[SherLiam] Mạng Nhện
Tháng 11 năm 1888, cuộc điều tra của Sherlock Holmes về Jack the Ripper chính thức hạ màn.
Giáo sư William James Moriarty, dưới tình huống không rõ nguyên nhân, đã một mình trở về sau khoảng một tuần rời khỏi nhà, trên mặt có những vết trầy xước đang lành lại, ngoại trừ có chút tái nhợt ra, thì trông anh không có gì đáng ngại. Anh không hề đề cập đến những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này. Ngày hôm sau anh đã bắt đầu phát sốt, từ đó đã bị ốm liệt giường, công việc cũng không thể tiếp tục.
Bác sĩ chẩn đoán là bị cảm lạnh, có lẽ là bị mắc mưa. Louis nhiều lần hỏi chuyện gì đã xảy ra, kỳ thật cậu một lòng chỉ là vì chữa bệnh, không có nghi ngờ gì, nhưng William vẫn giữ kín như bưng với em trai mình. Louis nhận thấy rằng, William có tâm sự nặng nề, kiên trì không chịu bỏ qua báo chí hàng ngày. Ðiều này không có lợi cho việc phục hồi sức khoẻ của anh, nhưng nếu như không thuận theo ý muốn của anh, để cho anh trằn trọc trăn trở, kết quả có thể càng tệ hơn.
Louis ở trong trạng thái đầy bụng đủ loại hoài nghi, tiếp đón một vị Holmes đột nhiên đến thăm.
Cậu vốn không có tâm tư tiếp đãi một vị khách không được chào đón. Cũng may cậu vẫn không biết hành tung không rõ của William, rất có thể việc trực tiếp dẫn đến bệnh nặng mấy ngày nay, chính là ở chung một chỗ với Holmes, nếu không vấn đề sẽ không chỉ là thái độ lạnh lùng. Holmes có chút tiều tuỵ, quầng thâm nghiêm trọng, ánh mắt mất đi vẻ giảo hoạt, nếu như không nhìn thấy bộ dạng này của anh, thì lại sẽ cho rằng vẻ mặt quen trêu người của anh không phải cố ý, mà đã là bẩm sinh rồi.
Holmes không có gì để nói với chàng trai trẻ điềm đạm nho nhã đeo kính này, cũng không hề che giấu điều này, gặp mặt đã nói muốn thăm William. Sự mâu thuẫn của Louis được viết rõ ràng trên gương mặt, nhưng cậu biết anh trai sẽ nói chuyện với thám tử, sự không thích Holmes của cậu một lần nữa cũng không thể bị ảnh hưởng.
"Anh William hiện tại không thích hợp để gặp khách," Louis âm trầm nói, đứng dậy từ bàn trà bên cạnh, "Hy vọng anh đừng làm cho anh ấy khó xử."
"Sao có thể chứ!"
"Thứ cho tôi nói thẳng, trông ngài Holmes cũng không được khoẻ lắm."
"Dạo gần đây... Bận quá."
William đã thoáng nhắc đến, "bận quá" của Holmes chính là chỉ mấy ngày mấy đêm không ngủ được, hút thuốc nhiều, và cần phải sử dụng thuốc để thả lỏng thần kinh. Có điều mọi người đều cảm thấy rằng lối sống kinh thế hãi tục này của "Thám tử tư vấn" bản thân nó chính là không chính đáng, vì vậy Louis cũng không cảm thấy kì lạ.
"Nếu như tôi nói bộ dạng này của ngài thám tử mà xuất hiện sẽ làm cho anh trai tôi mất hứng, thì anh nghĩ thế nào?"
Holmes hít sâu một hơi, sau đó thở dài lên tiếng.
"Rất vinh hạnh."
"Xin mời đi theo tôi, tôi nghĩ anh ấy vẫn đang chờ anh."
Ngay khi cánh cửa mở ra, Holmes đã tạm thời quên sạch những lời chuẩn bị nói. Ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm vào người đang dựa gối nằm ở trên giường. William, gầy hơn so với lần chia tay lúc trước, hai má bởi vì sốt mà ửng hồng, thần sắc vẫn điềm tĩnh như cũ, hai mắt hơi khép lại. Louis ngay lập tức thả nhẹ bước chân, đến gần hơn một chút để xác nhận xem có phải anh đang ngủ hay không.
"Louis," Chàng giáo sư không có mở mắt, "Em có mang theo khách đến sao?"
"Anh, nếu như anh cảm thấy mệt..."
Giáo sư giơ tay lên làm một động tác ngăn lại, chỉ như vậy đã làm cho anh vô cùng tốn sức, năm đầu ngón tay đều run rẩy. Anh thả tay lại trên chăn.
"Anh không sao, để ngài Holmes vào đi."
Không cần đến lời mời dư thừa này, thám tử cũng đã không khách khí mà bước vào phòng ngủ, đứng bên cạnh Louis.
"Em có thể ra ngoài được rồi, nhớ đóng cửa lại."
Phản ứng đầu tiên của em trai là nhìn chằm chằm vào thám tử một cách cảnh giác.
"Louis," William lần nữa lặp lại, "Không có gọi em xin đừng vào nhé."
"Nhưng anh ta ở đây có thể hay không sẽ..."
William mở mắt quay đầu lại nhìn bọn họ, con ngươi màu đỏ khi mang bệnh lại tươi sáng dị thường, trong sự yếu mệt còn có thêm chút gì đó đặc biệt, Louis cảm thấy sự kỳ dị khó có thể hình dung được, Holmes lại từ trong lo lắng cùng áy náy mà tinh thần chấn động một cái.
Ánh mắt quyến rũ kia là đang nhìn anh.
"Đừng sợ, Louis, không giống với trước đây, anh và ngài Holmes..."
Anh chần chừ một chút, rốt cuộc tựa như hạ quyết tâm làm một trò đùa xấu xa, bày ra một nụ cười nhu hoà với vẻ mặt mang bệnh.
"... Mối quan hệ không thể so với bình thường nữa."
Holmes nặng nề ho khan, không hoàn toàn vì giọng điệu mập mờ đột ngột của giáo sư, mà là vì Louis giống như đang xuyên qua mắt kính dùng ánh mắt tựa như dao mà xiên anh.
"Louis."
"Vâng, anh hai."
Cậu nhìn Holmes mà trả lời, cho nên ẩn ý trong giọng nói rõ ràng là "Nếu để tôi biết anh làm gì với anh trai tôi thì cứ chờ xem". Sau đó cậu thuận theo bước ra khỏi phòng ngủ, còn đóng cửa lại từ bên ngoài. Holmes vẫn đứng nguyên tại chỗ cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất.
"Có cần tôi khoá lại không?" Anh dùng giọng nói không xác định hỏi.
"Tại sao, anh muốn làm gì?"
"Tôi rất lo lắng em trai cậu là đi mài dao."
"Xin hãy thông cảm cho em ấy, Louis là con nuôi của gia đình này, thời thơ ấu càng bi thảm, thì càng quý trọng cuộc sống hiện tại, người không biết sẽ cảm thấy hơi kỳ lạ."
Nói xong những lời này, giáo sư lại nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày, hô hấp dồn dập, lên tinh thần nói những lời vừa rồi cũng đủ khiến anh phải nghỉ ngơi một hồi. Anh không biết mình vừa mới dễ dàng nói ra một câu nói dối, lúc này đối với thám tử đã hoàn toàn không có hiệu lực. Holmes chỉ tạm thời duy trì im lặng.
Anh nghe thấy Holmes rón rén đi đến bên giường. Đầu giường có một chiếc ghế, thám tử ngồi xuống, nơi này gần William nhất.
"Liam," Anh nói, "Vô cùng xin lỗi."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Tôi nghĩ, là trách nhiệm của tôi."
Giáo sư nhỏ nhắm mắt lại, thoáng mỉm cười.
"Dầm một trận mưa mà thôi, khiến anh chê cười rồi."
"Có lẽ... Không."
"Sao vậy, Sherlock?"
"Không có gì."
"Tôi cũng đã bảo đảm sự an toàn của cậu," Thám tử thấp giọng nói, "Nhưng vẫn suýt chút nữa đã làm cho tên kia..."
"Anh Holmes từ khi nào đã trở nên đa sầu đa cảm rồi?"
Những lời này nói ra vừa phải, Holmes cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật đáng xấu hổ, nên vội ho khan một tiếng chuyển hướng lời nói.
"Người kia thú nhận một số vụ án, nhưng..."
"Vụ án 'tên đồ tể' chưa phá được." Giáo sư nhỏ bình tĩnh nói.
"Đúng vậy."
"Đừng dùng giọng điệu hoài nghi như vậy, mấy ngày nay cũng không thấy tin tức trên báo chí, nếu như tên đồ tể bị bắt, nhất định sẽ là trang đầu của tất cả các toà soạn."
"Ở một mức độ nào đó mà nói thì đó là một thất bại lớn của tôi," Thám tử dùng một ngón tay chọc vào thái dương, "Đặc biệt là vụ án cá biệt đó, bị đào bới nội tạng, còn có bức thư tuyên bố ăn thận của nạn nhân, hung thủ kiên quyết phủ nhận là do mình làm. Chuyện đến nước này giấu diếm cũng không có ích lợi gì, hắn trốn không thoát giá treo cổ, tôi không nghĩ là hắn đang nói dối."
"Bức thư duy nhất chúng ta cho là Jack viết, vậy bắt được chỉ là một kẻ bắt chước?"
"Đúng vậy."
Giáo sư nhỏ lộ ra một nụ cười gần như không thấy được. Anh không nhìn cũng biết, nét mặt hiện tại của Holmes ảo não cỡ nào.
"Xem ra những suy luận rõ ràng logic kia của chúng ta có không ít thành phần tức cười nhỉ."
Những lời này đả kích bản thân Holmes quá lớn, anh hồi lâu không có trả lời. William hơi mở mắt ra.
"Anh không cần phải quá chán nản, anh Holmes, anh biết tình trạng của Whitechapel, cho tới London, thậm chí cả nước Anh là như thế nào mà. Trước khi Jack nổi danh nơi đó đã có vô số oan hồn, sau này cũng sẽ có, vô luận một thám tử tư vấn có cố gắng thế nào cũng không cứu được bọn họ. 'Jack the Ripper' chỉ là một chủ đề cuồng hoan trên báo chí."
"Tôi cũng không phải căm hận năng lực làm ra cái này của bất cứ ai cả."
"A, là tôi mạo phạm. Nói tóm lại anh Holmes, anh đã làm một việc trọng đại, không nên xem thường bản thân."
Giọng của giáo sư nhỏ thấp xuống, lại nhắm mắt lại, đôi môi mỏng thiếu huyết sắc hơi run rẩy, anh muốn xoay người nhưng không thành công, mái tóc vàng rối bời trượt xuống che mặt. Holmes theo bản năng giơ tay muốn vén lên, đầu ngón tay sắp chạm đến trán thì dừng lại, có chút chột dạ lén nhìn William có phát hiện hay không. Lông mi màu vàng vẫn không nhúc nhích, anh lặng lẽ thu tay lại.
"Liam, thật ra tôi vẫn luôn có một nghi vấn chưa giải được."
Giáo sư hít sâu một hơi thật chậm, như thể đã nhận ra điềm xấu.
"Cậu còn nhớ câu hỏi mà tôi đã hỏi lúc đầu không?"
"Gì vậy, anh Holmes?"
"Jack the Ripper không liên quan gì đến cậu sao, Liam?"
Không khí lại lần nữa im lặng. Trong phòng chỉ có tiếng thở gấp và ho nhẹ của giáo sư nhỏ. Nếu như tầm mắt có âm thanh, sẽ có thể nghe thấy Holmes đang chăm chú nhìn anh, đôi mắt màu xanh xám tựa như màu xám tro của nước biển. Khuôn mặt đỏ vì sốt của giáo sư nhỏ rõ ràng càng thêm đỏ hơn, anh mở miệng đồng thời nóng lòng muốn từ trên gối ngồi dậy, còn chưa nói ra lời đã ho mãnh liệt một trận, cong người lấy tay che miệng lại. Holmes đưa tay giữ lấy anh, William cũng không từ chối.
"Sao lại nghĩ vậy?" Giọng nói của giáo sư yếu ớt, nhưng ngữ khí lại đang nổi nóng, "Những người đó đều là người có hoàn cảnh bi thảm nhất, hoặc là bị giết, hoặc là sống đến khi chịu xong tội mới thôi, có lẽ sau khi chết xuống địa ngục, không có quyền lực, không có địa vị, giống như động vật bị giết chết, tại sao tôi phải xuống tay với các cô gái đó? Họ... Bọn họ cũng đâu phải là thủ phạm chính gây ra thế giới này..."
Anh nói một hơi quá nhiều, cảm xúc quá sục sôi, hoàn toàn quên mất mình hiện tại không thích hợp để kích động, còn chưa nói xong đã ở trong ngực thám tử ho đến co rúc thành một nắm. Holmes vuốt ve lưng anh, đợi anh bình tĩnh lại.
Mái tóc vàng quấn quanh ngón tay tái nhợt, lại từng chút từng chút trượt xuống, phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh của thám tử.
"Cậu sẽ ra tay với những người có quyền lực sao?"
Cho đến thời điểm này, giáo sư mới đột nhiên tỉnh táo lại từ cơn mệt mỏi vì sốt cao.
Trói buộc anh cũng không phải là đôi tay ấm áp kia, mà là quá mảnh và cũng quá mềm nhẹ, không biết từ khi nào đã bày ra khắp cả người anh——
Mạng nhện.
Lần đầu tiên anh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Holmes, đôi mắt đỏ như máu, bởi vì vừa mới ho quá kịch liệt mà có chứa nước mắt.
Ngọn lửa bùng cháy hừng hực lao vào trong nước biển.
"Bây giờ nói ra thì rất sát phong cảnh, đó thật sự là một thói quen nghề nghiệp, cũng không phải tôi vẫn theo dõi cậu dưới loại tình huống đó." Holmes nói, nhẹ nhàng vén tóc con che trước mắt giáo sư nhỏ ra sau tai, nhìn vào đôi mắt đỏ ngấn lệ kia, "Lúc bắt được hung thủ, cậu đã nói với hắn 'Đáng tiếc lần này ta không có quyền phán xét ngươi'. Tôi không thể không tò mò liệu William trước đây phải chăng là đã từng có, nói chính xác hơn là có bao nhiêu lần, kinh nghiệm phán xét người khác?"
Vẫn là im lặng, nhưng không khí dường như đang sôi trào. William không nhúc nhích nhìn anh, những giọt nước mắt kia bắt đầu chảy xuống, làm suy yếu đi nỗi khiếp sợ và phẫn nộ trong đôi mắt đỏ, đem những cảm xúc này toàn bộ biểu hiện thành sự thống khổ. Khuôn mặt đầy vẻ ốm yếu xanh xao của giáo sư nhỏ hiện lên một nụ cười khổ.
"Tất cả đều là vì chuyện này sao, Sherlock?"
Trong lúc nói chuyện, anh đã thử từ trong lồng ngực vùng ra, còn có tôn nghiêm một chút, cũng tỉnh táo hơn một chút để đối mặt với đối thủ của mình, nhưng anh quá mệt mỏi, Holmes rất dễ dàng đem giáo sư nhỏ đang bị sốt một lần nữa cố định vào trong ngực mình.
"Không," Thám tử trầm giọng nói, "Không hề. Nếu phải nói, thì đây chỉ là một sản phẩm phụ."
"Những thứ kia... Cũng chỉ là một cái hậu trường mà thôi?"
Đúng vậy, vở kịch đó, đặc sắc tuyệt luân nhưng vẫn là hư cấu, cả hai đều sợ rằng đối phương đã hạ màn vở kịch này, không hề để tâm nữa. Tất cả những gì đã xảy ra trên sân khấu và đằng sau tấm màn, khi cuộc sống thực tại bị gián đoạn lại một lần nữa tiếp diễn, nó đã cùng với ảo ảnh tiêu tan, người thông minh hẳn nên coi chúng chưa bao giờ xảy ra. Holmes ắt hẳn là một người thông minh, nhưng anh lại ra sức lắc đầu.
"Tôi sẽ không giả vờ rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra."
"Vậy được rồi, anh Holmes, từ hai mánh khoé này mà thấy, anh không có bằng chứng." Giáo sư đã khôi phục lại khả năng tư duy bình thường, giọng nói lộ vẻ hơi suy yếu.
"Không có. Mặc dù chủ động chứng thực cũng là phương pháp thường dùng, nhưng dù sao tôi cũng cần dùng chứng cứ để nói chuyện, cho nên tạm thời vẫn không thể làm gì. Chiêu này là học với cậu, Liam, nếu như cậu cảm thấy bị lừa dối, tôi xin lỗi."
William giơ một tay lên, nắm lấy tay Holmes từ trên người mình kéo ra, rất tự nhiên đối diện với lòng bàn tay của anh, mười ngón tay giao nhau, vững vàng giữ chặt cùng một chỗ. Sherlock sửng sốt, mặc cho anh an bài.
"Tôi cũng không có bằng chứng, vì vậy, xin anh hãy thề rằng," Giáo sư nhỏ vô lực nói, "Nếu trong khoảng thời gian ngắn đó dù anh chỉ có một khoảnh khắc là thật lòng, tôi sẽ không cảm thấy bị lừa dối."
Đầu ngón tay thám tử hơi run rẩy, anh chậm rãi cong ngón tay lên, đột nhiên nắm lấy bàn tay của William, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, cả hai đều cảm thấy đối phương nóng lên.
"Đối với tôi mà nói London là một cái mạng nhện khổng lồ," Anh nghiêm túc nói, "Nó có một ngàn sợi tơ phát xạ ra ngoài, ngồi ở trung tâm chính là người đó, hắn biết mọi rung động nhỏ trên từng sợi tơ, do đó cũng biết những gì xảy ra trên cái mạng này. Ai muốn tìm hắn, thì sẽ bị hắn phát hiện trước. Nhưng tôi không giống với bất cứ ai cả. Tôi cũng sẽ tìm thấy người đó theo sự rung động của cái mạng này."
William sắc mặt trắng bệch nhìn anh.
"Điều này không trả lời câu hỏi của tôi, anh Holmes."
Anh cảm thấy bàn tay mình bị Sherlock nắm chặt hơn.
"Tất cả đều là thật, Liam, mỗi một khoảnh khắc đều là thật, tôi thề."
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột. Giáo sư nhỏ cuối cùng vô lực mỉm cười, vùi đầu tựa vào vai của Holmes, thám tử nghe thấy anh thở ra một hơi dài.
"Ở với tôi một lát." Anh nhắm mắt lại nói.
"Scotland Yard vẫn đang tìm tôi đây."
"Tôi mệt."
"Được rồi, được rồi."
Sherlock vuốt ve mái tóc của người trong ngực, lau mồ hôi trên trán của anh. Hô hấp của William dần dần ổn định, hơn nữa đã bắt đầu mềm nhũn dán trên người anh trượt xuống. Anh cẩn thận ôm người lên, để giáo sư nhỏ nằm thẳng trên giường, đắp kín chăn. Mới vừa rồi kích động đã tiêu hao quá nhiều, bệnh nhân cần thả lỏng hoàn toàn để nghỉ ngơi. Huống hồ anh cũng từng thấy qua bộ dạng não bộ cạn kiệt hôn mê của William, dưới tình huống đó có thể sẽ ngủ rất lâu.
Tình cảm kỳ lạ tự nhiên nảy sinh, Holmes cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, hít thở chậm lại cũng không thể thuyên giảm. Anh lại có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim nhẹ nhàng của William, so với của mình còn gần hơn. Anh đặt hai tay mình lên vai William, cúi người chăm chú nhìn khuôn mặt đang yên lặng ngủ say, như thể không xác định được người kia có thật sự đang ngủ hay không. Chỉ một lát sau, anh cúi đầu hôn lên đôi môi nóng hầm hập của William.
Cũng hôn đến một nụ cười nhẹ mà giáo sư nhỏ không nhịn xuống được.
(Toàn văn hoàn)