「Nè nè Koutarou-kun」
「Sao thế?」
「Cậu gọi lại lần nữa đi?」
「Shii-chan」
「............Thêm lần nữa!」
「Shii-chan?」
「M-một lần nữa thôi!」
「Shii-chan...... mà không phải cậu bảo tớ gọi hơi nhiều quá rồi à?」
Nãy giờ tôi lặp đi lặp lại cũng phải 10 lần 『Shii-chan』 rồi ấy.
Thế mà mỗi lần gọi lại là một lần Shiho cười trông khoái vô cùng.
「Nhehehe~」
......Chưa bao giờ tôi thấy cổ cười như này luôn.
Vẻ mặt Shiho thoải mái tới độ dường như phải ép cả hai má lại đễ không bị tan chảy.
Uầy, trông cổ mừng chưa kìa.
「Được Koutarou-kun gọi như này cảm giác mới mẻ quá đi」
「Nhưng cậu đã quen được gọi vậy ở nhà rồi mà?」
「Hông, nó hơi khác so với papa và mama. Cái này nói sao ta, kiểu...... làm tớ tim tớ đập thình thịch ấy」
Nhìn Shiho mừng làm tôi cứ thấy ngại ngại.
Thú thật thì...... đối với tôi, giữa 『Shiho』 và 『Shii-chan』 cảm giác chẳng khác biệt nhiều cho lắm.
Cũng vì lý do đó mà tôi chẳng nghĩ sâu xa gì về vụ tìm cách gọi nhau.
Nhưng dẫu thế, sự nhỏ nhặt này dường như lại rất quý giá với Shiho.
「Về cách gọi 『Shiho』 ấy, cả Ryuuzaki-kun cũng dùng nữa」
......À à, thì ra là thế.
Lý do gọi 『Shii-chan』 khiến cổ thấy mừng hơn cả 『Shiho』 hóa ra là tại cái tên kia.
「Xui xẻo thay tớ lại là bạn từ nhỏ của cậu ta, và chắc cũng vì thế mà cậu ta cứ làm như thân thiết với tớ lắm...... Đã thế, tớ còn chẳng nhớ mình cho phép cậu ta gọi thẳng vậy hồi nào nữa kia」
「Tớ thì nghĩ Ryuuzaki không có ác ý gì đâu」
「Mà cũng không đến mức 『Ghét kinh khủng!』, đúng hơn là cậu ta còn chẳng đẩy cảm xúc tớ tới được đó nữa. Nhưng dù có thế nào thì gọi thẳng tên cũng đủ để lại ấn tượng xấu rồi」
「Là vậy à...... không hiểu sao nhưng tớ thấy có lỗi quá」
「Không đâu, lỗi không ở Koutarou-kun, toàn bộ đều do Ryuuzaki-kun hết」
Đúng là hôm nay Ryuuzaki bị đả kích kinh thật.
Thấy cũng tội đấy...... cơ mà tôi không xót đâu. Ai bảo lâu nay cậu ta toàn làm mấy trò không đâu làm gì.
「Vậy nên tớ mới vui khi được cậu gọi là 『Shii-chan』. Cảm giác gần gũi hơn rất nhiều, ấm lòng lắm luôn ấy」
「Nghe Shii-chan nói thế tớ cũng thấy mừng nữa」
「Ừm!」
「Cơ mà tớ vẫn chưa quen gọi vậy. Thỉnh thoảng có khi còn quên nữa, nhỡ mà tớ quên cậu cũng đừng giận nghe?」
「Hừmmmm, phải làm sao đây ta? Chắc là tớ sẽ dỗi á, nhưng tớ sẽ tự lo lịu (?) cho」
「Là lo liệu nhỉ」
Cậu ấy mà chịu cân nhắc tích cực hơn thì vui rồi.
Dẫu sao thì tôi cũng sẽ quen với cách gọi này, và đến một lúc sẽ có thể gọi 『Shii-chan』 mà chẳng cần nghĩ ngợi nữa.
Vì lý do đó, tôi quyết tâm từ giờ sẽ gọi bất cứ khi nào có dịp.
「Thế Shii-chan đã quyết sẽ gọi tớ là gì chưa?」
「Hì hì♪ Xem nào, Shii-chan sẽ...... ưmmmm, sẽ sao nhỉ? Shii-chan đang rối quá」
Shii-chan đang tự xưng bản thân ở ngôi thứ nhất là Shii-chan và cũng rất vui khi được gọi là Shii-chan...... Ựa, gọi Shii-chan nhiều quá làm tôi lú mất, nhưng mà thôi, cứ kệ đi vậy.
Vì Shii-chan trông rất vui nên tôi sẽ không bận tâm ba cái chuyện nhỏ nhặt làm gì.
「Koutarou-kun thấy cái nào được?」
「Tự mình đi quyết biệt danh cho bản thân thì xấu hổ lắm...... mà nói chứ tớ sẽ rất mừng nếu đó là cách gọi của riêng Shii-chan」
「Của riêng tớ....... biệt danh chỉ riêng tớ có thể gọi―― TỚ BIẾT RỒI!!」
Có vẻ như cổ cuối cùng cũng đã tìm ra.
Không biết liệu Shiho sẽ gọi tôi là gì nhỉ.
「『Anh yêu』[note48919], thấy sao nào!?」
............
Khoan khoan, gượm cái đã.
「Giờ gọi thế có sớm quá không? Cậu vừa bỏ qua kha khá giai đoạn luôn đấy」
Chưa kể đến sự thật là tụi tôi còn chưa cả hẹn hò.
Thế mà trong tâm trí Shii-chan, hai đứa tôi cứ như đã kết hôn rồi vậy――