Một tuần trôi qua, Lục Dã ngây ngô vẫn không hành động.
Anh ta mỗi ngày đều ở trong lòng suy nghĩ lung tung.
Suy nghĩ làm thế nào để có được tôi.
Trong nhóm bạn bè bảo anh em bày mưu tính kế cho mình, lên mạng tra các ách tỏ tình.
Năng lượng anh sở hữu trên thị trường, nếu chỉ vì tình yêu, anh sẽ không sống độc thân mãi mãi.
Trước khi tan ca vào thứ sáu, Lục Dã gọi tôi lại: "Thư ký Dư, cuối tuần anh có thể hẹn em không?"
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt.
[Van cầu, bà xã ngàn vạn lần đừng cự tuyệt mình.]
[Đồng ý đi bà xã. Em nhất định phải đáp ứng anh.]
[Nếu bà xã không đáp ứng anh, anh sẽ khóc lóc om sòm.]
Tôi nhìn hắn, gật gật đầu.
Thứ bảy, tôi mặc váy được lựa chọn tỉ mỉ, còn đặc biệt dậy sớm trang điểm.
Lục Dã mở cửa xe, lấy tay che đầu tôi.
Anh ngồi trong buồng lái, vẻ mặt khẩn trương, khuôn mặt tuấn tú xoắn thành một đoàn.
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, uống trà sữa, dùng dư quang len lén đánh giá anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen với cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh tinh tế và một chiếc Rolex trên cổ tay.
Ánh sáng chiếu vào mặt Lục Dã, phác họa đường nét rõ ràng của anh.
Ngón tay gõ tay vô lăng, để lộ sự căng thẳng của anh.
Tôi thu hồi ánh mắt, mặt mày hiện lên một nụ cười.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng cổ kính.
Ngồi trên bàn ăn, tôi nghiêng đầu nhìn Lục Dã, khóe mắt mang theo nụ cười, vẻ mặt chờ mong.
[Bà xã nhìn anh căng thẳng quá!]
[Hôm nay bà xã mặc váy đẹp quá!]
"Chỉ có váy là đẹp sao?"
Lục Dã hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Váy đẹp, nhưng thư ký Dư đẹp hơn.”
Anh ta cũng không có ngốc lắm.
Nhưng cho đến khi cơm nước xong xuôi rời đi, Lục Dã một câu cũng không nói.
Trên đường trở về, tôi nhìn cái đầu gỗ này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi thu hồi lời nói lúc trước, anh chính là một tên ngốc.
Xe càng lái càng lệch, cuối cùng trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe ngầm của công ty.
Anh ấy bịt mắt tôi bằng tay và dẫn tôi đến văn phòng.
Trong bóng tối, trái tim tôi đập thình thịch như một con chim rơi vào bẫy.
Khoảnh khắc Lục Dã buông tay, tôi bị ngọn nến đang cháy trước mắt làm đỏ mắt.
Trong phòng làm việc tắt đèn, dưới ánh nến có vẻ lờ mờ, trên mặt đất rải đầy hoa hồng.
Lục Dã kéo tay tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi: “Dư Hựu, anh đã suy nghĩ rất lâu, nên tỏ tình với em ở đâu, bọn họ đều nói hãy chọn một nơi có ý nghĩa, nghĩ tới nghĩ lui thì anh vẫn chọn nơi này.”
Tôi khàn giọng hỏi: "Vì sao?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, rất nghiêm túc trả lời: "Bởi vì nơi này là nơi chúng ta ở chung lâu nhất, ở chỗ này anh có thể không kiêng nể gì mà nhìn em, mặc dù chỉ có thể là sếp nhìn cấp dưới.”
"Em biết không, từ khi tan ca anh đã mong chờ ngày mai đến, anh ghét nhất chính là cuối tuần, vì hai ngày đều không gặp được em."
"Mỗi lần làm việc mệt mỏi, anh đều vô thức đến gặp em, sau khi nhìn thấy em, anh cảm thấy mình có thể tiếp tục làm mọi việc.”
"Dư Hựu, anh thích em, bắt đầu từ bảy năm trước đã thích em rồi."
"Anh có nhà có xe, không có sở thích quái dị, mặc dù từng có hai cái bạn gái cũ, nhưng không có bạch nguyệt quang. Em có thể hay không cân nhắc để cho anh làm bạn trai của em."
“Anh mơ ước có được tình yêu của em đã lâu.”
Lời nói của anh chân thành lại nóng bỏng.
Nước mắt theo gò má tôi trượt đến khóe miệng, ngọt ngào.
Tôi nhào vào trong n.g.ự.c Lục Dã, dùng đầu cọ cọ lồng n.g.ự.c anh.
“Dư Hựu tiểu thư, có được không, em nói có được không?”
Tôi kéo áo sơ mi của anh, từ trong lòng anh bước ra, ngửa đầu nhìn anh: “Lục Dã, em chờ anh tỏ tình đã lâu rồi.”
“Lỗi của anh.”
“Em cứ nghĩ hôm nay anh sẽ không mở miệng. Nếu anh không nói, thì em sẽ nói.”
Tôi còn chưa nói xong, Lục cũng đã ôm tôi vào lòng.
Tôi dựa vào n.g.ự.c anh, lắng nghe tiếng tim của anh.
Nụ hôn của anh bắt đầu từ trán, mặt mày, chóp mũi, cánh môi.
Tôi dần dần bị lạc trong cuộc tấn công của anh.