Sếp Lớn Cua Vợ

Chương 9




Nếu bạn hỏi tôi, bảy năm làm việc với Lục Dã có rung động không?

Đáp án sẽ là có.

Bảy năm trước, tôi bị Kỷ Thư sử dụng thủ đoạn đuổi ra khỏi công ty. Lục Dã đưa cho tôi đề nghị vị trí trợ lý.

Đối mặt với tin đồn bên ngoài, Lục Dã cho tôi sự tôn trọng.

Anh không hỏi đến việc riêng của tôi, lại ở sau lưng chỉnh đốn tin đồn trong công ty, yên lặng làm chỗ dựa cho tôi.

Xã giao bị trêu chọc, anh cũng sẽ bình tĩnh bảo vệ tôi.

Anh ấy đánh giá cao khả năng làm việc của tôi và cho tôi đủ niềm tin và cơ hội.

Bảy năm nay, tôi cũng từng bị Lục Dã trách mắng.

Từ anh ấy, tôi học được nhiều điều, học được kỹ năng.

Anh ấy là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, khi tôi bị bệnh sẽ tự nhiên quan tâm tôi, vào sinh nhật sẽ chuẩn bị quà tặng tôi.

Mỗi phần ấm áp mà Lục Dã dành cho tôi, đều khiến tôi có được càng nhiều sức mạnh ở thành phố xa lạ này.

Mỗi một hành động tuy xa mà gần của anh, đều làm cho tôi nhớ nhung thật lâu.

Giống như viên kẹo bị tôi cất giữ, lúc khổ sở liền lấy ra nhìn ngắm.

Từ nhỏ tôi đã theo bà nội, đã quen nhìn cha mẹ trọng nam khinh nữ, cũng thấy nhiều nhân tình ấm lạnh.

Tôi phân rõ ai thật lòng đối tốt với tôi.



Bảy năm nay, tôi nhìn anh từng bước một đem Lục thị phát triển, nhìn anh càng thêm thành thục, càng thêm có mê hoặc.

Huống chi, Lục Dã còn có một vẻ ngoài rất đẹp.

Đối xử với một người đàn ông như vậy, tôi rất khó không sinh ra mơ mộng với anh ta.

Nhưng chút tình cảm này không đủ dũng khí, để tôi vượt qua quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Sau khi cùng Tiểu Thanh Mai uống rượu xong, chính là cuối tuần.

Hai ngày liền tôi cũng không nhìn thấy Lục Dã.

Thứ hai gặp lại, anh cụp đuôi, cả người ỉu xìu, khí thế xung quanh trầm thấp. . Truyện Sủng

Trợ lý Chu nói chuyện làm việc đều cẩn thận từng li từng tí, sợ mình trêu chọc tới Lục Dã.

Trong phòng trà nước, trợ lý Chu có chút buồn rầu hỏi tôi, có biết nguyên nhân hay không.

Tôi nhìn cậu ta cười cười, gật đầu lại lắc đầu.

Một giây sau, tôi thấy Lục Dã đứng ở cửa, nhìn chằm chằm chúng tôi.

Ánh mắt anh âm trầm đến đáng sợ, bên trong lạnh, bên ngoài cũng lạnh.

Trợ lý Chu nhìn Lục Dã, sợ hãi cúi đầu, hai chân không ngừng rút lui.

[Tại sao bà xã lại cười với cậu ta?]

[Mình rõ ràng đẹp trai hơn cậu ta, còn có tiền hơn cậu ta!]



[Tiểu tử này ngay dưới mí mắt mình lại dám có tư tâm, thật sự đáng giận!]

[Mình rất buồn. Hu... hu... hu...]

Anh ta nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng và quay đi trong im lặng.

Sau khi Lục Dã đi, trợ lý Chu thả lỏng, cậu ta vỗ vỗ n.g.ự.c mình, thở dài một hơi.

Tôi đưa tài liệu đến văn phòng của Lục Dã, anh cúi đầu, tiếng cọ xát của bút máy và giấy xào xạc.

[Bà xã thật sự thích Chu Du sao? Mình rất muốn chia rẽ uyên ương, nhưng lại sợ cô ấy không vui.]

[Mình có nên đi học một chút, làm thế nào để trở thành một người đàn ông trà xanh?]

Tiểu Thanh Mai nói EQ của anh quá thấp thật đúng là không sai.

Khuyết điểm lớn nhất của người này chính là không có miệng.

Tôi hít sâu một hơi: "Lục tổng, thích một cô gái là phải nói ra.”

Anh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: "Một số cô gái có thể không tự tin lắm, anh phải nói rõ ràng với cô ấy, nói to lên một chút."

"Anh không nói, nàng vĩnh viễn người ta cũng không biết anh muốn gì, cũng không biết tâm tư của anh với người ta có giống nhau không."

"Hành động là quan trọng, nhưng biểu hiện cũng vậy."

Lục Dã nhìn tôi, kinh ngạc gật đầu.