Selene Trong Lòng Anh

Chương 46-48




Chương 46



Ánh nắng chiếu vào cánh tay trần của cô, lông mi của Giang Tuyết Huỳnh khẽ động. Đột nhiên cô có cảm giác như bị xối nước từ đỉnh đầu xuống.



Toàn thân tựa hồ bị sắt nóng chảy thiêu đốt, sau một khắc lập tức tỉnh táo lại.



Vì vậy, cô hoàn toàn để bản năng cơ thể đẩy mình lùi lại nửa bước.





Sau đó…



Lại bị Trì Thanh cụp mắt xuống, rất lạnh lùng kéo về.



Đầu ngón tay nắm lấy cánh tay cô hơi nhúc nhích: "Sao nào? Tôi thắng rồi, không có biểu hiện gì à?"



Anh nhìn xuống, quét qua cô.



Lúc này đầu Giang Tuyết Huỳnh ong ong, cả người mơ màng, phản ứng chậm chạp. Bắt gặp ánh mắt của anh, theo bản năng cô cố gắng biện giải cho bản thân, lắp bắp nói: "Không phải đưa nước cho cậu rồi sao?"



Những lời này đến cô còn không tin, nhưng may mà Trì Thanh dường như không định truy cứu về độ đáng tin của câu nói này với cô.



Chỉ rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói tiếp: "Muốn đi đâu?"



"Còn muốn đưa nước cho cậu ta?"





Giang Tuyết Huỳnh: "..." Mặc dù anh không đề cập đến tên họ, nhưng rõ ràng người Trì Thanh đang nhắc đến là Trần Lạc Xuyên.



"Muốn tôi nhắc nhở cậu không? Giang Tuyết Huỳnh, cậu học lớp A2, cậu ta học lớp A3. Trừ khi cậu muốn chơi Romeo và Juliet với Trần Lạc Xuyên trước mắt mọi người, nếu không cậu muốn trở thành kẻ phản bội à?"



“Nhắc nhở cậu thêm một câu, tôi vừa đoạt quán quân.” Cậu thiếu niên thản nhiên cười lạnh, đột nhiên buông cổ tay đang nắm cô ra, nhàn nhạt liếc cô một cái, giống như thợ săn đang bỏ mặc con mồi chạy trốn.



"Cho nên…" Đọc Full Tại



"Cậu có thể chạy thoát khỏi mặt tôi hay không, còn phải... cân nhắc một chút?"



Giang Tuyết Huỳnh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: "...? Kiếp trước cậu là Tây Vương Mẫu sao?"



Lời nói của cô thực sự hơi không đầu không đuôi, nhưng Trì Thanh bất ngờ hiểu được ý của cô chỉ trong giây lát.



"?" Người thiếu niên nhàn nhạt nói: "Có thể, nhưng cũng không phải không có khả năng, dù sao công việc của chúng ta cũng tương tự, chuyên môn chia rẽ người có tình."



"Được rồi, quên nói, hai người có thể không được coi là…"



Nói đến đây, Trì Thanh quay đầu liếc nhìn cô:



"Người có tình."



Ba chữ thốt ra, từng chữ phát âm rõ ràng, nói năng khí phách.



Giang Tuyết Huỳnh: "..." Nhiệt độ cơ thể 37 độ sao lại có thể nói những lời lạnh lùng như vậy.



-



Những con mắt từ khán đài vẫn nóng bỏng đến mức không thể bỏ qua.



May mắn thay, lúc này Trì Thanh đã buông cô ra, như không có chuyện gì xảy ra, tự bước đến chiếc bàn gần vạch đích, đi lấy nước uống.



Giang Tuyết Huỳnh do dự nửa giây. Lúc này, điều hấp dẫn cô hơn không phải là khán giả, mà là những ánh mắt xung quanh.



Một người là Thẩm Manh Manh đang chấn động, ngơ ngác ôm nước khoáng. Người còn lại là Trần Lạc Xuyên, người mà Giang Tuyết Huỳnh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.



Cầm chiếc khăn lông trong tay, Trần Lạc Xuyên kinh ngạc và sững sờ nhìn cô.



Bắt gặp ánh mắt của cô, cậu ngập ngừng, khẽ gật đầu, nở một nụ cười hơi mất mát nhưng vẫn tỏa sáng với cô.



"Xin lỗi, tôi thua rồi." Từ xa xa, Trần Lạc Xuyên cười cười, bình tĩnh nói: "Cảm giác thật sự có lỗi với phát sóng trước đó của cậu…"



Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt, ngay lập tức nghĩ đến bài cổ vũ của cô trước đó, đột nhiên cảm thấy toàn thân bắt đầu bốc cháy.



“Cậu đã nghe hết?” Cô vội ngắt lời cậu, hỏi.



“Ừ.” Trần Lạc Xuyên cười cười, lại gật đầu.



"Nghe rất rõ ràng, cảm ơn cậu." Khi nói đến đây, Trần Lạc Xuyên lộ ra vẻ mặt có hơi trịnh trọng.



Cô còn muốn nói gì đó, nhưng khuôn mặt của Trì Thanh như tia chớp lóe lên trước mắt cô. Thiếu niên rũ mi xuống, đôi mắt sáng màu phản chiếu bóng dáng cô như vàng nóng chảy.



Dường như có ai đó đang gọi Trần Lạc Xuyên từ xa.



Trần Lạc Xuyên chăm chú lắng nghe, sau đó ra dấu tay với cô, chỉ chỉ nơi phát ra thanh âm: "Có người gọi, lần sau chúng ta nói chuyện."



Nói rồi, cậu vẫy tay với cô, quay người bỏ chạy.



Giang Tuyết Huỳnh bị bỏ lại một mình sững sờ mất mấy giây. Khi nhìn sang thì đã thấy Trần Lạc Xuyên đang nói chuyện với một cô gái ở đằng xa, khắp người đổ mồ hôi đầm đìa, nở nụ cười rạng rỡ.



Cô gái khẽ ngẩng đầu đưa cho cậu một chai nước suối. Đọc Full Tại



Nhìn dáng người và kiểu tóc trông rất giống Tiền Phi Phi mà cô đã từng thấy trước đây.



Một cảm giác mất mát không thể diễn tả nhanh chóng lướt qua trái tim cô, Giang Tuyết Huỳnh hơi mím môi.



Cô có thể cảm thấy ánh mắt của mọi người vẫn chưa rời đi, nhưng cô không còn thời gian để quan tâm nữa, trong đầu nhất thời hiện lên khuôn mặt của Trì Thanh, lúc lại hiện lên khuôn mặt của Trần Lạc Xuyên, suy nghĩ của cô hỗn loạn như quả cầu len của mèo con.



Cho dù cô ngu ngốc đến đâu, lúc này cũng nên mơ hồ nhận ra manh mối.



Trì Thanh đối xử với cô khác với những người khác.



Có chút,



Khác biệt.



Trên thực tế, những lời này đã sửa đổi một cách lặng lẽ và khoa trương trong lòng cô.



Bởi vì tận đáy lòng cô cũng không thể nói ra chữ thích hay hảo cảm.



Điều này quá khó tin, gần giống như mắc chứng hoang tưởng vậy.



Thành thật mà nói, Giang Tuyết Huỳnh thực sự sợ rằng mọi cử động bất cẩn và mọi câu nói không thể tự nhiên hơn của Trì Thanh đều được cô trau chuốt và tô điểm.



Suy cho cùng, những người ở độ tuổi này là những người có tư duy sinh động nhất, không bị gò bó trong suy nghĩ, bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều luôn có thể gắn liền với tình yêu nam nữ.



Lỡ như chỉ là cô nghĩ quá nhiều thì sao?



Đầu óc cô rối bời, Thẩm Manh Manh cầm lấy chai nước chưa kịp đưa ra, đưa cho cô: “Muốn uống không?”



Có Thẩm Manh Manh cắt ngang, lúc này cô mới tìm về chút tỉnh táo.



Mặt trời tháng 9 và tháng 10 không bị che khuất, Giang Tuyết Huỳnh chỉ đứng trên sân chơi đã đổ mồ hôi.



… Đợi đã, không phải nói nước này đưa cho Trì Thanh sao? Cô vừa vặn mở nắp chai thì mới hậu tri hậu giác ý thức được điểm ấy.



Thẩm Manh Manh: "Thật ra, vừa rồi tớ định đưa qua."



Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, Thẩm Manh Manh dừng lại, ra hiệu cho cô về hướng Trì Thanh.



Dưới ánh mặt trời, Trì Thanh vừa chuẩn bị lấy nước trên bàn, hai ba cô gái mặt đỏ bừng chạy tới, xô xô đẩy đẩy.



Có thể là đặc biệt đến để đưa nước.



Một trong hai cô gái có vẻ rất căng thẳng, ngoài nước còn đưa cho anh một miếng sô cô la.



So với đối phương, chàng trai trẻ trông có vẻ bình tĩnh và thoải mái hơn nhiều.



Hàng lông mi dài lướt qua miếng sô cô la trên tay cô gái, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt.



Cách quá xa, không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, có thể thấy thái độ của Trì Thanh khá hòa nhã và lịch sự, không đến mức hung hăng không phân biệt được trường hợp.



Nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ kéo dài khoảng nửa phút, những lời giải thích dư thừa cũng chẳng buồn nói ra.



Cảm giác khoảng cách mạnh đến mức khiến người ta giận sôi.



Các cô gái thất thần nhìn nhau, rời sân với một chút thất vọng và tiếc nuối.



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Thẩm Manh Manh bí hiểm: "Mặc dù, Trì Thanh không đến mức chó với tớ như thế. Dù sao thì mọi người đã chơi với nhau lâu như vậy, còn có chút tình chiến hữu cách mạng. Tuy nhiên, tớ nghĩ tốt hơn là không nên sỉ nhục bản thân mình.”



"Tớ nghi ngờ phòng thủ của Trì Thanh đã max điểm. Đề phòng rất cẩn thận, tường đồng vách sắt, mạnh."



"Cậu nói xem, cậu ấy không có bạn gái, sao lại giữ nam đức đến thứ chứ? Ngay cả Diệp Điềm Linh cũng phải gục ngã trước bức tường chắn đường của cậu ấy."



“Lại nói tiếp…” Thẩm Manh Manh nhìn các cô gái tiếc nuối rời đi, chuyển đề tài: "Cậu và cậu ấy có chuyện gì sao?”



Giang Tuyết Huỳnh dùng đầu ngón tay xoa xoa chai nước khoáng, tim đập lỡ một nhịp, theo bản năng giả ngu: “Cái gì mà có chuyện gì?”



Không phải cô tức giận, chết sống không muốn thừa nhận, chỉ là một loại phương thức trốn tránh xấu hổ trong vô thức thôi.



“Cậu và Trì Thanh nha.” Thẩm Manh Manh dừng một chút, thăm dò: “Tớ cảm thấy cậu ấy không đơn giản coi cậu là bạn học cấp hai. Nếu không, hôm nay cậu có thể thử đổi thành người khác xem. Trừ đồ cậu đưa ra, cậu ấy có lấy của người khác không?”



"Đó, không phải chỉ là một ví dụ sống sờ sờ đấy sao?"



Giang Tuyết Huỳnh khô khốc nói: "Tớ cũng không biết."



Cô thực sự không biết.



Cô không muốn miệt mài theo đuổi đáp án đã sắp lộ ra.



Có lẽ, cô thực sự không đủ tự tin. Đọc Full Tại



Thế giới của tuổi thanh xuân quá rộng lớn, cuộc sống quá nhỏ bé, có đủ thời gian để nhạy cảm, để thương xuân, để thu buồn.



Để loại bỏ và tiêu hóa một số cảm xúc thấp thỏm và nhạy cảm.



Nếu thích một ai đó, thì mọi khoảng cách về điểm số, ngoại hình, gia cảnh sẽ bị phóng đại vô hạn, phóng đại đến mức không thể vượt qua giống như một lạch trời.



Nhưng Trì Thanh thì khác…



Giang Tuyết Huỳnh nhẹ nhàng uống một ngụm nước khoáng, trong lòng thầm nghĩ.



Đây không phải là sự tự giới hạn của cô.



Vì những chênh lệch tự nhiên này tồn tại một cách khách quan.



Thanh thiếu niên kết bạn với nhau không có gì to tát, là bạn rất thân.



Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, từ một góc độ mập mờ, người thiếu niên đó quá tốt đẹp, đẹp đến mức…



Dường như đứng đó là đã có tất cả lý tưởng và ước muốn, như thể đứng đó chính là đang bay trên trời, ngồi trên mây.



Đẹp đến mức đó.



Nói một cách kiểu cách hơn, trên người Trì Thanh không chỉ ưa nhìn mà còn có thành tích xuất sắc, tính tình ngoan cường, luôn rõ ràng và luôn kiên định, cho dù từng có dao động giữa chừng thì cậu cũng sẽ đi theo con đường mình muốn, quyết chí không thay đổi.



Đây là một sự theo đuổi và tình yêu dai dẳng gần như lãng mạn.



Cũng đều là cô tận mắt nhìn thấy.



Có bao nhiêu người sống đến tám mươi tuổi mà vẫn đảm bảo cả đời này không hối không tiếc? Nhưng Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy Trì Thanh là một người như vậy. Dù cho mặt trời mặt trăng treo ngược, núi biển đường xa, anh vẫn bất động.



Những tia sáng rực rỡ trên người cậu thiếu niên giống như những ngôi sao mới sinh, bây giờ vẫn còn ngây ngô non nớt, nhưng cuối cùng chúng sẽ đánh bóng bầu trời đêm và tỏa sáng rực rỡ.



Bọn họ không giống nhau.



Theo cô thấy, những điểm sáng trong tính cách Trì Thanh không chỉ là những điều kiện thực tế như thành tích và ngoại hình.



Thậm chí, lui lại mà nói, chỉ nói về các điều kiện bên ngoài.



Gia đình của Trì Thanh khá giả, từ nhỏ anh đã nhìn thấy một thế giới rộng lớn mà những người khác chưa từng thấy.



Anh có thể thưởng thức âm nhạc cổ điển, chơi piano và chơi đàn nhị, nói tiếng Anh không hề có khẩu âm Trung Quốc. Những bài toán số học mà cô mất nửa ngày cũng không thể giải ra, anh liếc mắt nhìn là có thể hiểu được.



Cô đã nhìn thấy anh lúc anh suy sụp nhất, cũng chứng kiến những ngày tháng huy hoàng nhất của anh từng chút một.



Giống như nhặt được một viên ngọc trai đầy bụi, phủi bụi, nhìn thấy vẻ sáng chói của nó. Biết rằng viên ngọc trai tuyệt đối không thể giấu trong bóng tối, cũng không thể bỏ vào hộp.



Cho nên từ đầu đến cuối, Giang Tuyết Huỳnh hiểu rất rõ ràng, biết sự chênh lệch quá lớn, cho nên từ đầu đã không phát sinh bất kỳ tình yêu nam nữ nào.



Có lẽ là có, cô không rõ lắm, có thể là bị cô nhanh chóng bóp ch3t từ lâu rồi.



Mặt khác, quan điểm về tình yêu của cô cũng giống quan điểm của những người đàn ông và phụ nữ xem mắt ở tuổi thành niên, thay vì mơ những giấc mơ viển vông, cô thích thực tế, chọn người trong tầm tay, phù hợp với mình hơn.



Thẩm Manh Manh do dự một chút, sau đó sốt sắng hỏi: “Kỳ thực, tớ cảm giác cậu ấy thích cậu.”



Khi vấn đề này bị Thẩm Manh Manh vạch trần, Giang Tuyết Huỳnh hồi hộp đến mức suýt hoa mắt.



Nhưng cô hoàn toàn không thể cho Thẩm Manh Manh bất kỳ câu trả lời nào, bản thân cô cũng đang ở trong trạng thái “mẹ kiếp”.



Nói có? Cảm thấy mình quá luyến.



Thực sự, bản thân cô cũng hoang mang không tìm được lời giải thích nào.



“Tớ cũng không biết, nhưng không thể nào đâu.” Cô cố gắng bình tĩnh trả lời, muốn ném vấn đề này đi: "Chúng ta về trước đi.”



Không ngờ, sau khi trở lại khán đài, cơn bão mới thực sự ập đến.



Không đề cập đến các học sinh khác trong lớp A2, Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên nhìn vẻ mặt cô cũng đã đủ sốc.



Trương Thành Dương: "..."



Tưởng Nhạc Thiên: "… Không ngờ nha."



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Cô hoàn toàn hiểu tại sao hai người này lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.



Trong mắt tất cả các bạn cùng lớp, kể cả Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên, cô và Trì Thanh không hợp nhau. Một người ngồi ở hàng trước, một người ngồi ở hàng sau, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cho đến khi tốt nghiệp cũng sẽ không sinh ra bất kỳ giao điểm gì, nước sông không phạm nước giếng.



Mặc dù họ thường chơi cùng nhau nhưng Tưởng Nhạc Thiên cảm thấy tình bạn giữa Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh thực sự rất bình thường.



Mãi đến khi xảy ra sự cố bức thư tình, cậu ấy mới chợt nhận ra.



Cô gái này thường không nói nhiều, hóa ra là vì thầm mến Trì Thanh.



Thế nên cô mới không nói nhiều với anh, luôn duy trì một khoảng cách. Đọc Full Tại



Nhưng "cái ôm" vừa rồi dưới sự theo dõi của mọi người không thể nghi ngờ đã hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của Tưởng Nhạc Thiên.



Tưởng Nhạc Thiên chậm rãi siết chặt chiếc khăn trong tay, muốn ngất xỉu: "... Có phải tôi đang mơ không?"



Trương Thành Dương vội vàng hùa theo: "Thế giới này vốn là một giấc mơ, giống như giấc mơ bong bóng, như sương như điện, nên nhìn nhận như thế."



“Người đâu, cứu mạng, lão Trương, tôi vẫn không thể bình tĩnh được.” Khóe miệng Tưởng Nhạc Thiên giật giật, trông như sắp “mọc cánh thành tiên”, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Điềm Linh bên cạnh đã chết lặng tại chỗ.



"Thành thật khai báo, cậu cùng anh Thanh rốt cuộc là chuyện khi nào?”



"Làm sao có thể ở trước mặt chúng tôi công khai sửa đường trại, yêu đương lén lút, chơi trò tình cảm ngầm đến bây giờ mới tuyên bố quan hệ!"



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Mặc dù những học sinh khác không nói gì nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả. Ngay cả hai cô gái cầm bó hoa lúc nãy cũng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm kiểu “có chuyện hóng”.



Vấn đề là hiện tại cô không hề có quan hệ gì với Trì Thanh, lúc này nói là bạn ngồi cùng bàn cấp Hai thì ai tin chứ, chẳng khác gì đang cố ngụy biện?



Đột nhiên, trong đầu Giang Tuyết Huỳnh lóe lên, cô nói đại: “Vừa rồi tôi đưa nước cho cậu ấy, cậu ấy bị kiệt sức.”



Vừa dứt lời, giây tiếp theo đã bị Trương Thành Dương kiên quyết cự tuyệt: "Cảm giác không đáng tin lắm."



Tưởng Nhạc Thiên: "Đúng vậy, làm sao Trì Cẩu có thể ngã vào lòng một cô gái trước mặt mọi người?"



"Con chó này chết đứng trên vách đá, thà chịu đau đến hộc máu chứ cũng không tùy tiện rơi vào vòng tay một cô gái."



Giang Tuyết Huỳnh cố gắng giữ bình tĩnh: "Là thật."



Thẩm Manh Manh ôm eo cô, hùa vào: “Đúng vậy, tình bạn cùng bàn hồi cấp hai thì thân hơn chút không được à. Cậu cho là ai cũng yêu đương mất não như hai người các cậu à?”



“Đợi đã.” Trương Thành Dương có chút sững sờ, sau đó bị tin tức này làm cho có chút choáng váng: "Hai người các cậu ngồi cùng bàn hồi cấp hai sao?”



Tưởng Nhạc Thiên muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên, một tiếng kêu nhỏ bên cạnh vang lên, nhanh chóng làm gián đoạn mọi thứ.



Một cô gái thốt lên:



"Diệp Điềm Linh! Sao cậu lại khóc?!"



"Này, cậu không sao chứ! Đừng khóc chứ?"



Từ lúc quyết liệt với Giang Tuyết Huỳnh đến nay, chiếc mặt nạ kiêu hãnh và lãnh đạm của Diệp Điềm Linh cuối cùng đã hoàn toàn tan vỡ.



Kể từ khi nhìn thấy cảnh tượng ở sân thể, cô ta luôn giữ cho mình bình tĩnh.



Nhưng nghe đám người Tưởng Nhạc Thiên nói, mắt cô ta chợt đỏ hoe, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng tim đập quá nhanh, toàn thân bủn rủn suy yếu, nói không ra lời.



"Điềm Linh, cậu không sao chứ?" Sắc mặt Lâm Mỹ Tử đại biến, vội vàng đẩy đám người ra, đi tới đỡ cô ta.



Tưởng Nhạc Thiên không ồn ào nữa, cũng hoảng hồn theo.



Mọi người nhìn Giang Tuyết Huỳnh, rồi nhìn Diệp Điềm Linh, ánh mắt thăm dò và kinh ngạc của họ giống như một loạt mũi tên nhỏ, nhưng những thứ này đều không khiến Diệp Điềm Linh khó chịu đựng như ánh mắt thờ ơ của Trì Thanh.



Chẳng biết từ lúc nào, Trì Thanh đã trở lại khán đài.



Thiếu niên không nghĩ nhiều, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Giang Tuyết Huỳnh, giơ tay hớp một ngụm nước khoáng.



Cũng chú ý đến sự động tĩnh ở đây, anh nhìn qua, thờ ơ.



Đôi mắt sáng màu trong veo sáng ngời, giống như một nắm tuyết được mặt trời chiếu sáng.



Tuyết Huỳnh cũng hơi sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.



Đại não bị ngắt kết nối,



Cả người bối rối và hoang mang.



Chẳng trách Thẩm Manh Manh nói đại hội thể thao luôn là nơi drama thường xuyên diễn ra. Từ hôm nay trở đi, chuỗi diễn biến thần kỳ này giống như cưỡi trên một bánh xe ánh sáng cực nhanh, bay vút cả quãng đường, vì vậy mà não cô ngừng xoay chuyển, không thể suy nghĩ điều gì.



Diệp Điềm Linh tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.



Các cô gái khác cuống cuồng cố gắng an ủi cô ta, nhưng cô ta đột nhiên đẩy Lâm Mỹ Tử ra, không nói một lời đã chạy xuống khán đài.



“Đậu xanh, tình huống gì vậy?” Mấy cô gái cầm hoa cũng bị màn drama trước mặt làm cho giật mình.



Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bắt đầu thì thầm với những bạn học trong lớp A2.



Cô bạn A hét lên: "Mẹ kiếp."



"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Đọc Full Tại



"Bạn nữ họ Diệp này có phải rất đẹp không." Cô bạn A thì thầm với bạn học của mình: "Trước đây đã từng tỏ tình với Trì Thanh nhưng đã bị từ chối. Các cậu biết không?"



"??? Thực sự?"



"Máu chó thế à??"



"Còn cô gái đó thì sao? Mối quan hệ giữa cô gái đó và Trì Thanh là gì?"



Lúc này, khu vực khán đài chật hẹp của lớp A2 hỗn loạn như chợ bán thức ăn.



Lâm Mỹ Tử và Tưởng Nhạc Thiên đưa Diệp Điềm Linh đến phòng y tế nằm xuống nghỉ ngơi.



Nói là tim đập quá nhanh, cứ khóc mãi.



Về phần bản thân Tuyết Huỳnh, cô đã nhanh chóng được Thẩm Manh Manh kéo ra khỏi nơi dễ xảy ra chuyện ngay khi "vụ án xảy ra".



Chương 47



“Chết tiệt, chuyện gì vậy? Làm tớ giật cả mình.” Hai người chạy như điên đến tòa nhà thí nghiệm của trường, tìm một cái ghế đá ngồi xuống.



Khuôn mặt tròn trịa của Thẩm Manh Manh vẫn còn kinh ngạc, nhất định là cô ấy đã rất sốc.



Khi mọi người làm thí nghiệm thì mới đến đây, bình thường có rất ít người đến, hoàn cảnh yên tĩnh, những tán cây lớn nối nhau tạo thành những bóng râm nhiều hình dáng.





“Tớ đã đoán được cậu và Diệp Điềm Linh sẽ có cao trào, không ngờ lại kịch liệt như vậy.”



Tim của Giang Tuyết Huỳnh cũng đập thình thịch chạy tới, thở không ra hơi, đầu óc còn choáng váng, lẽ ra nên nói cái gì đó nhưng suy nghĩ hồi lâu, lại không biết nên nói cái gì.



Diệp Điềm Linh khóc lóc thảm thiết, lúc này cô ấy cảm thấy nói cái gì cũng không hay, đành ngậm miệng lại.



Nhưng mức độ gà bay chó sủa trong đại hội thể thao này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.



Buổi chiều ngày hôm sau, vì an toàn nên Giang Tuyết Huỳnh không lộ diện, dù sao trận thi đấu của cô cũng chỉ diễn ra vào sáng mai.



Ở phần thi nhảy xa sáng hôm sau, cô nhanh chóng bị loại.



Mặc dù cô đã khiêm tốn nhưng vẫn nhìn thấy hình ảnh của mình trên confession.



... Có cảm giác bất ngờ và hợp lý.





Lúc đó, sau trận chiến không lâu, cô đang ngồi ăn cơm cùng Thẩm Manh Manh và Trương Thành Dương trong căng tin.



Tưởng Nhạc Thiên biết rằng ngày hôm đó mình đã nói sai vì vậy cậu ấy đã ở lại với Lâm Mỹ Tử để đi cùng Diệp Điềm Linh từ hôm qua đến giờ.



“Tôi nghĩ Tưởng Nhạc Thiên đã cố ý.” Trương Thành Dương gắp hành lá ra, nói một cách chắc chắn: “Sau đó tôi mới phát hiện ra có gì đó không ổn, tôi đoán hôm đó cậu ấy nhảy cao như vậy chỉ để khiến Diệp Điềm Linh hết hy vọng, nào ngờ lại bị lật xe nhanh như thế.”



Thẩm Manh Manh thở dài thườn thượt, khuôn mặt tròn trĩnh nhăn thành một quả bóng: “Nói mấy lời này đã quá muộn rồi, có tác dụng gì nữa đâu.”



Theo lời của Thẩm Manh Manh, đòn giáng vào Diệp Điềm Linh ngày hôm đó chỉ có thể được coi là một đòn chí mạng.



Nếu là một người khác thì sẽ không đả kích cô ấy mạnh đến thế, vấn đề nằm ở Giang Tuyết Huỳnh, vừa mới xung đột chân trước, chân sau đã bạt tai một cái lên mặt, có thể không khó chịu sao?



“Đúng rồi Huỳnh Huỳnh, cậu đã xem trên confession chưa?” Thẩm Manh Manh như sực nhớ tới điều gì, lấy điện thoại ra quẹt hai lần, ra hiệu cho cô xem.



Giang Tuyết Huỳnh hơi sửng sốt, từ hôm qua đến giờ, cô luôn cố ý tránh để ý đến những thứ này nhưng cô không ngờ đã hoàn toàn thất bại trước Thẩm Manh Manh này.



Đã đặt trước mặt rồi, cô dừng lại, hạ quyết tâm rồi bấm vào confession.



Một bức ảnh được dán lên tường, đó chỉ là một bức ảnh chụp từ sân thể dục ngày hôm qua.



“Xin hỏi, đây có phải là bạn gái của Trì Thanh đúng không? Hôm qua tôi đã nhìn thấy, tim tôi tan nát rồi.”



May mà không lộ toàn bộ khuôn mặt, chỉ một bên mặt và hơn phân nửa bóng lưng của cô.



Vóc dáng không tính là cao, buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn trông rất bình thường và không thu hút gì, trong trưởng học đầy rẫy người như vậy.



Cũng không phải tất cả học sinh của trường đều xem confession.



Cũng không phải ai cũng sẽ đi xem trận đấu giữa Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên.



Hầu hết các học sinh ít nhiều đều đã nghe nói về một học sinh lớp mười đạt đẳng cấp nam thần, rất đẹp trai, tên là Trì gì đó. Nhưng rất nhiều người còn chưa bao giờ nhìn thấy một bức ảnh nào của chính Trì Thanh, đại khái chỉ biết rằng có một người như vậy tồn tại.



Ngoài ra, hầu hết các học sinh trung học phổ thông vẫn đang chiến đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào thời điểm này.



Chuyện của Trì Thanh chỉ may mắn gây ra một cuộc thảo luận nhỏ ở lớp mười và mười một của trường học, vẫn chưa chấn động đến mức khiến cả trường phải kinh ngạc.



Mặc dù vậy, số lượng bình luận bên dưới đã lớn hơn trước một cách đáng sợ.



[Đúng không đó?] ... Luôn cảm thấy không thể tin được.



[Giống, hình như chỉ là bạn bè bình thường thôi phải không? Cho nước và chạy xong dìu một chút mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ?]



[Nhìn không rõ, có ai chụp ảnh đằng trước mặt không?]



[Cái gì mà bạn bình thường? Có bạn bè bình thường như vậy à? Lầu trên tỉnh lại đi, bớt ảo đi, nhìn rõ sự thật đi.]



[‘Tôi cũng nghĩ là có gian tình ở đây, chẳng phải trước đây Trì Thanh đã từ chối lời tỏ tình của vài cô gái à? Làm sao có thể tùy tiện rơi vào vòng tay của những cô gái khác được?]



[Đúng, tôi làm chứng. Người tỏ tình lần trước là hoa khôi trong lớp của chúng tôi, mặt lạnh lùng vô cảm quay đi, đúng là thảm kịch nhân gian mà.]



Giang Tuyết Huỳnh không dám nhìn kỹ, cô liếc nhìn dãy số đáng sợ, nhanh chóng trả lại điện thoại cho Thẩm Manh Manh.



“Không chụp được mặt là tốt rồi.” Đọc Full Tại



“Cậu sợ cái gì?” Thẩm Manh Manh cất điện thoại di động đi: “Người ta còn xem mắt tỏ tình trên đó nữa kìa.”



“Chậc.” Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một lát, gắp một miếng khoai tây, chậm rãi sắp xếp lại lời nói: “Tớ không quen lắm.”



Thẩm Manh Manh định nói thêm điều gì đó nhưng khi cô ấy nhìn lên bỗng thấy một vài cô gái cùng nhóm với họ.



Hai ba cô gái vừa nhìn thấy ba người bọn họ, hai mắt sáng lên, vui vẻ bưng đ ĩa đi tới, ngồi xuống.



“Tôi ngồi đây được không?”



Trương Thành Dương vội vàng tránh sang một bên: “Được được.”



Bàn ghế trong căn tin số ba của trường trung học phổ thông số hai khá rộng, ghế là ghế băng, có thể chứa nhiều người ngồi cùng lúc, thường thì rất nhiều hội nhóm đến căn tin để họp mặt.



Các cô gái cùng nhóm thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi vẫn chưa tìm được chỗ ngồi, chật cứng hết rồi.”



Mọi người dọn đ ĩa của mình và chuẩn bị bắt đầu nhưng sự chú ý của họ rõ ràng không phải là thức ăn.



Giang Tuyết Huỳnh cũng mơ hồ có một dự cảm không lành.



“…”



Quả nhiên, sau khi phàn nàn về đại hội thể thao, các cô gái ngẩng mặt lên tò mò hỏi: “Giang Tuyết Huỳnh, cậu và Trì Thanh thế nào vậy?”



Trương Thành Dương và Thẩm Manh Manh lặng lẽ đỡ trán.



Giang Tuyết Huỳnh: “…”




Thật ra, đây không phải là làn sóng học sinh đầu tiên đến với cô để tìm hiểu tin tức.



Bên cạnh Trì Thanh rất yên tĩnh, cô nghi ngờ rằng tất cả là do cô dễ gần hơn Trì Thanh, cũng dễ bắt chuyện hơn.



Dưới làn sóng tập trận tấn công này, Giang Tuyết Huỳnh đã không còn mất cảnh giác như ngày hôm qua, cô vẫn trả lời là bạn cùng bàn.



Thẩm Manh Manh cắt ngang: “Mấy bạn cũng có thể hỏi trực tiếp Trì Thanh mà?”



Các cô gái trao đổi ánh mắt không thể tin được, chắp tay cầu xin: “Nói thật, ai dám hỏi thẳng cậu ấy chứ?”



“Mặc dù mọi người đều học cùng một lớp.” Các học sinh trong nhóm chân thành nói: “Nhưng thấy mọi người thường xuyên chơi với nhau, không hiểu, thật sự có một bức tường ngăn cách.”



Kể từ khi khai giảng đến giờ, không chỉ là một vài người trong số họ mà còn rất nhiều nữ sinh trong lớp không dám nói chuyện với Trì Thanh.



Nói mãi nói mãi, thật ra thì cảm xúc rất dễ lây lan, bạn một câu tôi một câu, đều chửi Trì Thanh khó tiếp cận.



“Đến nỗi đó không?” Trương Thành Dương cảm thấy rất vô lý. Đọc Full Tại



Các cô gái trong nhóm suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói: “Có lẽ là... cảm giác xa cách với một học bá đẹp trai?”



Mới ăn được một nửa, Trương Thành Dương đột nhiên đứng lên, hướng tới cách đó không xa lớn tiếng kêu: “Trì Cẩu! Anh Thanh! Sashimi! Ở đây này!”



Một số học sinh trong nhóm sợ đến mức suýt đánh rơi đũa, họ nhìn theo hướng nhìn của Trương Thành Dương và thấy Trì Thanh đang bưng một đ ĩa đồ ăn giữa đám đông.



Nhìn anh như hạc giữa bầy gà.



Dáng người cao thẳng và ngoại hình ưu tú của thiếu niên quá bắt mắt trong đám đông.



Dường như Trì Thanh cũng đang tìm chỗ ngồi, nghe thấy động tĩnh, người thanh niên nhướng mi, nhìn thoáng qua Giang Tuyết Huỳnh và Trương Thành Dương, bèn bưng chiếc đ ĩa đi tới.



Xung quanh cô dường như có một cơn gió thổi qua, Giang Tuyết Huỳnh giả vờ bình tĩnh cúi đầu dùng đũa gắp một miếng khoai tây khác, Trì Thanh đã ngồi xuống bên cạnh cô rất tự nhiên.



Các học sinh trong nhóm phía trước đều có vẻ phấn khích, họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, cố gắng kìm nén tiếng hét của mình.



Sau khi kích động, nhanh chóng trở lại nghiêm túc, lời nói và việc làm đều dè dặt, trông không giống bạn cùng lớp mà giống như một người xa lạ lần đầu quan hệ hữu nghị.



Rõ ràng Trì Thanh đã quen với việc sống dưới những ánh mắt như vậy, anh hờ hững lướt qua đám người ngồi lê đôi mách trước mặt.



Vừa đến đây đã dị nghị với tên gọi Sashimi.



Người thiếu niên tỏ thái độ bằng cách đặt mạnh đ ĩa cơm xuống bàn, không chút cảm tình nói với Trương Thành Dương: “Chán sống rồi phải không?”



Trương Thành Dương: “Nào dám!”



Trì Thanh không nói chuyện với cậu ấy nữa, vừa ngồi xuống đã cầm đũa lên, ăn hết đũa này đến đũa khác.



“…”



Các học sinh vừa rồi đang nói chuyện phiếm dừng lại nửa giây, sau đó ngầm thay đổi chủ đề.



Khí tràng quá mạnh,



Không ai dám mở lời trước, đều cười ha ha nói đến đại hội thể thao.



“Chiều tôi còn có trận đấu, phiền chết đi được.”



“Nhảy cao còn đỡ, trước đó tôi đã chạy tiếp sức bốn lần, chạy đến sắp ói ra luôn.”



“Đáng tiếc hôm nay đại hội thể thao sẽ kết thúc, tôi muốn nghỉ thêm hai ngày nữa.”



“Lại nói tiếp, Trì Thanh, chúc mừng cậu nha.”



Thiếu niên cũng chỉ ừ một tiếng.



Sự xuất hiện của Trì Thanh đã giúp Giang Tuyết Huỳnh giảm bớt một phần áp lực, nhưng lại mang đến một loại áp lực khác, cô vừa nghe vừa im lặng ăn.



Toàn thân không tự chủ được cứng đờ, hơi thở gấp gáp.



Giang Tuyết Huỳnh chắc chắn rằng cô có tình bạn trong sáng và chân thành với Trì Thanh.



Giang Tuyết Huỳnh lặng lẽ nhét thêm một ngụm cơm vào miệng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý.



Nhưng có thể bị ảnh hưởng bởi cái ôm trên sân thể dục kia, hoặc nó có thể là do bức tường tỏ tình và mấy cô bạn Thẩm Manh Manh làm ầm lên, khiến cô bối rối khi nhìn thấy Trì Thanh, suy nghĩ về mọi thứ và trở nên cứng đờ, thậm chí tay cũng cứng đơ, không biết phải để ở đâu.



Các giác quan của người này quá nhạy bén, cô không chắc liệu Trì Thanh có nhận thấy sự kỳ lạ của cô hay không.



Luồng gió từ quán ăn lướt qua mùi chanh nhàn nhạt trên người thiếu niên, thổi tung những sợi lông tơ nhỏ trên cánh tay anh, giống như một âm rung rơi vào lòng người.



Lúc này các giác quan chuyển sang trạng thái nhạy cảm nhất, mọi cảm giác nhỏ nhoi đều được phóng đại. Trước đó, cô chưa bao giờ cảm thấy rằng sự tồn tại của Trì Thanh lại khác biệt như vậy.



Nhưng thiếu niên không nói lời nào, chỉ ăn bữa ăn của mình một cách rất bình tĩnh.



Lần cắn này hơi gấp gáp, cơm trắng nghẹn ở cổ họng không lên xuống được, Giang Tuyết Huỳnh ráng kìm nén đến mức đỏ mặt, vội vàng vươn tay cầm lấy ly nước bên cạnh đ ĩa ăn.



Gần đây trời quá nóng, lại trùng với đại hội thể thao nên cô đã đặc biệt chuẩn bị riêng cốc nước để uống nước.



Cô chưa kịp cử động thì một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã vặn mở nắp chai đưa cho cô.



“Này.” Đọc Full Tại



Một ngụm cơm trắng gần như tắc nghẹn trong cổ họng, không thể lên xuống được. Vì lợi ích này, Giang Tuyết Huỳnh không có thời gian để từ chối nữa, v nhanh chóng uống một ngụm nuốt ngụm cơm xuống.



Trương Thành Dương: “Vừa rồi nói tới đâu nhỉ?”



Lúc này, thậm chí cậu thiếu niên còn giúp cô vặn mở nắp chai một lần nữa, đặt nó trở lại góc bàn, hờ hững nói thêm: “Nói cậu dự định sẽ chạy ba ngàn mét.”



Trương Thành Dương uất ức nén nước mắt: “Ôi, đừng nhắc đến nữa.”



Trì Thanh liếc nhìn cậu ấy, nhanh chóng chém ra một nhát dao: “Không phải hy sinh một mình cậu vì lợi ích của cả lớp à?”



Lão Lưu có một chỉ tiêu báo với cả lớp, nhưng không ai quan tâm đ ến ba ngàn mét, vì vậy các nam sinh trong lớp dưới sự dẫn dắt của Đoạn Tường đã tiến hành bốc thăm, Trương Thành Dương chính là người may mắn kia.



Về vấn đề này, Trương Thành Dương không khỏi oán giận kêu r3n mỗi khi bị nhắc đến ba ngàn mét.



Giang Tuyết Huỳnh không có thời gian để ý đến Trương Thành Dương, cô vô thức chú ý đến phản ứng của các học sinh trong nhóm đối diện.



Sợ cái gì cái đó sẽ đến, mặc dù mấy người đó đang nói chuyện nhưng rõ ràng họ đang chú ý đến hành động của cô.



Trì Thanh vốn rất điềm đạm, làm theo ý mình, làm ngơ trước ánh mắt của người khác, không có hứng thú, cũng không có ý định che giấu sự thân thiết giữa hai người. Anh thu lại cánh tay, quay qua hỏi cô có muốn ăn canh không, anh tiện đường lấy đến đây một chén.



Các bạn trong nhóm chọc chọc nhau, nháy mắt trêu chọc cô, thì thầm với nhau, vẻ mặt trông rất càn rỡ nhưng hành động lại rất kiềm chế.



Hôm nay trời nóng, lại vấp phải đại hội thể thao, toàn trường đều mặc áo cộc tay.



Mỗi lần cánh tay của thiếu niên nâng lên hạ xuống, thật ra động tác cũng không nhiều lắm, nhưng Giang Tuyết Huỳnh luôn cảm thấy mảnh vải màu cam của cậu đang đung đưa trước mặt cô.



Đúng vậy, hôm nay Trì Thanh mặc một bộ đồ màu cam, màu rất giống với vị cam Fanta.



Cẳng tay trắng nõn gầy gò lộ ra khỏi cổ áo, cơ bắp đã bắt đầu hình thành, đường nét uyển chuyển. Xương cốt của thiếu niên lớn nhanh, lại cứng rắn, nếu không có cơ bắp hiện ra thì cơ xương lại trông rất đìu hiu.



Sau khi ăn xong bữa cơm này, cuối cùng trong bụng Giang Tuyết Huỳnh cũng có một chút đồ ăn.



Vào buổi chiều, cô đã hoàn thành việc tiếp nhiên liệu cho Trương Thành Dương cùng với Thẩm Manh Manh khi đang đứng cùng nhau.



Nắng làm người ta nóng bừng cả người, mồ hôi thấm qua lớp vải bám vào da.



Nhiều học sinh ở khán đài của lớp thứ hai đã lấy những chiếc quạt nhỏ xếp từ tờ rơi và quạt lấy quạt để với ý đồ làm cho mình mát mẻ hơn.



Đứng dưới cái nắng như thế này, khó mà không khô bị miệng khô lưỡi khô.



Giang Tuyết Huỳnh nhặt cốc nước dưới ghế lên định uống một ngụm.



Vặn nắp ra, cảm thấy có gì đó sai sai.



Nắp chai được vặn chặt đến mức không thể vặn được.



Giang Tuyết Huỳnh: “…” Sao lại thế này?



Cô cố gắng hết sức để mở ra cho đến khi lòng bàn tay đỏ bừng và đầu ngón tay bỏng rát, nhưng cô vẫn không thể mở nó ra dù chỉ một chút.



Giang Tuyết Huỳnh: “?” Nắp chai là do Trì Thanh hàn chết sao?



Cô không tin có điều mờ ám, chẳng lẽ lòng bàn tay quá nhiều mồ hôi?



Cô mượn Thẩm Manh Manh quấn một tờ giấy quanh miệng chai, Giang Tuyết Huỳnh vẫn ngoan cố thử lại, thậm chí còn bắt chước mở lon nước, úp ngược ly nước và vỗ nhẹ vào đáy chai.



Sau hai phút.



Nắp chai vẫn chắc chắn như thế.



Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Giang Tuyết Huỳnh cũng bỏ cuộc và tìm đến Thẩm Manh Manh để nhờ giúp đỡ.




Thẩm Manh Manh cũng là một phụ nữ Trung Quốc mạnh mẽ, cô ấy nghiến răng và kiên trì mãi nhưng cuối cùng cũng nản lòng chịu thua.



Thẩm Manh Manh: “Cậu dùng keo 502 dán cái nắp bình lại à?”



Giang Tuyết Huỳnh: “Để tớ thử lại.” Đọc Full Tại



Thẩm Manh Manh: “Không cần, tớ nhờ người khác thử.”



Cứ như vậy, Giang Tuyết Huỳnh nhìn cô ấy cầm bình nước, hỏi thăm xung quanh. Thẩm Manh Manh hiển nhiên vẫn còn e ngại, trừ khi cần thiết sẽ không chủ động tiếp xúc quá nhiều, cho nên cô ấy cũng không hỏi anh.



Đoạn Tường mở không ra, Tưởng Nhạc Thiên rất hứng thú và nhất quyết muốn thử.



Mấy nam sinh đã tập hợp lại với nhau, không ai muốn chịu thua phần này.



Giang Tuyết Huỳnh sợ rằng tay họ sẽ bị phồng rộp, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, xin bọn họ một cốc nước: “Nếu không mở được thì tôi lấy bình nước khoáng là được.”



Tưởng Nhạc Thiên: “?”



“Đây có phải là thứ không thể vặn, không thể vặn đúng không?” Cậu ấy nói rồi vẫy tay với Trì Thanh đang ngồi gần đó: “Anh Thanh, thử xem?”



Nói cũng lạ, khi họ tranh nhau mở nắp chai, Trì Thanh đã quan sát Trương Thành Dương chạy trên sân chơi và không có ý định tham gia.



Mãi cho đến khi Tưởng Nhạc Thiên nhắc đến, anh mới nhìn Giang Tuyết Huỳnh.



Trong một hai giây, không hề nhúc nhích.



Khi rơi vào tầm mắt của Trì Thanh, mặt trời nóng bỏng đốt cháy đầu ngón tay cô, Giang Tuyết Huỳnh không thể không lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay.



Cũng đúng lúc này.



Thiếu niên hơi cụp mắt xuống, trực tiếp cầm lấy, đốt ngón tay nắm chặt nắp chai, dùng sức, toàn bộ động tác đều uyển chuyển trôi chảy.



Với một tiếng vang nhỏ, nắp chai mở ra.



Nó mượt mà đến khó tin.



Lúc này anh mới hơi nhướng mi, rút ​​tay về: “Lần sau nếu có mở nắp chai thì tìm tôi, không cần phải đi một vòng lớn như thế.”



Giọng nói vì phơi nắng hơi lâu nên khàn khàn đặc thù của cậu thiếu niên.



Giống như một viên kẹo bông lớn bị mặt trời thổi phồng,



Lại mang theo một chút ngọt ngào.



Đoạn Tường: “?”



Tưởng Nhạc Thiên: “?” Tất cả họ đều ở trong một vòng tròn lớn đó à?



Thẩm Manh Manh: “…” Người này vơ đũa cả nắm như thế không sợ bị sét đánh sao?



“Chết tiệt, tôi không phục!” Tưởng Nhạc Thiên nắm chặt tay vẻ mặt đầy hối hận: “Nếu không phải trước đó tôi đã vặn lỏng thì còn lâu cậu mới được lời như thế.”



Dưới sự buộc tội của mọi người, vị thánh vơ đũa cả nắm này mới trả lại cái chai và cốc nước cho Giang Tuyết Huỳnh.



Giang Tuyết Huỳnh không kịp đề phòng, cầm lây cốc nước: “…”



Đợi đã, nếu cô nhớ không lầm, đây là Trì Thanh đã vặn thật chặt phải không? Hình như cô không trách anh tại sao lại vặn nắp chai chặt như vậy.



Nhưng mọi người đã giúp cô mở nắp chai, cô cũng không thể nói mấy lời hung dữ ác độc được, mau chóng nói lời cảm ơn, nể mặt cúi đầu uống một ngụm.



Dòng nước khô cạn nhỏ vào khoang miệng đang bỏng rát, mát lạnh hơi ngọt, sảng khoái, xoa dịu rất nhiều cảm giác lo lắng khi đứng dưới nắng nóng.



Khi vị ngọt nhẹ từ từ lan ra, Giang Tuyết Huỳnh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.



Đôi mắt của Trì Thanh vẫn đang nhìn Trương Thành Dương trên sân chơi chứ không phải nhìn cô, mặc dù đám đông vây quanh anh và động tác của anh rất tự nhiên và thoải mái, nhưng anh vẫn là tiêu điểm rất xứng đáng.



Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ửng hồng dưới ánh chiều tà, mái tóc như bị ngọn lửa thiêu đốt, sự tuỳ tiện trong xương tuỷ cũng nóng bỏng như vậy.



Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không ngại sử dụng một số mưu kế. Đọc Full Tại



Thiếu niên cảm nhận được ánh mắt của Giang Tuyết Huỳnh, lông mi của anh khẽ động, anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh để không tiết lộ bí mật của mình.



Đây là lần đầu tiên anh làm một việc như vậy, lạnh lùng tàn bạo như Trì Thanh, cuối cùng đã cảm thấy chột dạ.



Hao hết tâm tư, trò bịp đầy rẫy, thủ đoạn vụng về.



Thực ra mục đích rất đơn giản, chẳng qua là để tán gái.



Giữa những tiếng hét đinh tai nhức óc, dòng nước ngầm giữa hai người lặng lẽ dâng trào, một chút thay đổi nhỏ, chỉ ngấm ngầm lên men ở hàng mi khẽ run, hô hấp và nhịp tim tròng trành, chỉ có đối phương mới biết được.



Giang Tuyết Huỳnh hơi sửng sốt, trái tim cô dường như bị thứ gì đó kéo đi, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc với suy nghĩ này.



Cho nên.



Cô từ từ siết chặt lòng bàn tay, thậm chí lòng bàn tay dường như cũng nhớp nháp mồ hôi.



Tại sao ở căn tin anh lại muốn vặn nắp chai chặt như thế.



Chương 48



Theo một nghĩa nào đó, rất khó để giả câm giả điếc, đặc biệt khi đối tượng là Trì Thanh.



Tuy rằng trong lòng Giang Tuyết Huỳnh luôn tự nhủ, đừng nghĩ nhiều, rất có thể là do cô đã tự yêu mình quá mức.



Nhưng cậu thiếu niên giống như một con sói non đang sẵn sàng ra tay. Sự sắc bén độc nhất vô nhị trong xương tủy của những chàng trai mới lớn không thể che đậy được. Hơn nữa, Trì Thanh không có ý định che đậy. Một khi phát động tấn công sẽ không cho người ta cơ hội chống đỡ.



Đại hội thể thao lần này đã kết thúc, anh dường như không còn ý định tán tỉnh cô và giở trò trẻ con nữa.



Chẳng sợ vì đám Diệp Điềm Linh, mấy người làm cho bầu không khí xấu hổ cũng muốn làm theo ý của mình, tiếp tục tiến hành sự thiên vị một cách trắng trợn.



Thậm chí đến mức khiến người khác phải liếc xéo.



Chai nước được mở ra, chờ đợi cô rót nước cầu cứu.



Giải thích toán học chi tiết và kiên nhẫn hơn những người khác.



Từ thời trung học cơ sở, khi Trì Thanh giúp Giang Tuyết Huỳnh giải các bài toán đã thay đổi tính tình nóng nảy và không ngần ngại dành cho cô những lời động viên, khen ngợi thích đáng.



“Giỏi lắm.” Người thiếu niên di chuyển đầu bút, dùng bút đỏ điểm nhẹ một cái, lông mi dài đến mức giống như cái móc câu nhỏ, lười biếng nói: “Đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.”



Ở bên nhau lâu như vậy, Giang Tuyết Huỳnh thực sự biết rằng tính cách của Trì Thanh lạnh lùng và kiêu ngạo, sắc sảo nhưng không gay gắt, ngược lại, hầu hết thời gian anh đều rất dịu dàng.



Trương Thành Dương: “Chờ đã, tại sao tôi phải xem công thức trước?”



Chiếc bút gel màu đen xoay một vòng tròn xinh đẹp giữa những ngón tay khéo léo của cậu thiếu niên, vẽ một đường cong tuyệt đẹp, Trì Thanh đập chiếc bút xuống bàn, nhẹ nhàng nói:



“Mời cậu hãy định vị vị trí đoan chính của mình.”



Trương Thành Dương: “?”





Thiếu niên hờ hững giật giật khóe môi: “Giống nhau sao?”



Trương Thành Dương có một biểu hiện không thể chịu đựng được: “Hoa chim hỉ thước, cái đuôi dài, cưới vợ quên mẹ…”



Giang Tuyết Huỳnh: “…”



Trừ lần đó ra, còn có cuộc chạm trán trong hành lang mỗi khi gặp nhau.



Những bông hoa quế đẹp đẽ vào mùa thu bị thổi bay xuống lối đi dài, Trì Thanh, Trương Thành Dương và những người khác đi ngược ánh sáng về phía nhau.



Hành lang rất trống trải, rất ít người, anh chỉ liếc nhìn cô, cũng không có đi qua không gian rộng lớn như vậy, mà chỉ lướt qua cô, không có giao tiếp không cần thiết, giống như xung quanh có rất nhiều người vậy.



Chỉ khi họ cố tình đi ngang qua, mới có một cơn gió thoảng hương thơm ngào ngạt.



Hoặc, trên lối đi của lớp học, cô đi về phía cửa sau.



Thiếu niên vốn đang nằm trên bàn ngủ, liếc nhìn cô, đột nhiên đứng dậy không báo trước đi đến trước lớp nộp bài tập.



Hai người gặp nhau ở lối đi.



Lối đi rất nhỏ, chỉ có thể đối diện với nhau.



Trì Thanh đang đi một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ, bóng cây ngô đồng từ cửa sổ rơi xuống lòng bàn chân, bóng cây giống như nước gợn sóng màu xanh biếc, gió thổi qua lay động, giống như bơi đến, dao động tạo thành làn sóng.



Một lần khác, lão Lưu chỉ đích danh cô và Trì Thanh lên bảng để trả lời các câu hỏi.



Sau khi nghiêm túc viết ra lời giải thích, Giang Tuyết Huỳnh nhìn tiêu đề, não cô chạy rất nhanh nhưng nó chỉ là một khoảng trống như hồ dán.



Trì Thanh ở bên cạnh cô.



Nhân lúc lão Lưu quay người, thiếu niên đột nhiên cụp mắt, giơ tay nguệch ngoạc hai nét về phía cô.



Giang Tuyết Huỳnh căng thẳng đến mức suýt nữa xoắn thành một quả bóng, cô vội vàng cúi đầu viết lại chữ đó, khi lão Lưu quay lại nhìn, anh vẫn không thay đổi sắc mặt nhanh chóng dùng lòng bòng tay lau đi.



Đáng tiếc, mánh khóe nhỏ này vẫn không thể che được hoả nhãn kim tinh trong nhiều năm dạy học của lão Lưu.



Lão Lưu chẳng những không trách mắng bọn họ, lại còn pha trò: “Mặc dù bạn học nên giúp đỡ lẫn nhau nhưng lần sau còn làm trò liếc mắt đưa tình trước mặt của tôi thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”



Cả lớp cười ầm lên.



Lỗ tai của Giang Tuyết Huỳnh nóng lên vì xấu hổ.



Trì Thanh cũng hơi dừng lại, hình như không được tự nhiên lắm.



Cô nhìn vào tay anh.



Bàn tay của chàng thiếu niên trắng trẻo và thon thả, nổi rõ những đường gân xanh và mạch máu, chỉ có một chút bụi phấn trắng bám giữa các ngón tay và mặt trong lòng bàn tay.



Độ trắng rất khác biệt và đột ngột.



Nó giống như một bí mật chợt bị vạch trần trước mắt bao người, không thể xoá đi.



Từ đầu đến cuối, thái độ, lời nói và việc làm của Trì Thanh đối với cô đều không tỏ vẻ thẳng thừng, không khiến cô rơi vào tình huống khó xử, nhưng cũng không hề kín kẽ.



Trong hoàn cảnh như vậy, Giang Tuyết Huỳnh chợt nhận ra rằng cô đã không nghĩ đến Trần Lạc Xuyên trong một thời gian dài.



Sau đại hội thể thao ngày hôm đó, cô không có can đảm để an ủi Trần Lạc Xuyên.



Thật ra Trì Thanh chưa bao giờ chỉ tay năm ngón cô và Trần Lạc Xuyên, có lẽ bởi vì ngay từ đầu đã không hợp nhau, về cơ bản anh hiếm khi nhắc đến anh ta, cũng chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ ý kiến ​​nào.



Chỉ mới lúc trước còn đột ngột hỏi cô.



CS: [Dạo này cậu có liên lạc với Trần Lạc Xuyên không?]





Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt và thành thật trả lời: [Không, có chuyện gì à?]



CS: [Hỏi đại vậy thôi.]



Giang Tuyết Huỳnh không thể không hỏi: [Có phải cậu và Trần Lạc Xuyên có... mối hận cũ nào không?]



CS: [?]



CS: [Sao lại hỏi như vậy?]



Giang Tuyết Huỳnh: [Chậc, tôi cảm giác như cậu và cậu ấy không hợp nhau lắm.]



CS: [Có thể.]



Lại nói tiếp: [Đề nghị đừng quá thân thiết với cậu ta.]



Giang Tuyết Huỳnh mím môi: [Lâu rồi tôi không liên lạc với cậu ấy.]



Câu trả lời của Trì Thanh rất đơn giản: [Tốt.]



Những gì cô nói là sự thật, trong khoảng thời gian này, tâm trí cô chỉ nghĩ về thái độ và suy nghĩ của Trì Thanh, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ về việc phát triển của mối quan hệ với Trần Lạc Xuyên.



Thật ra Giang Tuyết Huỳnh cũng muốn lấy hết can đảm để hỏi Trì Thanh rốt cuộc anh có ý gì.



Thái độ của thiếu niên quá mức thong dong tự nhiên, khiến cô không thể nào xuống tay được.



Vì vậy, cô không còn cách nào khác là làm theo trực giác mơ hồ của mình, cố gắng giữ khoảng cách với anh, khi thấy Trì Thanh đang online và gửi cho cô lời mời tham gia nhóm, cô đã từ chối và gõ một tin nhắn trả lời: [Hôm nay không chơi, tôi đi tắm.]



Trì Thanh vẫn không tỏ vẻ gì, anh chỉ nói được một cách thản nhiên.



Trong nháy mắt, chữ CS đã viết ở lên tờ giấy nháp trước mặt, chữ viết tắt giấy trắng mực đen lại có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.



Thẩm Manh Manh đi tới nhìn thoáng qua: “Đây là cái gì?”



Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng muốn che lại, nhưng cô phản ứng nhanh chóng và mạnh mẽ giải thích: “CS hả, đây là một trò chơi bắn súng rất lâu rồi, lúc nhỏ cậu không chơi à?”



Sau khi Thẩm Manh Manh cùng bàn sau nói chuyện, Giang Tuyết Huỳnh hơi mím môi khi nhìn những từ trên tờ giấy, nhanh chóng xoá đi.



Trì Thanh không nhắc đến Trần Lạc Xuyên,



Nhưng lặng lẽ và đều đặn, cứ kiên nhẫn tiến lên và từng bước xâm chiếm, vô tình, nó đã lấp đầy cuộc sống học tập của cô giống như là hơi thở vậy.



Như thể thời gian đang lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã bước vào mùa đông.



Chuông báo giữa giờ học vang lên, bài hát “Hành khúc của các vận động viên” trên đài phát thanh đang khuyến khích mạnh mẽ những học sinh mệt mỏi đến sân chơi để tập thể dục.



Giang Tuyết Huỳnh đặt bút xoá xuống, nhanh chóng gấp vở nháp lại và đi theo Thẩm Manh Manh đến sân chơi, đi được nửa đường, gió lạnh thổi qua khiến Giang Tuyết Huỳnh rùng mình, lúc này mới nhận ra hôm nay cô mặc hơi ít quần áo.



Trong lúc đang tập thể dục, cô mơ hồ nhận thấy Trì Thanh quay qua liếc nhìn cô, lại cảm thấy như chỉ là ảo giác.



Sau một hồi vận động thể thao, không những không phát huy tác dụng rèn luyện thân thể như nhà trường nói, mà trên sân còn đầy gió, khi Giang Tuyết Huỳnh quay về lớp đã có dấu hiệu bị cảm lạnh, đầu nặng trĩu, cổ họng hơi đau và mũi bắt đầu hơi nghẹt.



Nhưng hôm nay lại đến lượt họ trực, trong nhóm không ai chịu lau bảng, Giang Tuyết Huỳnh đành đảm nhận công việc.



Mùa hè và mùa thu còn đỡ, vào mùa đông, việc lau bảng đen không phải là công việc ai cũng muốn làm, giẻ lau bảng lau từ ngày này qua tháng khác tích tụ rất nhiều bụi, vỗ vỗ đánh đánh cũng chẳng ăn thua gì.



Mỗi ngày ít nhất và cần thiết cũng phải nhúng nước giẻ lau bảng hai lần.



Mùa đông, khi nước chảy trên tay, cảm giác như đóng đinh vào xương, như một hàng mũi khoan thép mỏng, chỉ trong vài giây, những ngón tay đã đỏ ửng vì lạnh.



Vừa mới chạy bộ xong, chưa kịp lau bảng, Giang Tuyết Huỳnh hít một hơi thật sâu, cắn răng đi đến bục giảng, vừa định nhặt miếng giẻ lên, nhưng lại phát hiện có gì đó không đúng.



...Giẻ lau đã được giặt và vắt khô, thậm chí còn được gấp gọn gàng và đặt ở góc bàn.





Giang Tuyết Huỳnh hơi di chuyển đầu ngón tay, cầm giẻ lau nhìn quanh lớp.



Trời rất lạnh, dù là giờ ra chơi nhưng trong lớp học vẫn đông đủ, có người tán gẫu, có người làm bài, nhìn ai nấy đều bình thường, không có gì khác biệt.



Cô nhìn một lúc, nhưng không thể biết được là vị thần nào đã làm điều đó.



Sắp đến giờ vào học rồi.



Giang Tuyết Huỳnh thu hồi tâm trí, bỏ qua những nghi ngờ của mình, bắt đầu lau bảng để tránh trước giờ vào học bảng chưa kịp khô.



“Manh Manh, cậu có để ý thấy ai lên bục giảng không?” Giang Tuyết Huỳnh lau xong bước xuống bục giảng hỏi.



“Cái gì? Không để ý.” Thẩm Manh Manh sửng sốt: “Sao vậy? Không phải mỗi tiết học đều có người lên bục giảng à?”



Giang Tuyết Huỳnh lắc đầu và không tiếp tục vấn đề này, thật ra trong lòng cô đã có suy đoán.



Thẩm Manh Manh lại hỏi: “Huỳnh Huỳnh, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”



Giang Tuyết Huỳnh: “Kế hoạch gì?”



Thẩm Manh Manh: “Hôm nay là Halloween, cậu quên rồi à?”



Halloween?



Lúc này Giang Tuyết Huỳnh mới ý thức được, hình như hôm nay đúng là ngày 31 tháng 10?



Thẩm Manh Manh phàn nàn: “Cả ngày đều học, quá mệt mỏi rồi, hôm nay tớ dự định sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn coi như tự thưởng, sẵn tiện lôi những bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà tớ đã cất dưới đáy hòm ra để xem. Quả nhiên mùa đông rất thích hợp xem phim tiểu thuyết yêu đương ngọt ngào.”



Mùa đông là mùa thích hợp để yêu đương, điểm này hầu như đã trở thành điểm chung các học sinh, khi mùa đông đến, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy tần suất gặp gỡ của các cặp đôi trong trường học cao hơn một chút.



Những ngày tuyết rơi, quàng những chiếc khăn cùng kiểu, cùng đứng ở cổng trường mua khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường, cùng hà hơi cho ấm, đưa tay gạt những bông tuyết trên tóc.



Trong vài ngày qua, thậm chí Giang Tuyết Huỳnh có thể nhìn thấy các nam sinh ở lớp bên cạnh đến giao trà sữa nóng mỗi tối.



Các bạn nữ vội vàng chạy ra cửa đón, khi ngồi xuống, trông họ ít nhiều đều ngượng ngùng nhưng lại rất ngạc nhiên thích thú.



Đầu bút đang viết từ mới tiếng Anh thoáng dừng lại, lông mi Giang Tuyết Huỳnh giật giật.



Trước khi quen Trần Lạc Xuyên, cô chỉ là một con mọt sách, nhưng dù vậy, mỗi mùa đông, khi nhìn thấy đôi tình nhân trẻ tuổi này, cô vẫn không khỏi xúc động và ghen tị.



Trà sữa đêm đông, hạt dẻ mới nướng bóc vỏ chiên đường, khoai lang nướng nóng hổi.



… Đẹp thật.



Có lẽ bởi vì những bản tình ca mùa đông được miêu tả trong phim ảnh và tiểu thuyết truyền hình luôn gắn liền với sự lãng mạn, lãng mạn có nghĩa là cái đẹp, mà mọi người đều khao khát cái đẹp.



Ngòi bút vừa chuyển động, lại viết chữ “từ bỏ”.



“…”