[SherLiam] Mạng Nhện

Chương 5: Tập phim: Hậu trường màn kịch




"Được rồi, Liam, thật sự, lỗ tai tôi sắp điếc luôn rồi..."

Mặc dù Holmes lấy hai ngón tay bịt lại hai lỗ tai, dùng vẻ mặt thống khổ nói như vậy, nhưng giọng nói của anh quá nhỏ, William hét lên dữ quá, căn bản không nghe thấy, hoặc là giả vờ không nhìn thấy. Một đoạn kêu thảm thiết khiến lòng người kinh hãi, kế tiếp là một đoạn dài khiến người ta đau lòng nức nở, ho khan, khóc lóc kể lể, sau đó giáo sư nhỏ mới yên tĩnh lại, cố hết sức lặng im hắng giọng, chỉnh lại ống tay áo và tà váy bị rối lúc biểu diễn ban nãy, vô cùng tự nhiên, tựa như trước giờ đã luôn quen với bộ quần áo này vậy, sau đó anh ngồi xuống giường, ngửa đầu nhìn thám tử.

Holmes đã khôi phục dáng vẻ nho nhã, bởi vì thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, anh không thể vực dậy tinh thần mà làm ra vẻ vô lại nổi nữa, cho nên so với bình thường càng có vẻ dịu dàng, mặc dù là lộ ra vẻ mệt mỏi dịu dàng.

"Từ diễn cảm của anh mà xem, tôi đã phát huy hơn hẳn bình thường phải không, ngài thám tử?"

Mặc dù mệt gần chết, Holmes vẫn đặt ngón trỏ thon dài lên môi, nháy mắt một cái với giáo sư.

"Chú ý xưng hô, bị nghe thấy là tiêu luôn đó."

Miễn cưỡng giả vờ nghịch ngợm. Rõ ràng là đôi mắt màu xanh xám cũng đã sắp không mở ra được.

"Đề phòng ngộ nhỡ bị nghe thấy, phải xưng hô thế nào mới tốt đây?"

"Cái này hả... Gọi tên tất nhiên là tốt nhất, đặc biệt là trong trạng thái rất kích động, nếu mà thực sự không gọi được, thì gọi 'Mình ơi' cũng được."

"Tại sao anh lại thấy phải gọi nó ra miệng?"

William khéo léo không hỏi "trạng thái rất kích động" là cái gì.

"Nhỏ tiếng chút, Liam mới vừa rồi khóc đến giục cho người ta rơi lệ, bây giờ mà lộ ra sơ hở thì tiếc lắm."

"Được diễn viên chính của sàn kịch Oxford khen ngợi như vậy tôi rất vinh hạnh."

"Chỉ là một cái áo rồng thôi." Thám tử vuốt vuốt tóc mình, cố ý làm rối thành như vậy anh vẫn cảm thấy không được thoải mái, "Vả lại lúc diễn tập Liam cũng đâu có la được như thế."

"Hét tới khàn giọng sớm là khỏi hành sự luôn đấy." (*)

"Tôi thật sự hy vọng Liam ban ngày nấu cơm cũng có thể phát huy vượt trội. Mặc dù kiên trì ăn được hai ngày, nhưng tôi thực sự cảm thấy có lẽ đã bị trúng độc chết."

Sau đó anh phát hiện William đang dùng đôi mắt đỏ tươi mà trừng mình.

"Anh có thể tự mình thử xem, nói như vậy không tới hai ngày là chúng ta đều có thể từ thế giới thống khổ này giải thoát rồi."

"Này, này, tôi cũng không phải chưa từng ăn cơm mình nấu nhé!"

"Đây là nguyên nhân đầu óc ngài thám tử hiện tại có chút không tốt sao?"

"..."

Thật kỳ diệu, hai người không hẹn mà cùng tiếp tục trầm mặc, đột nhiên không ai tìm được lời để nói. Dựa trên kết quả của buổi diễn tập trước đó, bắt đầu từ bây giờ cho đến sáng mai, bọn họ đều sẽ giữ yên lặng. Holmes dáng vẻ vẫn như thường lệ, nhưng lớp hoá trang vẫn thuộc về nhân vật hung thần ác sát vừa rồi, thoạt nhìn có chút buồn cười. William nghĩ như vậy, cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi chỉnh chỉnh đầu tóc. Anh dĩ nhiên không có thật sự cắt tóc của mình, chỉ là dùng sơ qua phương thức của nữ nhân xử lý một chút, mái tóc dài lúc trước là giả, đã bị Sherlock lúc làm bộ ra ngoài làm việc lặng lẽ mang đi cắt bớt.

Trong sự im lặng hoàn toàn, các giác quan của hai người đều trở nên nhạy bén hơn. Giả, tất cả mọi thứ đều là giả, một gia đình giả, thân phận và quần áo giả, hình tượng giả, chồng hờ vợ tạm giả, giả sử nó là thật, thì cũng như nhau đều là giả. Duy chỉ có trong không gian giả tạo này, họ lại nghe thấy âm thanh chân thành nhất của đối phương:

Hơi thở và nhịp tim.

Rõ ràng tựa như ở bên tai mình.

Trong hai ngày qua, bọn họ vừa khó xử lại vừa khôn ngoan mà phớt lờ ảnh hưởng của sự yên tĩnh này, mặc dù càng bỏ mặc, thì nó càng trở nên mạnh mẽ, khiến cho người ta khó thở, nhịp tim tăng nhanh, giống như triệu chứng của việc thiếu oxy.

Ngay cả chính giáo sư nhỏ cũng không nghĩ tới, anh chỉ bị trầm mê giọng nói ngày càng rõ ràng của đối phương, mà không để ý sự thật rằng đối phương đang cách mình càng ngày càng gần. Thậm chí khi tiếp xúc với nhiệt độ của Sherlock, anh cũng không lập tức phản ứng kịp.

Thời điểm phản ứng lại, anh đã bị Sherlock ôm vào giữa hai tay.

"Sherlock..."

"Đây không phải là gọi ra miệng sao?"

Giọng nói của Holmes tràn đầy mệt mỏi, trải qua một đêm gào thét đã trở nên hơi khàn khàn, tiếng thì thầm lập tức có sức hấp dẫn mê người, mềm yếu mà trầm lắng. Giáo sư nhỏ mở to hai mắt, đôi mắt đỏ kinh ngạc cho thấy đầu óc của anh vẫn còn tỉnh táo, nhưng thân thể lại bị thôi miên trước, anh đặt hai tay lên ngực Holmes, sau cùng lại không đẩy ra.

"Lúc diễn tập cũng không nói cần phải diễn đến mức này."

"Cũng có một số là phát huy ở nơi diễn."

"Còn dư chỗ cho tôi cự tuyệt không?"

"Trước khi hỏi kiểu này thì nên lấy tay ra khỏi người tôi đi."

"Tôi lại không nghĩ như vậy, là Sherlock đến quá gần."

Đúng vậy, quá gần, đến nỗi không phân biệt được nhiệt độ đến từ hơi thở của Holmes hay là nụ hôn. Thám tử nhắm hai mắt lại, nhíu mày, dáng vẻ khiêu khích hay mị hoặc đã hoàn toàn ẩn giấu, thậm chí trông anh có chút khó chịu, ít nhất cũng không đắm chìm trong đó, anh quá khẩn trương, ngay cả hô hấp cũng không thuận. Điều này làm suy yếu đáng kể quyền chủ động. William nhẹ nhàng cắn anh một cái, giống như là đuổi anh đi, nhưng khi Holmes thật sự dời đi, William lại hơi nghiêng về phía trước cọ cọ trên môi anh.

"Như vậy không tốt, Sherlock, đừng quên chúng ta đang diễn kịch."

Đôi mắt đỏ đang thiêu đốt, hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa lời nói trong miệng. Holmes dĩ nhiên là đã nhìn ra.

"Vậy thì đổi cách nói khác, hiện tại đã là phạm trù phía sau hậu trường rồi."

"Anh quá nhập vai rồi đấy."

"Ồ, cậu không có sao, giáo sư?"

"Sherlock..."

Câu trả lời bị chặn lại bởi một nụ hôn cứng rắn. Cứng rắn chính là chỉ thái độ, môi của anh thì mềm, bởi vì mềm nên mới không cưỡng lại được. Những chuyện xảy ra tiếp theo phảng phất như một nửa cảnh trong mơ. William không tin được rằng bàn tay thô ráp đó lại dịu dàng như vậy, Sherlock cũng không thể tin được người cao ngạo kia lại lặng yên nằm trong ngực anh, dùng ánh mắt mê mang nhìn mình.

Trong đêm thỉnh thoảng truyền ra tiếng nức nở nhẹ nhàng của người kia.

Bọn họ cũng không dám nghĩ về sự thật đó. Đây là một không gian giả tạo, một sân khấu, bọn họ chỉ là đang diễn kịch. Nhưng hai người đều ở trong sự dịu dàng này mà mơ hồ nghĩ rằng:

Giá như... Đây đã là phạm trù phía sau hậu trường.