Ở thư viện có khá nhiều mấy đứa nhỏ với độ tuổi tầm tiểu học năm dưới.
Chắc do đang hè đây mà, nhìn quanh tôi thấy được nhiều cô bé cậu bé đang đi lại cùng mẹ mình.
Vậy nên việc Shiho và Kirari đang nhặng xị gây ồn ào khiến tôi thấy không thoải mái cho lắm.
Tôi cố tạo ấn tượng tốt bằng cách nào đó nên cứ mỗi khi có ai nhìn, tôi đều gật đầu nhẹ một cái chào người ta. Khi tôi làm thế, cũng có một cô bé nhìn về phía này vừa cười vừa vẫy tay chào nữa.
Nghĩ trong đầu "Dễ thương ghê......", tôi vẫy tay chào lại.
Tự nhiên giờ tôi muốn làm một đàn anh đáng ngưỡng mộ với cô bé đó quá.
「Mà sao cô lại mang đồ thể thao thế kia? Shimotsuki Shiho thích Kou-kun nhỉ? Nếu đã hẹn gặp nhau thì phải diện đồ đi chứ, phép lịch sự đấy biết không?」
「Đ-đây là diện rồi nhá! Vì mốt thời trang hiện tại chính là không màu mè ra vẻ cơ mà」
「Nhưng tôi đã nghe qua vụ đó bao giờ đâu? Mặt mũi cô xinh xắn nên mang gì cũng hợp, thế mà lại trốn thì đúng là không thể tha thứ」
「Tôi có trốn đâu! Do Koutarou đã nói 『Shiho mang đồ thể thao là đáng yêu nhất quả đất』 đó!!」
Ơ khoan đã. Tớ đã nói thế bao giờ đâu Shiho.
Cơ mà...... nhận định kia cũng chẳng trật cho lắm thì phải.
「Nè nè, cậu thấy có đúng không?」
「Dĩ nhiên là đúng. Shiho có thế nào cũng đáng yêu nhất quả đất mà」
「――A, chết mất. Tim đập nhanh quá tớ ngủm mất thôi. Không ổn, hình như nó lại tái phát rồi Koutarou-kun à!!」
「Chờ đ―, ngay lúc này luôn sao!? Không có Azusa thì lấy ai trị cho cậu giờ?」
Thôi toang rồi. Tình trạng khẩn cấp!
Và ngay khi tôi sắp bị lôi kéo mà hoảng hốt theo.
「......Yêu quá mà chết là cái gì? Bị khùng hả?」
Ánh mắt lạnh lẽo đâm thấu tâm can của
Kirari đã giúp tôi định thần lại.
Cậu ấy nói phải. Nếu cứ yêu quá là chết thì thế giới đã tràn ngập những bi kịch tình yêu rồi.
「Ơ mà cả Kou-kun cũng sai nữa. Dù sao cậu cũng đang cưng chiều Shimotsuki Shiho quá rồi. Nếu cứ để thế thì cái con này sẽ hết thuốc chữa mất」
「......Thì đúng là thế rồi. Nhưng cậu nhìn xem, vì Shiho đáng yêu quá nên tớ cứ vô thức cho qua cả......」
「Đ-đừng có nói như tớ là con nít thế!! Ơ nhưng được Koutarou-kun nói đáng yêu đúng là vui quá đi, dù sao mong muốn thành em bé của cậu cũng là sự thật mà」
「Uầy. Trông khác gì một cặp dở hơi đâu......」
Kirari chưng hửng khi nhìn tôi nói chuyện với Shiho.
Nhưng phát ngôn kia mang sắc thái 『cạn lời』 nhiều hơn là ác cảm.
「Ừmmmm. Cơ mà thế này chắc vẫn được hơn là không yêu gì nhau. Dù sao tình yêu cũng phai nhạt qua năm tháng mà, thế là vừa hợp rồi đúng không?」
「Tui với Koutarou sẽ luôn nóng bỏng nhá. Như là...... Như là oden ấy!」
「Nghe quê quá! Đưa ví dụ gì mà chán kinh hồn」
「Quê á!? Cô vừa mới nói tui quê mùa đúng không!? Ư-ư aaaaa!! Koutarou-kun!! Tớ ghét người này quá. Cái điệu bộ như 『Tôi chỉ đang nói những thứ bình thường mà thôi』 này khó ưa kinh mà! Có khác gì Ryuuzaki-kun đâu!!」
「......Có vẻ 『Giống như Ryuuzaki-kun』 với Shimotsuki Shiho là hình thức lăng mạ mạnh nhất thì phải, nhưng với tôi thì nó chẳng khác gì một lời khen đâu. Cũng tương tự cô mà? Kiểu kiểu Giống với người mình thích ấy」
「Thích cái người đó, cô nghiêm túc đấy hả? Đầu cô có bị gì không thế?」
「Nyahaha...... mấy lời vừa rồi nghe nhột lắm, cô dừng giùm được không」
Cuối cùng thì đến tận đây hai người này mới bình tĩnh lại.
Màn đấu khẩu đã mất nhiệt và âm giọng cũng đã về lại như trước.
「......Không ngờ là Shimotsuki Shiho cũng hoạt ngôn phết. Năm trước cùng lớp nhưng tôi chưa thấy cô nói chuyện như này bao giờ luôn」
Tôi vô cùng đồng tình trước lời lầm bầm vừa rồi của Kirari.
Giờ nghĩ lại, tôi nhớ Shiho năm ngoái sợ người lạ kinh khủng.
Thế nhưng hiện tại, cả vụ đó cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều――