Chương 18: Hồi kết
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
"Nghe nói hai bên đối đầu ở ải Nghịch Lân, chiến cục căng thẳng vô cùng, xem chừng không thể chấm dứt. Thẩm tướng quân của chúng ta thương xót bá tánh nên đơn thân độc mã đến doanh trại của Địch quốc, hẹn đấu với chủ soái. Hai người đại chiến ba ngày ba đêm trên đỉnh núi tuyết, cuối cùng vẫn không phân thắng bại, cả hai tự tử vì tình... Hai người gieo mình xuống vách núi mà chết, quả thật là làm cho người ta không khỏi thổn thức..."
Tiếng thở dài của thuyết thư tiên sinh bị một giọng cười khẽ cắt ngang, "Rõ ràng là hắn bỏ đi trong đêm."
Thuyết thư tiên sinh đập bàn: "Kẻ nào đến phá đám vậy!"
Nam nhân kia cười rồi đứng dậy, đi ra khỏi quán trà. Nghe thấy phía sau tiếp tục kể: "Chủ tướng sống chết không rõ, quân đội hai bên như rắn mất đầu, giằng co một tháng rồi cũng gióng trống thu binh, hai nước lấy Thương Long Tuyết Sơn làm ranh giới, mỗi bên lui năm trăm dặm..."
Tháng tư năm sau, cảnh xuân ở thành Bát Phương vừa đẹp, phố phường sầm uất hơn trước rất nhiều, nhưng Thẩm Kính Tùng lại không muốn nán lại thêm đôi chút.
Trong nhóm thương nhân trao đổi hàng hóa, thiếu niên tên A Hoán nay đã có thể tự đảm đương mọi việc, Thẩm Kính Tùng mong nhớ quê nhà, chạy về ngay trong đêm, đi qua thảo nguyên rộng lớn không một bóng người, tới chiều mới quay về nơi tụ cư của bộ lạc, trong lều lại chẳng thấy ai.
Y sợ đến toát mồ hôi lạnh.
May thay lúc này bên ngoài lều có tiếng người truyền tới. Y vén màn da dê lên, liền thấy Ngọc Trần Phi cưỡi ngựa đi về giữa ánh chiều tà rạng rỡ, con trai ngồi trong lòng hắn, đang nghiêng đầu cười nói với hắn, không ngừng gảy cái cung nhỏ bằng gỗ Hoàng Dương trong tay phát ra tiếng bong bong.
Theo tập tục của Tây U, trẻ con lên sáu tuổi sẽ được cha tặng một chiếc cung tên tự tay làm. Ngọc Trần Phi khổ tâm nghiền ngẫm cả nửa tháng, cuối cùng cũng làm ra được ra hình ra dáng một chiếc cung, Ngọc Dao tất nhiên là thích tới nỗi không rời tay.
Đến gần hơn mới nghe thấy cha con bọn họ đang nói về chuyện gì, Ngọc Dao phấn khích nói: "Ngày mai phụ thân con về. Bây giờ Dao nhi đi ngủ, như vậy lúc thức dậy là được gặp phụ thân rồi."
Nó lại rầu rĩ: "Nhưng mà phụ thân về thì cha không được ngủ với con nữa..." Sau đó nó nảy ra sáng kiến, "Dao nhi có thể ngủ chung với hai người."
Ngọc Trần Phi trầm tư một lát rồi viết gì đó vào lòng bàn tay nó.
Ngọc Dao sửng sốt: "Thì ra làm tướng quân vất vả như vậy à, đêm còn phải đánh trận."
Ngọc Trần Phi không nhịn nổi, cười tinh quái.
Lúc này Ngọc Dao đã gặp được Thẩm Kính Tùng, nó ngạc nhiên mừng rỡ reo: "Phụ thân!" Vừa gọi vừa nhanh nhẹn xuống ngựa, vẫy hai tay áo.
Thẩm Kính Tùng có hơi hốt hoảng, qua một lúc mới dang hai tay ra như vừa tỉnh mộng. Ngọc Dao hệt như chú chim trắng nhỏ oai phong, người chắc nịch, nhảy bổ vào lòng Thẩm Kính Tùng. Ngọc Dao ôm cổ y, nở nụ cười hôn lên má y, "Phụ thân có nhớ Dao nhi không?"
Nửa năm ngắn ngủi, Ngọc Dao không chỉ tính tình hoạt bát cởi mở hơn nhiều, mà còn khỏi hẳn bách bệnh, không khác gì mấy đứa nhỏ cùng tuổi. Thẩm Kính Tùng từng đi thỉnh giáo cao tăng năm xưa, lão cũng ngạc nhiên nói: "Trước kia sát nghiệp diệt quốc của ngài đã được một người khác có phúc đức lớn như trời cùng bù đắp. Vì thế hôm nay nhân quả nghiệp nợ đã tiêu trừ, tiểu công tử đời này không còn bệnh tật ốm đau."
Lập tức, Ngọc Trần Phi cúi đầu mỉm cười, nắm lấy tay y, phía sau lưng họ là ngàn ánh hào quang.
*
Ngọc Trần Phi lại mơ thấy bão tuyết đổ xuống, chôn vùi bọn họ.
Giống như kế hoạch mà hắn đã định.
Hàng ngàn chiếc cơ quan điểu làm nổ lớp tuyết dày tích tụ ngàn vạn năm ở Thương Long Tuyết Sơn, lũ tuyết ầm ầm như cự long càn quét đất trời, phút chốc nuốt lấy trăm ngàn quân đội Địch – Cảnh, không một ai thoát khỏi.