Tiểu thư đồng thấy hành động khác người của tiểu nha đầu, che miệng cười thành tiếng.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, trong lòng toát mồ hôi, cô nàng này, bổn thiếu gia khôi ngô tuấn tú oai phong lẫm liệt, mang theo mặt lạ đầu lợn, chẳng phải là ảnh hưởng đến hình tượng tốt của ta?
Hắn giơ tay cầm lấy mặt nạ, tiện tay đưa cho Chu Ngô Năng nói:
- Đại thiếu gia, chiếc mặt nạ này, vì thiếu gia mà làm ra, thiếu gia nhất định thấy thích.
- Cái gì hay, đợi ta xem đã.
Chu Ngô Năng cầm lấy, thấy chiếc mặt lạ hình mặt lợn béo ịch, trong lòng cười khổ, cầm lấy mặt nạ, vứt cũng không được, mà đeo cũng không xong, ngượng ngùng cười, không biết như thế nào cho phải!
Tiểu Yên Chi cười giòn, giơ tay ra lại lấy ra hai chiếc mặt lạ, không khỏi thanh minh, liền đưa cho Trần Tiểu Cửu và Tiểu thư đồng cùng đeo lên.
Tiểu Yên Chi lùi lại một bước, nhìn hai người rồi vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói:
- Đẹp quá! Đẹp quá!
- Đây là cái gì?
Trần Tiểu Cửu và Tiểu thư đồng cùng thắc mắc hỏi.
Tiểu Yên Chi vỗ tay, giọng thanh thoát nói:
- Đại ca ca, tiểu a tỷ, đây là một đôi mặt nạ uyên ương, hai người đeo thật là thích hợp, nam tài nữ mạo, rất là xứng đôi, Tiểu Yên Chi ta hâm mộ chết đi được...
Tiểu thư đồng nghe vậy, xấu hổ giẫm giẫm chân, nhưng lại không phản bác lại, chỉ ngượng ngùng túm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, cấu cấu hắn.
Trần Tiểu Cửu nghe thế, trong lòng lâng lâng. Bàn tay to nắm chặt lấy đôi tay ngọc ngà của Tiểu thư đồng, vuốt vuốt xoa xoa. Tiểu Yên Chi, nói hay quá, nói thật là hay!
Chiếc mặ nạ uyên ương này, đúng là rất xứng đôi với hai ta.
- Tiểu Yên Chi, chiếc mặt nạ uyên ương này đáng giá bao nhiêu ngân lượng, đại ca ca sẽ mua.
Trần Tiểu Cửu làm bộ lấy ngân lượng.
Tiểu Yên Chi nghe vậy, đột nhiên khóc bù lu bù loa, đôi tay nhỏ bé lau những dòng nước mắt trên má, đôi vai rung rung, nức nở nói:
- Đại ca ca, huynh... Huynh bắt nạt Tiểu Yên Chi, Tiểu Yên Chi không chơi với huynh nữa...
Trần Tiểu Cửu nghe thấy thế, dở khóc dở cười, tiểu nha hoàn này có phải là điên rồi không, đang yên lành thì lại phát cáu? Tiểu Cửu ta không hề xé rách quần áo của muội, cũng không cướp đồ của muội, sao lại ức hiếp muội?
- Tiểu Yên Chi, muội sao vậy, nói cho a tỷ nghe được không?
Tiểu thư đồng nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Yên Chi, dịu dàng nói.
Tiểu Yên Chi nhún nhún vai, khóc lóc kể lể nói:
- Đại ca ca giúp Tiểu Yên Chi việc lớn như vậy, Tiểu Yên Chi mặc dù rất nghèo, nhưng muội muốn cảm ơn đại ca ca, tặng chiếc mặt nạ này cho đại ca ca chơi, nhưng đại ca ca coi thường muội, lại còn đưa ngân lượng cho muội, lẽ nào chê quà của Tiểu Yên Chi không đáng gì sao? Hu hu... Tiểu Yên Chi đau lòng quá...
- Được rồi, được rồi, đại ca ca không đưa ngân lượng cho muội là được chứ gì. Muội đừng khóc nữa. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me -
Cô bé này, lý do hoang đường như thế mà cũng nghĩ ra được, thật là phục cố bé đấy.
- Nhưng, Tiểu Yên Chi, đại ca ca mặc dù không đưa cho muội ngân lượng, nhưng đại ca ca muốn biết chiếc mặt lạ động vật này là bao nhiêu ngân lượng một cái hả?
- Bao nhiêu ngân lượng?
Tiểu Yên Chi nghe vậy, nghẹn họng nhìn trân trối nói:
- Đại ca ca, huynh thật biết nói đùa, một chiếc mặt nạ không quá 100 văn tiền, muội bán được 10 chiếc mặt nạ cũng không được quá một lượng bạc đâu.
Trần Tiểu Cửu nghe mà thấy choáng váng, hóa ra những đồ thủ công mỹ nghệ đẹp đẽ tinh xảo thế này lại không đáng giá tẹo nào?
Chậc chậc... Quả là phung phí của trời!
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Yên Chi, an ủi bảo ban nói:
- Tiểu Yên Chi, sau này nhất định không được đi ra ngoài một mình nhé, muội xinh đẹp như vậy, người xấu lại nhiều, những người tốt giống như đại ca ca rất ít, buổi tối rất không an toàn, từ nay về sau nhất thiết phải cẩn thận đấy!
Tiểu Yên Chi lắc lắc thân mình nói:
- Đại ca ca, Tiểu Yên Chi không về được, những chiếc mặt nạ này không bán hết được, Yên Chi lấy gì để chữa bệnh cho bà nội chứ. Muội... muội chỉ còn mỗi người thân duy nhất là bà nội thôi...
Nói đến đây, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má Tiểu Yên Chi.
Đúng là một cô cháu gái hiếu thuận. Những người dân nghèo khổ xung quanh đều cảm thấy cảm động.
- Tiểu Yên Chi, những chiếc mặt nạ này của muội, ta sẽ mua hết.
Trần Tiểu Cửu trịnh trọng nói.
- Đại ca ca, nếu như huynh thích, cứ cầm tất đi, còn đưa ngân lượng cho muội làm gì chứ?
Tiểu Yên Chi cuống quýt, liên tục xua tay nói.
Trần Tiểu Cửu cười cười nói:
- Tiểu Yên Chi, muội tốt lắm, đại ca ca rất thích muội, số ngân lượng này so với muội không là gì cả, lẽ nào Tiểu Yên Chi lại còn so đo với đại ca ca sao?
Hắn nói đến đây, nháy nháy mắt với Tiểu Yên Chi nói:
- Tiểu Yên Chi, số ngân lượng này không phải do đại ca ca trả, muội sợ gì chứ.
- Vậy thì ai trả?
Tiểu Yên Chi thắc mắc hỏi.
Trần Tiểu Cửu chỉ về phía Chu Ngô Năng, rồi lại trịnh trọng nói với Tiểu Yên Chi:
- Tiểu muội muội, những chiếc mặt nạ này của muội tất cả bao nhiêu ngân lượng?
Tiểu Yên Chi vừa nghe thấy không phải là đại ca ca trả tiền, liền thấy an tâm, nhỏ giọng nói:
- Đại ca ca, tất cả đáng giá 5 lượng bạc.
- Ồ, 50 lượng bạc phải không?
Trần Tiểu Cửu ho nhẹ một tiếng, nháy nháy mắt với Tiểu Yên Chi.
- Đại ca ca, là.. là năm... là năm...
Tiểu Yên Chi nhỏ giọng nói.
- Đúng là 50 lượng bạc? Không ngờ lại rẻ như vậy.
Trần Tiểu Cửu huých huých vào ngón tay út của Tiểu Yên Chi, rồi lại nói với Chu Ngô Năng:
- Đại thiếu gia, những chiếc mặt nạ này ta mua hết, tất cả 50 lượng bạc, hôm nay không mang tiền mặt, đại thiếu gia tạm giúp ta trả đi, ngày khác sẽ trả lại thiếu gia.
Chu Ngô Năng sửng sốt, ngày khác trả? Ngày khác trả cái rắm à? Ngân lượng của ngươi đều là ta thưởng cho ngươi cả? Chu Ngô Năng cũng không phải thằng ngốc, biết rõ Trần Tiểu Cửu là có ý giúp đỡ tiểu nha đầu này.
Tuy nhiên trong lòng hắn vui mừng, chỉ cần đánh cho Lý Phách Thiên một trận tơi bời, đừng nói 50 lượng, ngay cả năm nghìn lượng bạc gã cũng tuyệt không tiếc.
Chu Ngô Năng nhìn thoáng qua chiếc giỏ nhỏ trong tay Tiểu Yên Chi, bĩu môi nói:
- 50 lượng bạc thì sao mà đủ được? Theo bổn thiếu gia, ít nhất cũng đáng 100 lượng bạc.
Tiểu Yên Chi vừa nghe, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, cuống quýt xua tay nói:
- Không... Không cần nhiều như vậy, 50 lượng bạc cũng đã rất nhiều rồi... Ta sao dám muốn lấy 100 lượng bạc chứ.
Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Ngô Năng với ánh mắt tán thưởng, rồi nói với Tiểu Yên Chi:
- Tiểu muội muội, Chu thiếu gia nói là 100 lượng bạc, thì chính là 100 lượng bạc, ai không nể mặt Chu thiếu gia, thiếu gia sẽ cho biết tay, tiểu muội muội cứ nhận lấy đi.
Chu Ngô Năng thấy Tiểu Lục Tử vẫn đang ở đó điên cuồng hành hạ Lý Phách Thiên, vội vàng gọi nói:
- Tiểu Lục Tử, thưởng 100 lượng bạc.
Tiểu Lục Tử đấm đá nãy giờ, mệt mỏi đau lưng, Lý Phách Thiên lần này đúng là ngất đi rồi, trông giống như một con lợn chết không nhúc nhích gì nữa.
Tiểu Lục Tử vui vẻ chạy đến trước mặt Chu Ngô Năng, lấy ra một tờ ngân phiếu 100 lượng bạc:
- Thiếu gia, thưởng cho ai ạ?
Chu Ngô Năng cướp lấy ngân phiếu đưa cho Trần Tiểu Cửu, một bộ mặt béo múp tà ác nói:
- Tiểu Cửu, thật sự để nàng đi? Để tiểu cô nương này làm nha hoàn thân cận, vô cùng ngon đấy!
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngộ Năng, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, Tiểu Cửu ta chú trọng chính làlấy đức thu phục người! Huynh... huynh hiểu cái quái nào được.
Chu Ngô Năng đung đưa đầu, khuôn mặt toát ra nụ cười dung tục và khâm phục, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Cao, quả thật là cao tay.