các ngươi...
Chu Ngô Năng hung hăng xông lên.
- Muốn chết phải không?
Trần Tiểu Cửu ngăn gã lại, ánh mắt uy nghiêm, giận dữ hét:
- Có Trần Tiểu Cửu ta, làm gì có chỗ để huynh nhúng tay vào? Y đánh gẫy một chiếc xương sườn của Tiểu Lục Tử, ta sẽ đánh gẫy 10 chiếc xương của y, huynh cứ nấp vào đâu đó mà xem màn biểu diễn tuyệt vời này đi.
Hắn sơm đã nhìn ra sự lợi hại của mấy người lãng khách này, cái tên béo ịch Chu Ngô Năng này xông lên thì chỉ có nước bị giết chết mà thôi.