Selene Trong Lòng Anh

Chương 43-45




Chương 43



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Không phải ảo giác, cô luôn cảm thấy thái độ của Trì Thanh đối với Trần Lạc Xuyên có hơi ‘hãm’ hơn bình thường.



Bầu không khí vừa thoáng hòa hoãn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.



Không biết có phải là đã nhìn ra ý thù địch nhàn nhạt của Trì Thanh hay không, thái độ của Trần Lạc Xuyên cũng bình tĩnh trở lại, không cố gắng thử hàn huyên với anh nữa.



Bầu không khí giữa hai người đóng băng đến mức Giang Tuyết Huỳnh có cảm giác xấu hổ không biết trốn ở đâu, không nói nên lời.



Cô thật sự muốn an ủi bản thân đã nghĩ quá nhiều, nhưng đến phần chọn vị trí, sự giằng co không tiếng động và lạnh nhạt này càng đạt đến đỉnh điểm.



Trì Thanh: [Tôi chơi rừng.]



Trần Lạc Xuyên: [Tôi chơi rừng.]



Hai người không hẹn mà cùng gửi đi tín hiệu như vậy.



Sau khi im lặng ngắn ngủi nửa giây, Trì Thanh không chịu nhượng bộ, tiếp tục điên cuồng bấm tín hiệu: [Tôi chơi rừng.]



Trần Lạc Xuyên, người luôn tốt tính, hiếm khi không nhượng bộ: [Tôi chơi rừng.]



Không khí càng lúc càng căng thẳng.



Rốt cuộc hai người này cãi nhau từ ban ngày đến giờ là vì chuyện gì vậy?



Mặc dù đúng là có vua đi rừng gánh mình rất hạnh phúc nhưng nhìn thấy bầu không khí ngày càng trở nên lạnh lẽo, Giang Tuyết Huỳnh giống như một người qua đường cầm cây thông bồn cầu đi lạc vào hiện trường tàu hỏa gặp sự cố vậy.



Trong lúc bối rối, cô chỉ biết cắn răng kiên trì, chậm rãi gật đầu [Tôi chơi xạ thủ], ý muốn làm dịu bầu không khí.



Không biết có phải đã có hiệu quả hay không, Trần Lạc Xuyên trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nhượng bộ: [Tôi chơi hỗ trợ.]



Trần Lạc Xuyên: [Tôi hỗ trợ cậu.]



Giang Tuyết Huỳnh có chút không kịp đề phòng: [À, được.]



Tình cờ là cô chơi vị trí này tương đối gà, cần được bảo vệ.



Lần đầu tiên, Trì Thanh không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.



Ngay khi Giang Tuyết Huỳnh cho rằng cuộc tranh chấp đã tạm thời kết thúc, không ngờ vào game, hai người này lại vẫn không yên tĩnh.



Đăng nhập vào trò chơi.





Trì Thanh, người vừa nãy vẫn còn không phản đối gì, vừa ra khỏi cửa nhà đã bắt đầu điên cuồng chọn Trần Lạc Xuyên.



Hỗ trợ theo tôi.



Hỗ trợ theo tôi.



Hỗ trợ theo tôi.



Giang Tuyết Huỳnh vốn đang đắm chìm dọn lính, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn bản đồ nhỏ.



Vị trí mà Trì Thanh chơi rất dễ bị công kích trong giai đoạn đầu.



[Cậu đi cùng cậu ấy đi.] Cô gõ chữ: [Một mình tôi không sao đâu.]



Trần Lạc Xuyên cũng không tranh khí phách nhất thời vào lúc này, nói ‘được’ rồi đi theo Trì Thanh.



Giang Tuyết Huỳnh một mình vật lộn một lúc dưới tháp.



Đối phương mấy lần tới bắt cô, hồi lâu cũng không thấy có người tới hỗ trợ, vì vậy không khỏi liếc nhìn hướng của Trần Lạc Xuyên trên bản đồ thu nhỏ.



Trần Lạc Xuyên có lẽ cũng nhận thức được tình trạng khó khăn của cô, chỉ là cậu vừa di chuyển, một loạt tín hiệu vang lên như bùa đòi mạng.



[Hỗ trợ xin theo tôi.]



Còn chưa đi được hai phút, Trì Thanh mặt không đổi sắc điên cuồng bấm tín hiệu.



[Hỗ trợ, xin theo tôi.]



[I will carry you.]



[Tôi đến bắt người rồi.]



Trần Lạc Xuyên vẫn bất động.



Chàng thiếu niên mặt mày lãnh đạm giả vờ như không nghe thấy.



Có Trần Lạc Xuyên chia sẻ gánh nặng trong chốc lát, Giang Tuyết Huỳnh nhìn tín hiệu không ngừng nhấp nháy trên đầu, thực sự cảm thấy áp lực như núi, suy nghĩ một chút rồi vẫn tiếp tục đánh chữ: [… Hay là cậu đi với cậu ấy đi, một mình tôi để ý kỹ chút là được.]



Trần Lạc Xuyên: [… Thật sự không cần à?]



Giang Tuyết Huỳnh: [Không cần.]



Thái độ cô kiên quyết, Trần Lạc Xuyên không tiện nói gì thêm.



Thông qua màn hình điện thoại, Giang Tuyết Huỳnh không nhìn thấy biểu cảm và phản ứng của Trần Lạc Xuyên.



Nhưng loại phản ứng này lại lọt vào mắt Lương Siêu ở bên cạnh.



Lúc này có khá nhiều học sinh đi chơi.



Không chỉ mấy người Trương Thành Dương, Trì Thanh, Tiền Phi Phi cũng chủ động chủ động mời một số người bạn tốt cùng nhau ra ngoài ăn tối.



Cả đám chọn một quán mì gần đó.



Từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, Lương Siêu mơ hồ cảm thấy vẻ mặt của Trần Lạc Xuyên có chút nhàn nhạt, không hăng hái cho lắm.



Trần Lạc Xuyên bình thường thích cười, tính tình rất tốt, khi cười rộ lên trông rất nhẹ nhàng sảng khoái, nhưng khi không cười, môi hơi mím lại, ánh mắt lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.



Liếc nhìn vẻ mặt của Trần Lạc Xuyên, trong lòng Lương Siêu không khỏi cảm thấy căng thẳng. Cậu ấy tự hỏi hôm nay có phải Trần Lạc Xuyên nhìn thấu ý đồ của cậu ấy hay không, cho nên mới lạnh lùng như thế.



Đặc biệt là Tiền Phi Phi không rõ vì sao, cầm đũa không ngừng nhìn về phía này: "Trần chó làm sao vậy?"



Lương Siêu lắc đầu, không nói gì, thở dài.



Mọi người chơi cùng nhau, so với Giang Tuyết Huỳnh, cậu ấy thiên vị Phi Phi hơn một chút, không thì tội gì cậu ấy phải thế?







Trong game.



Lần này, Trần Lạc Xuyên thực sự bị Trì Thanh trấn áp. Cậu thiếu niên có tính khí tốt, nhưng người xuất sắc từ khi còn nhỏ ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo.



Dưới tình huống Giang Tuyết Huỳnh liên tục nói cô không cần, cậu thực sự quay trở lại bên cạnh Trì Thanh trong im lặng, theo Trì Thanh đến chết không rời, sau đó cướp lấy đầu người đầu tiên.



“Xin lỗi.” Trần Lạc Xuyên nói một cách thoạt nhìn chẳng có thành ý gì: "Trượt tay.”



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Trước khi gặp đám người Trì Thanh, cô luôn chơi một mình, không có hỗ trợ, mặc dù khó khăn nhưng cũng không đến mức không chơi tiếp được.



Không có hỗ trợ, cô sẽ biết co ro dưới tháp, từ từ phản kích.



Chỉ là đồng đội của cô rõ ràng không tốt tính như cô, có thể là sự kiêu ngạo của Trì Thanh đã khiến dư luận phẫn nộ, hoặc cũng có thể là chuỗi tín hiệu này quá quấy nhiễu dân tình.



Cô còn chưa nói gì mà đồng đội nhà mình đã không nhìn được nữa.



Pháp sư: [Tôi đi mid không đến được, hỗ trợ thì có thể giúp một đường mà.]



Sau khi đâm chết một con quái rừng, Giang Tuyết Huỳnh nhìn thấy Trì Thanh rảnh tay di chuyển qua lại: [Không được.]





[Tại sao không? Cậu không thấy xạ thụ đã khốn khổ đến mức chẳng ra khỏi tháp được luôn à?]



Câu trả lời của Trì Thanh thoạt nhìn rất lạnh nhạt và đương nhiên.



[Bởi vì tôi gà.]



Đồng đội: ...



Bị câu nói này nghẹn họng hồi lâu, phải một lúc sau, pháp sư đồng đội mới đáp lại: [Gà thì đừng có đi rừng.]



[Cũng không được.]



Thái độ của chàng trai trẻ kiêu ngạo không gì sánh được, thậm chí còn dừng lại gõ chữ trước mặt pháp sư, giọng điệu nhàn nhạt:



[Bởi vì tôi… Vừa gà vừa thích chơi.]







Pháp sư: "..."



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Lặng lẽ cụp mắt chọc chết một tên lính, Giang Tuyết Huỳnh, tôn trọng chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, từ tận đáy lòng thắp một ngọn nến cho đồng đội.



Đồng đội không biết, nhưng cô thì biết trình độ của Trì Thanh.



Có sự giúp đỡ của Trần Lạc Xuyên, cô trơ mắt nhìn Trì Thanh dẫn Trần Lạc Xuyên đi giết chóc khắp nơi.



Nhìn thấy thành tích của anh, ngay cả đồng đội vừa rồi cũng không nói lời nào.



Trong thực tế hai người đang đối chọi gay gắt, trong game thì như đang cạnh tranh đua đòi.



Vị trí hỗ trợ rất khó để phát huy tài năng.



Ngay cả như vậy, các kỹ năng mà Trần Lạc Xuyên nên chặn cũng giảm xuống theo sát thương nên nhận, bất cứ ai đến cũng phải khen hỗ trợ chơi tốt. Dưới tình huống như vậy, Trần Lạc Xuyên thậm chí còn có thừa sức lực để cướp vài cái đầu từ Trì Thanh.



Thấy tình hình này, tay Giang Tuyết Huỳnh chậm rãi rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn hai người như xe lu, ra vào hẻm núi, phối hợp đến mức ăn ý, chìm đắm trong mê muội.



… Vậy cô thì sao?



Bây giờ cô đã bắt đầu tự hỏi liệu có phải sự khó chịu của Trì Thanh vẫn chưa suy giảm hay không. Nếu không, tại sao thà vượt qua ‘vạn dặm đường’ để hỗ trợ cô hơn là để Trần Lạc Xuyên đến giúp cô một phút.



Mọi hành vi giống như bị cây trâm vàng của Tây Vương Mẫu vạch ra dòng sông Ngân để ngăn cách cô với Trần Lạc Xuyên.



Kết thúc một ván, cả hai thậm chí mỗi người còn giành được huy chương vàng.



Đến ván thứ hai, trận chiến gay gắt giữa hai người không những không dừng lại mà càng ngày càng kịch liệt.



Trì Thanh này vẫn chơi rừng, Trần Lạc Xuyên cũng dứt khoát chọn một tướng đi rừng để chém giết ở đi đường trên.



Kinh nghiệm chơi game của Trần Lạc Xuyên không bằng Trì Thanh, hè năm nay mới bắt đầu chơi nhưng cậu phản ứng nhanh, tâm lý ổn định, mấy tháng sau đã chơi rất ổn.



Lần này không ai lên tiếng, hai người vẫn im lặng nhưng lại như đang so đầu người.



Lúc này, mấy xiên nướng cũng bắt đầu được dọn ra từng đ ĩa.



Trương Thành Dương trao đổi ánh mắt với mấy người Tưởng Nhạc Thiên. Họ nhìn Trì Thanh chơi game, hoàn toàn không động đến xiên nướng trước mặt. Hai người bọn họ thần không biết quỷ không hay lấy đi mấy que mà anh cũng không nhận thấy.



Những âm thanh giết chóc lần lượt phát ra từ điện thoại di động cho thấy cuộc chiến khốc liệt như thế nào.



Trương Thành Dương thấy thiếu niên nhướng mày, thần sắc có chút lạnh lùng, cho dù là trong màn đêm xen lẫn khói lửa cũng có vẻ xa cách.



Trương Thành Dương: "Sao vậy? Đánh thua à?"



"Làm sao tôi biết được." Tưởng Nhạc Thiên nhìn một lượt, suy nghĩ một chút rồi đưa lon soda cam trong tay qua: "Mở ra được không? Ông chủ không tìm thấy cái mở nắp chai."



Trì Thanh không nói lời nào, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa gõ mạnh cái chai.



Bàn tay thon dài rõ ràng kéo một cái đã đưa chai nước ngọt đã khui sẵn tới, động tác gọn gàng và đẹp mắt như đang hất bay đầu của ai đó.



Trương Thành Dương: "..." không dám lên tiếng.



Bên này, đầu người của Trần Lạc Xuyên +1.



Trì Thanh đã giết hai tên.



Bên này, Trần Lạc Xuyên double kill, Trì Thanh không ngần ngại nhảy qua tháp để lấy đầu đối thủ.



Ngay cả những đồng đội không rõ nguyên do cũng phải cảm thán: [Đi rừng với top của chúng ta mạnh thật.]



Ngày mai vẫn phải đi học. Nếu cứ tiếp tục như thế thì hai người này có thể phải so đấu đến cùng thiên hoang địa lão mất.



Sau vài ván, Giang Tuyết Huỳnh cuối cùng cũng không chịu nổi bầu không khí này, đề nghị giải tán: [Tôi còn có hai đề toán cần làm, tạm thời không đánh nữa.]



Còn giả bộ nói thêm một câu: [Hay là hai người các cậu đánh đi?]



Rõ ràng, cả hai đều không muốn có bất cứ liên quan gì với đối phương.



Cô đề nghị giải tán.





Trì Thanh rời đội một cách dứt khoát. Trước khi đi, Trần Lạc Xuyên càng không hàn huyên thêm câu nào với anh.



Bầu không khí mấy ván hôm nay rất kỳ lạ, Giang Tuyết Huỳnh cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, không đăng xuất mà nhấp vào chiến tích, nhìn một vòng.



Trần Lạc Xuyên và Trì Thanh cũng không đăng xuất ngay lập tức, avatar của họ đều sáng.



Vừa rời đội, Trần Lạc Xuyên đã chủ động trò chuyện riêng với cô.



Trần Lạc Xuyên: [Vốn tưởng chỉ có hai người chúng ta, tiếc là hôm nay không có cơ hội, lần sau còn chơi cùng nhau không?]



… Ý gì đây?



Cô cố hết sức nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, muốn nhìn cho dòng chữ này nở hoa.



Đáng tiếc là cho dù giải thích kiểu gì cũng không thông.



Cố gắng thôi miên bản thân không nghĩ nhiều, Giang Tuyết Huỳnh dừng một chút, đáp lại một cách rất quy củ.



[Được.]



[Nhưng hôm nay cũng coi như chơi cùng nhau rồi.]



Trần Lạc Xuyên dường như không che giấu sự thất vọng của mình chút nào. Cậu dứt khoát, thẳng thắn nói: [Thực ra vốn muốn đi rừng cho trông đẹp trai chút.]



Trước mắt dường như hiện ra dáng vẻ thiếu niên có phần phiền não, Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được cười: [Tôi thấy cậu đã rất đẹp trai rồi.]



Cô còn muốn nói gì đó, đang chuẩn bị nói thì một tin nhắn khác đột nhiên hiện lên ở đầu màn hình.



Đó là Trì Thanh.



So với Trần Lạc Xuyên, tin nhắn của Trì Thanh ngắn gọn và dễ hiểu hơn, vô cùng phù hợp với tính cách lười biếng của người này.



Người này đi thẳng vào vấn đề, ném một câu:



[Lần sau đừng kéo cậu ta nữa.]



Giang Tuyết Huỳnh trả lời bằng một dấu: [?]



Thiếu niên nhàn nhạt: [Quá gà. Một kéo hai, không kéo nổi.]



Giang Tuyết Huỳnh: "..."



Nhìn thế nào cũng là cô gà hơn Trần Lạc Xuyên mà!



Khoan,



Đợi đã, Trần Lạc Xuyên đâu có gà!



Điện thoại di động trên tay rung lên một tiếng.



Cậu thiếu niên lại gửi một tấm hình khác.



Giang Tuyết Huỳnh mở ra nhìn, là một con chó con Golden Retriever rất, rất quen thuộc.



Đuôi chó gần như biến thành chân vịt, nheo mắt nhìn camera, ngẩng đầu há miệng cười ngốc nghếch.



Là Bì Bì đang vẫy đuôi.



“Bì Bì làm sao vậy?” Cô hỏi.



Nghĩ đến đây, Tuyết Huỳnh không khỏi sờ lên màn hình, đã lâu rồi cô không gặp Bì Bì.



Một tin nhắn thoại theo sau.




Giọng nói réo rắt truyền qua dòng điện hơi méo, nhưng vẫn khó có thể che giấu giọng nói cậu thiếu niên.



Qua micro, cậu thiếu niên nhẹ nhàng nói:



"Bì Bì nhớ cậu."



Chương 44



"Vậy mấy ngày nữa tôi tới nhà cậu xem."



Trì Thanh không nói gì thì còn được. Anh vừa nói như vậy, Tuyết Huỳnh lập tức cảm thấy nhớ đến kỳ lạ. Cô luôn là một người kiên định theo trường phái yêu chó, thích nhất là những chú chó con vui vẻ như ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên, vì nhiều lý do mà đến giờ cô vẫn không thể nuôi chó con.



Sau khi hỏi Trì Thanh thêm vài câu về tình hình gần đây của Bì Bì, vuốt v e bức ảnh của cún con, hít một hơi thật sâu, Giang Tuyết Huỳnh mới miễn cưỡng offline.





Chợt nhận ra mình vẫn còn hai đề số học chưa làm.



Giang Tuyết Huỳnh hít một hơi thật sâu, tắt điện thoại di động rồi đặt nó dưới sách, cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý vào đề.







Thời gian trôi qua một cách không nhanh không chậm.



Mấy ngày tới, Giang Tuyết Huỳnh mơ hồ nhận thấy Diệp Điềm Linh lạnh nhạt với cô hơn rất nhiều.



Lúc đầu, cô còn tưởng mình nghĩ quá nhiều.



Tuy nhiên, nhiều lần Giang Tuyết Huỳnh nhìn thấy Diệp Điềm Linh ngồi nói chuyện với mấy cô bạn mà cô ta chơi thân. Cả đám đang nói chuyện rất sôi nổi, thoáng nhìn thấy cô thì đều không hẹn mà im lặng một giây.



Giữa đám đông, Diệp Điềm Linh bình tĩnh và thờ ơ nhìn đi chỗ khác, quay người ngồi trở lại chỗ của mình.





Những thay đổi tinh tế này thực sự cũng không gây ra phiền phức mấy cho Giang Tuyết Huỳnh. Ban đầu quan hệ của cô và Diệp Điềm Linh cũng bình thường, nhưng chỉ vì Lâm Mỹ Tử nên mới tình cờ thân hơn.



Về phần những nữ sinh khác trong lớp, bình thường đều bận rộn làm bài tập, tuy rằng thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, nhưng cũng không quá để bụng.



Cô lại càng không đến nước vì những tin đồn này mà trở thành mục tiêu bị chế giễu.



Thật ra cô và Diệp Điềm Linh không có nhiều điều để nói, Diệp Điềm Linh nghiện phim truyền hình Hàn Quốc giống như Thẩm Manh Manh, cô thì thích chơi game.



Cô cảm thấy Diệp Điềm Linh giống như Lâm Mỹ Tử, quá sung túc, điều này khiến cô hơi có chứng sợ mấy người thời thượng. Diệp Điềm Linh thì nghĩ cô là một thiếu nữ nghiện net, cứ thích ru rú trong nhà.



Đôi khi khi Lâm Mỹ Tử vừa đi, hai người bọn cô liền rơi vào sự im lặng khiến người ta xấu hổ. Đọc Full Tại



Do mối quan hệ của Lâm Mỹ Tử, hai người thường gặp nhau. Diệp Điềm Linh luôn cong mày cong mắt ngọt ngào chào hỏi cô. Tính cách Giang Tuyết Huỳnh chậm nhiệt, không quen mấy với sự thân mật không đệm trước của Diệp Điềm Linh.



"Sự nhiệt tình" của Diệp Điềm Linh đến nhanh, thu lại cũng nhanh. Hai người thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau bên ngoài trường học, Diệp Điềm Linh còn giả vờ như không nhìn thấy cô.



"Tớ thì thấy không hoàn toàn là do Trì Thanh."



Trong nhà ăn, Thẩm Manh Manh gắp một đũa gà rán, nghiêm túc bình luận: “Tớ thấy nguyên nhân chính là trước đó đã hiểu lầm cậu, lại không bỏ thể diện được. Dù sao thì tính cách cô ta kiêu ngạo như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được."



"Chỉ là tớ thấy cậu ta làm thế thì quá kém cỏi rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Manh Manh nhăn lại: "Ai bảo trước đây cô ta tự cho mình quá tốt, hiện tại lại cảm thấy mất mặt. Vậy trước đây là ai coi thường ai chứ?"



"Tớ nói này, cậu giúp cô ta còn giúp đến nỗi cô ta mang thù cậu."



Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Giang Tuyết Huỳnh không muốn nói nhiều tới chuyện Diệp Điềm Linh nữa.



Điều này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Diệp Điềm Linh lật mặt như lật sách. Chính tính cách của cô cũng có khuyết điểm, quá lù đù, không hòa nhập tốt với tập thể, rất khó trao tấm chân tình của mình cho người khác, đây đều là thật.



Mặc dù có vẻ như không có thay đổi lớn, nhưng cả hai đều biết rằng không có cách nào để trở lại hình thức chung đụng tự nhiên và hòa hợp như trước.



Lại qua mấy ngày nữa, cuối cùng cũng đến đại hội thể thao mùa thu của trường Trung học số 2.



Ngay từ vài ngày trước, trường đã làm nóng cho sự kiện thể thao thường niên này, trong khuôn viên trường tràn ngập những biểu ngữ đầy màu sắc và bóng bay trang trí.



Mỗi lớp có hai ba tình nguyện viên, mặc áo vest đỏ, chạy tới chạy lui trên sân chơi để giữ trật tự, trông rất bắt mắt.



Ngày đầu tiên lớp A2 không có hạng mục gì, ngày thứ hai mới là chạy 1500 mét của Trì Thanh.



Giang Tuyết Huỳnh lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy trạng thái của thiếu niên không tệ, vẻ mặt bình tĩnh, hô hấp đều đều thì cũng dần yên tâm.



Chúc Kiêu Dương cho biết bệnh hen suyễn của Trì Thanh không quá nghiêm trọng, có lẽ là do chứng loạn sản phế quản khi còn nhỏ, khi lớn lên sẽ đỡ hơn nhiều.



Vài ngày trước, bức ảnh chụp Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên đối đầu nhau trong hành lang, không hiểu sao lại bị những mấy tên nhiều chuyện đăng lên confession, với nội dung:



"Có phải Trì Thanh của lớp A2 không hợp với Trần Lạc Xuyên lớp A3 không?"



Hai người này đã là khách quen trên confession, lại đang ở đại hội thể thao, mỗi năm hiếm khi được thư giãn một lần, bình luận phía dưới cũng rất nhiệt tình.



[Ai đây??]



[Có ai phổ cập khoa học cho chị già lớp 12 không? Hai em trai này là ai? Mải mê học tập quá lâu nên mất liên lạc với xã hội.]



[? Từ bao giờ mà trường mình lại có một cậu em đẹp trai thế nhỉ? Thành tích thế nào đấy?]



[Trả lời lầu trên, bên trái là Trì Thanh học lớp A2, nghe nói điểm của cậu ấy rất tốt, tính tình có vẻ khá kiêu ngạo, không dễ tiếp cận cho lắm. Nghe nói có không ít bạn nữ đang theo đuổi, nhưng hình như thư tình gửi cho cậu ấy thì cậu ấy đều không xem. Trần Lạc Xuyên thì không rõ lắm.



[Tính cách thật sự rất kiêu ngạo, hình như ngay cả thư tình người ta đưa cho cậu ta cũng không thèm đọc.]



[Trần Lạc Xuyên tui biết, tính tình rất tốt, vấn đề là hai người này đã xảy ra chuyện gì?]



[Thù giành gái à?]



[Không có đâu, tưởng là tiểu thuyết tình cảm à. Trì Thanh rất kiêu ngạo, nghe nói khoảng thời gian trước có bạn lớp nào ấy, hoa khôi lớp tỏ tình với cậu ấy cũng không thành công.]



[Đẹp trai thật đó, có ai biết không vậy?]



[Móa, đẹp trai thật, tui mà đẹp vậy thì tui cũng kiêu ngạo.]



[Có ai biết trường trung học cơ sở bên trái thuộc trường nào không?]



Đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh thực sự cảm nhận được Trì Thanh được hoan nghênh như thế nào.



Bình thường cô không hay xem confession cho lắm, giống như phần lớn học sinh cấp hai, khi nào rảnh mới lướt qua, không bấm vào xem, cũng vì thế mà biết rất ít về độ nổi tiếng của Trì Thanh.



Thường thường, thỉnh thoảng tôi thấy nữ sinh lớp khác lấy cái cớ tìm người đến lớp A2 để nhìn anh một cái, phần lớn đều tụm năm tụm ba mà tới, đứng ở cửa nhìn vào.



Nhưng phần lớn thời gian, các cô gái đã định là sẽ thất vọng, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu đang ngủ gục trên bàn.



Cũng có lúc tỉnh lại, cậu thiếu niên chống tay trên ghế, chán nản nói chuyện với đám người Trương Thành Dương, khóe mắt vô ý liếc qua, vô thức khiến người ta cảm thấy rất lạnh. Nhưng các bạn nữ trước cửa vẫn rất hào hứng và vui vẻ, đỏ mặt trêu ghẹo, xô đẩy nhau.



Cảm giác này rất kỳ diệu.



Trì Thanh rõ ràng là người cô quen thuộc nhất, nhưng sau khi nhìn confession một lúc lâu, cô lại cảm thấy xa lạ.



Giống như một người bạn cùng lớp bên cạnh rất nhiều đột nhiên biến thành một ngôi sao lớn. Đọc Full Tại



Tóm lại, từ trước khi trận đấu bắt đầu, sự cuồng nhiệt của đám đông đã rất mãnh liệt. Điều này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý cho trận đấu hôm nay.



Hầu hết mọi người không phiền nếu hai người này cắn xé nhau kịch liệt hơn chút.



Cuộc thi tổ chức vào buổi sáng. Hai mươi phút trước khi bắt đầu cuộc thi, Thẩm Manh Manh đã kéo cô theo để chuẩn bị bản thảo cổ vũ hôm nay.



“Tớ thấy hay là thôi đi.” Trước khi lên sân khấu, Giang Tuyết Huỳnh muốn rút lui.



“Đừng mà!” Thẩm Manh Manh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu thật sự không muốn cổ vũ Trần Lạc Xuyên sao?”



Giang Tuyết Huỳnh do dự: "... Muốn thì muốn, nhưng tớ luôn cảm thấy mình đang chơi một thứ gì đó rất xấu hổ."



Có lẽ là do cô không có lòng trung thành với tập thể. Từ khi còn nhỏ, cô luôn cảm thấy xấu hổ khi viết lời cổ vũ cho đại hội thể thao hàng năm.



Thẩm Manh Manh vỗ ngực: "Yên tâm, để tớ lo, tớ giúp cậu."



"Viết cho Trì Thanh trước đi." Giang Tuyết Huỳnh nói.



Nếu nói cô hy vọng sẽ ai sẽ giành chiến thắng hơn, thì cán cân trong lòng cô đương nhiên vẫn nghiêng về phía Trì Thanh nhiều hơn.



Thẩm Manh Manh: "Cậu viết Trần Lạc Xuyên là được, tớ viết cho Trì Thanh."



Đặt cuốn sổ lên đầu gối, Giang Tuyết Huỳnh cắn bút, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.



Nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ đến mức da đầu tê dại, viết ra đã đủ xấu hổ rồi, tiếp đó còn phải phát sóng trực tiếp, thật sự không thành vấn đề sao?



Thẩm Manh Manh nhanh chóng kết thúc trận chiến, nhìn thấy cô vắt hết óc mới viết ra tên của Trần Lạc Xuyên thì đã cảm thấy không nói nên lời.



"Không biết viết còn không biết chép à?"



Giang Tuyết Huỳnh: ?



Ý kiến hay.



Bởi vì tình yêu thầm kín quấy phá, khi viết cho Trần Lạc Xuyên luôn khó viết hơn.



Không còn lúng túng nữa, Giang Tuyết Huỳnh lấy điện thoại di động ra, nhấp vào Baidu, tìm kiếm "mẫu bản nháp cổ vũ đại hội thể thao".



So sánh với nội dung trên Baidu, Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một lúc, điều chỉnh tâm trạng, lắng nghe những gì người khác viết trên radio một lúc rồi mới bắt đầu viết.



Trong lòng đã có sẵn bản nháp, vừa đặt bút xuống đã viết xong rất nhanh.



Thẩm Manh Manh cho cô xem bản thảo của cô ấy, hỏi ý kiến của cô.



Nội dung hai người viết ra thực ra không khác nhau bao nhiêu. Không gì khác hơn là vận động các ứng viên, cố gắng phấn đấu, không ngừng vươn lên, đổ mồ hôi, cố lên, cố lên, cố lên, cố lên các kiểu.



Dây dưa một lúc, thấy đài phát thanh đã kêu gọi vận động viên chạy 1500 mét chuẩn bị kiểm tra, Thẩm Manh Manh hét lớn một tiếng, nhanh chóng cầm lấy hai kịch bản cổ vũ lao đến đài phát thanh.



Chiếc ghế bên cạnh cô cũng tạm thời bị bỏ trống.



Ở đài phát thanh có rất nhiều người, xếp hàng phải mất một lúc. Giang Tuyết Huỳnh đợi hai phút nhưng không đợi được Thẩm Manh Manh, bên cạnh lại có một bóng dáng quen thuộc.



Là Lâm Mỹ Tử.



Vào ngày đại hội thể thao, trường học luôn nới lỏng nội quy của trường hơn một chút, nói chung là không hạn chế học sinh quá nhiều.



Hôm nay Lâm Mỹ Tử mặc một chiếc váy ngắn mà bình thường không được mặc.



Cô ấy hình như là tới tìm cô, cười với cô xong thì không nhìn cô nữa mà hướng ánh mắt về phía sân chơi phía xa.



"Mấy ngày nay Điềm Linh có tìm cậu không?"



Lâm Mỹ Tử và Diệp Điềm Linh luôn nói thẳng vào vấn đề. Giang Tuyết Huỳnh không biết liệu đây với cô có phải là chuyện tốt hay không.



“Có một lần.” Cô đáp, suy nghĩ một chút rồi chủ động mở miệng lấy lại quyền chủ động vào tay mình: "Cô ấy thế nào?”



"Tạm ổn." Lâm Mỹ Tử thoạt nhìn không phải đến để hưng sư vấn tội: "Hai ngày nay Tưởng Nhạc Thiên bên cạnh cậu ấy rất nhiều."



Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút: "Tớ cảm thấy cậu ta vẫn rất thích cậu ấy."



"Tớ cũng nghĩ như vậy." Lâm Mỹ Tử cười ngọt ngào: "Rất tốt."



Sau đó lại chìm vào im lặng.



Giang Tuyết Huỳnh khẽ mím môi, sau đó nhìn về phía sân thể thao.



Vận động viên thi chạy 1500 mét đã lần lượt bước vào sân.



Cách quá xa nên cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của Trì Thanh.



Chàng thiếu niên hôm nay mặc một chiếc áo len màu đỏ đen, dáng người dong dỏng cao, làn da trắng nõn như đang tỏa nắng.



Trần Lạc Xuyên mặc áo xanh. Đọc Full Tại



Cả hai đều rất bắt mắt trong đám đông. Nhiều người đã bật sẵn camera điện thoại, sẵn sàng ghi hình.



Cảm giác này rất kỳ quái, Giang Tuyết Huỳnh chăm chú nhìn Trần Lạc Xuyên, đầu ngón tay hơi cong lên, tim đập như trống.



Trên sân thể thao người đến người đi, nhưng ánh mắt của cô vẫn không thể rời đi như thể bị ma ám.



Người thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt ưu tú, bên môi mang theo nụ cười nhẹ, còn lại đều mông lung dưới ánh mặt trời.



Nhưng trong mắt cô, giống như bối cảnh trong bộ phim "Chạng vạng", như thể có thể phát ra ánh sáng chói lọi như kim cương dưới ánh mặt trời.



Cô không dám nhìn nữa, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Lúc này cô mới chú ý đến khán đài của lớp A2 có mấy nữ sinh lớp khác, một người cầm bóng bay, một người thậm chí còn cầm hai bông tua cổ động viên, ánh mắt tha thiết mà say mê.



Hai cô gái này hình như có người quen trong lớp A2. Vừa xem vừa nói chuyện phiếm với các bạn nữ lớp A2. Nói bóng nói gió, vô cùng hăng hái.



"Thật sự không có bạn gái sao?"



"Tớ không tin lắm đâu."



"Tớ cũng không tin lắm, tớ luôn cảm thấy loại nam sinh này hẳn là không thiếu bạn gái."



Nữ sinh lớp A2: "Các cậu không tin thì có cách gì? Cậu ấy thật sự không có bạn gái, nhưng hình như có cô gái mình thích thì phải."



Mấy ngày hôm trước khi lời này truyền đến tai Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên, hai người bọn họ không tin lắm nên còn đặc biệt đi hỏi Trì Thanh. Không ngờ rằng người này không thèm che giấu, trực tiếp thừa nhận.



Muốn hỏi kỹ nhưng anh lại không nói gì.



Cho dù hai người bọn họ có nghiêm hình tra tấn như thế nào cũng không ai có thể buộc người này nói ra điều mà anh không muốn nói.



Các thiếu niên thực hiện vài động tác khởi động rồi cúi xuống chờ tiếng súng xuất phát vang lên.



Người ta nói nắng gắt cuối thu, nắng gắt cuối thu, mặt trời đầu thu vẫn rất nóng, bất kể là trên sân hay trên khán đài, ai nấy đều toát mồ hôi vì nóng.



Tiếng súng xuất phát vang lên, đám thiếu niên lao ra như tên rời cung.



Sóng nhiệt cuồn cuộn, tiếng hét rền vang.



Bạn cùng lớp bên cạnh Giang Tuyết Huỳnh không biết lấy được một cây maraca từ đâu, dắt cuống họng hô lên hết cỡ “anh Thanh”.



Học sinh bên lớp A3 lại càng không muốn yếu thế, bọn họ cao giọng hô to tên Trần Lạc Xuyên, muốn áp đảo bên này.



"Trần Cẩu xông lên!!!"



"Trần Cẩu 666!!"



"Thực ra, Điềm Linh muốn xin lỗi." Trong một khoảng náo nhiệt, Lâm Mỹ Tử đột nhiên nói: "Nhưng cậu ấy không có mặt mũi nói với cậu."



Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng liếc nhìn về hướng của Diệp Điềm Linh. Cô ta và Tưởng Nhạc Thiên ngồi rất gần, mặt của họ cũng rất gần nhau. Gương mặt Tưởng Nhạc Thiên hơi đỏ, Diệp Điềm Linh thì có chút lơ đễnh.



Cảm nhận được ánh mắt của cô, Diệp Điềm Linh đối diện với ánh mắt của cô. Rồi làm như không thấy ánh mắt của cô, cô ta bình thản chuyển ánh mắt về phía Trì Thanh trên sân thi đấu.



Lúc này, đài phát thanh cuối cùng cũng đọc được bài phát biểu của cô và Thẩm Manh Manh.



Đầu tiên là của Thẩm Manh Manh, sau đó là của cô.



Của Thẩm Manh Manh rất bình thường, dùng danh nghĩa toàn thể học sinh lớp A2.



Nhưng bài phát biểu của cô lại là "Giang Tuyết Huỳnh của lớp A2 gửi lời chúc tới bạn Trần Lạc Xuyên"!



Lúc phát thanh vang lên, Giang Tuyết Huỳnh suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.



Đối với cô, cái này chẳng khác gì như bị sét đánh vậy.



"..." Giang Tuyết Huỳnh khó có thể tin vào tai mình.



Mặt cô đờ đẫn, trong đầu kêu ầm ầm, lặp đi lặp lại:



Giang Tuyết Huỳnh gửi lời chúc tới bạn Trần Lạc Xuyên.



... Giang Tuyết Huỳnh gửi lời chúc tới bạn Trần Lạc Xuyên.



...Giang Tuyết Huỳnh, Trần Lạc Xuyên. Đọc Full Tại



Lúc này, trái tim căng thẳng đến mức gần như co giật.



Dù không ai để ý tên của cả hai xuất hiện cạnh nhau thì người yêu thầm từ trước đến nay đều chột dạ, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng có thể biến trông gà hóa cuốc.



Cô gần như vô thức liếc nhìn các học sinh xung quanh mình, ngoại trừ Lâm Mỹ Tử ung dung gửi một "?" cho cô, may mà hầu hết sự chú ý của các học sinh đều bị thu hút bởi cuộc đua trên đường đua, không ai chú ý đến một kẻ phản bội của lớp A2.



Giang Tuyết Huỳnh: "..." Cô có nên cảm ơn sự cẩn thận của Thẩm Manh Manh không??



Nữ phát thanh viên được đài phát thanh tuyển chọn có chất giọng ngọt ngào, say đắm lòng người.



"Bạn Trần Lạc Xuyên! Cố lên! Chiến thắng ở phía trước! Dù thành công hay thất bại, chúng tôi sẽ luôn phất cờ hò reo, cổ vũ cho bạn! Làm chỗ dựa vững chắc nhất cho bạn!"



Cảm giác một thứ gì đó nửa chép nửa sửa trên Baidu được đọc to với giọng độc đầy cảm xúc trước công chúng là trải nghiệm như thế nào?



Da đầu tê rần, Giang Tuyết Huỳnh chậm rãi chống lại thôi thúc ôm đầu ngồi xổm xuống, biến mất tại chỗ.



Lúc này, các cô gái bên cạnh đang lắc lắc bó hoa đột nhiên “ồ” lên một tiếng.



"Tại sao Trì Thanh đột nhiên tăng tốc?!"



Gần như ngay lúc kịch bản phát sóng vang lên, thiếu niên trên đường băng phía xa đột nhiên tăng tốc độ chạy.



Chạy 1500 mét không giống chạy đường dài như 3000 mét, phần lớn vận động viên sẽ bắt đầu tăng tốc chiếm vị trí thuận lợi, giảm tốc độ chạy trên đường đi, sau đó căn cứ thể lực của bản thân quyết định tăng tốc ở khoảng cách nào để chuẩn bị cho đoạn nước rút cuối cùng.



Nhưng Trì Thanh vẫn tăng tốc khi hầu hết mọi người đều giảm tốc độ chạy.



Ngay khi phần khởi động bắt đầu, có thể thấy Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên luôn bám sát lấy nhau, hai người gần như là đã dẫn trước.



Không ai biết tại sao Trì Thanh lại chọn tăng tốc vào thời điểm này, nhưng rõ ràng anh có tiền vốn để làm như vậy.



"Bạn Giang Tuyết Huỳnh chúc bạn Trần Lạc Xuyên giành được vòng nguyệt quế." Lời vừa dứt.



Đôi mi dài của chàng trai trẻ hơi cong lên, bắt đầu tăng tốc.



Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, có gió lướt qua giữa lông mày và tóc, dáng người cứng cỏi khí phách, giống như giãy thoát khỏi gông cùm xiềng xích giữa cánh đồng bát ngát, cỏ dại mọc hoang ở nơi hoang dã. Dưới ánh nắng, toàn thân anh gần như thiêu đốt thành một vòng cầu lửa, phong thái chói mắt có thể thiêu đốt lòng người.



Chỉ một lúc, anh đã vượt lên trước Trần Lạc Xuyên một khoảng cách.



Trần Lạc Xuyên sửng sốt trong giây lát, như thể không ngờ rằng Trì Thanh sẽ đột ngột tăng tốc. Trên thực tế, lúc này bình thường còn cách vạch đích rất xa nên có thể giữ tiết tấu của chính mình, nhưng có thể là bị Trì Thanh k1ch thích, dù sao Giang Tuyết Huỳnh cũng không nghĩ rằng bài cổ vũ của cô sẽ có tác dụng, Trần Lạc Xuyên thực hiện một hành động mà không ai ngờ tới.



Ngẩng đầu nhìn đài phát thanh trên sân trường, cậu thiếu niên khẽ mím môi, cũng bắt đầu tăng tốc!



“Không phải chứ?” Cô gái tay cầm bó hoa kích động đẩy bạn đồng hành: "Trần Lạc Xuyên cũng tăng tốc!”



"Cậu mau nhìn đi!"



Giang Tuyết Huỳnh bỏ tay xuống, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người đang tranh đấu gay gắt ở xa xa.



Ngay cả khán giả trên khán đài cũng nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lúc hai người ngầm phân cao thấp.



"Oa!!"



"A a a a a a a!!!"



Những tràng tiếng hét thót tim giữa hai lớp gần như có thể làm chao đảo toàn bộ khán đài.



"A a a a! Trì Thanh xông lên!!"



"Trần Lạc Xuyên cố lên!!"



Tất nhiên, cũng có những người rất hoang mang.



Trương Thành Dương: "Chờ đã, hai người này nghiêm túc sao??"



"Cứu với, đây là kiểu cầu cứu gì vậy! Khiến tôi cũng căng thẳng theo!"



"Tim đập nhanh quá!!"



Chương 45



Giang Tuyết Huỳnh cũng căng thẳng đến mức tim ngừng đập, lòng bàn tay đổ mồ hôi.



Nãy giờ hai người làm gì thế! Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu họ có đủ sức để chạy nước rút về đích không?



Người mang suy nghĩ như vậy không chỉ có một mình cô.





Nhưng trên sân thi đấu, Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên dường như đang cạnh tranh với nhau. Anh tranh tôi giành, tranh đấu gay gắt, lần lượt chiếm thế thượng phong, càng lúc càng khó phân chia, bỏ xa người thứ ba gần nửa vòng.



Bị hai người này thúc đẩy, những vận động viên vốn duy trì tốc độ đồng đều khác lúc này hiển nhiên có chút rối loạn, đồng loạt tăng tốc độ chạy.



Trên đường chạy nhất thời gió tanh mưa máu. Đọc Full Tại



Trái tim cũng lên xuống theo bước chân, trống đánh dồn dập. Nhưng so với những người trong khán phòng, Giang Tuyết Huỳnh quan tâm hơn đến việc liệu cơ thể của Trì Thanh có thể gắng gượng được cuộc thi này hay không.



Khuôn mặt của chàng trai trẻ không chút biểu cảm, quai hàm căng chặt, cố sức chạy như thể dù có chạy đến chết ở sân thể thao này thì cũng phải nhanh hơn Trần Lạc Xuyên.



"Oa! Hai người này sao lại đấu ghê thế?!" Thẩm Manh Manh một đi không trở lại, không biết từ lúc nào đã quay trở lại, trên tay còn cầm hai chai nước suối.



Sau khi nhét cho cô một chai nước khoáng, Thẩm Manh Manh hoàn toàn không có thời gian nói chuyện với cô, nhìn chằm chằm sân thể thao rồi kêu lên: "Sao lại tăng tốc độ!! Đây còn là người sao?!"



Đích đến đã gần trong tầm tay.





Ở chặng nước rút cuối cùng, cả hai bất ngờ bộc phát với tốc độ không gì sánh kịp. Hai bóng người một đỏ một xanh giống như hai cơn lốc, đồng thời lao về đích.



Xê xích chỉ vài phần mười giây.



Tuy nhiên, Trì Thanh mới là người cán đích đầu tiên.



Trần Lạc Xuyên theo sát phía sau, dừng lại, đã chậm hơn một bước.



Giang Tuyết Huỳnh chưa kịp nhìn rõ hành động của Trần Lạc Xuyên, Thẩm Manh Manh đột nhiên giơ lên một chiếc áo vest nhỏ màu đỏ trong tay, thúc giục: "Mau lên! Chúng ta mau qua bên đó! Mang nước cho họ!"



Giang Tuyết Huỳnh giật mình: "Chờ đã, cậu đây không phải là…"



Đây là chiếc áo vest màu đỏ mà các tình nguyện viên mặc thống nhất. Đại hội thể thao có rất nhiều người, các tình nguyện viên về cơ bản đều dựa vào áo vest mà nhận diện.



Thẩm Manh Manh giật cô: “Nếu không cậu nghĩ tớ ở đây lâu như vậy làm gì?”



"Mau lên! Không phải muốn nhân cơ hội này gây ấn tượng với Trần Lạc Xuyên sao?!"



... Nhưng cô ấy luôn cảm thấy thân là một phần tử của lớp A2 mà lại chạy trước mặt Trần Lạc Xuyên thì có chút kỳ lạ. Có một số bạn nam có lòng tự trọng khá mạnh, được người ta an ủi còn không bằng giết anh ta còn hơn. Lỡ như Trần Lạc Xuyên chính là kiểu người thua cuộc vẫn không muốn được người khác an ủi thì sao?



Tất cả những lời cô muốn nói đều bị nuốt trở lại vào cổ họng, Thẩm Manh Manh đã vội vàng đưa cô xuống khán đài, hướng tới sân thể thao.



Giang Tuyết Huỳnh vốn nghĩ rằng hai người họ ít nhiều sẽ khiến người khác chú ý, nhưng cô không ngờ lúc này có khá nhiều người chạy đến sân thể thao, cũng không ít người không mặc áo vest tình nguyện.



Sau một hồi sửng sốt như vậy, cô đã bị Thẩm Manh Manh kéo đến bãi cỏ.



Mấy vận động viên vừa ra sân đã ngồi hoặc đứng, hoặc khom người, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.



Mãi đến khi giẫm lên cỏ mềm, Giang Tuyết Huỳnh mới phát hiện tim mình đập dữ dội như thế nào. Có lẽ là do vừa rồi chạy quá nhanh, tim đang đập thình thịch.



Ánh mắt cô tìm kiếm khắp đồng cỏ, cô mơ hồ nhìn thấy Trì Thanh.



Chàng thiếu niên đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt tái nhợt, rõ ràng là rất mệt mỏi.



Lồ ng ngực phập phồng dữ dội, hàng mi dài cụp xuống, từng hạt mồ hôi thấm ướt hàng mi, trượt xuống đầu mi, lăn vào đầu ngọn cỏ.



Không xa phía sau Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh tìm thấy Trần Lạc Xuyên.



Cậu đang lấy khăn từ các tình nguyện viên, trông giống như một chú cún con ướt đẫm mồ hôi. Trạng thái của cậu tốt hơn Trì Thanh một chút, đang nói chuyện với các bạn học xung quanh, biểu cảm không rõ.



Trên tay cô chỉ có một chai nước suối.



Giang Tuyết Huỳnh khẽ siết chặt lòng bàn tay, bước đi chậm chạp và khó khăn, đi về hướng Trì Thanh.



Thẩm Manh Manh có lẽ đã nhìn thấu tâm tư của cô, đột nhiên đột ngột đẩy cô ra: "Trì Thanh cứ giao cho tớ, tớ đi đưa nước."



Suy nghĩ vụt qua, trong đầu không có thời gian để suy nghĩ, Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng làm theo chỉ dẫn của Thẩm Manh Manh. Tim cô đập thình thịch, cúi đầu nhanh chóng chạy qua Trì Thanh! Cô mong rằng như vậy thì Trì Thanh có thể trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của cô.



Nhưng khoảnh khắc cô sắp lướt qua anh.



Một giọt mồ hôi lăn dài trên lông mi, Trì Thanh vẫn đang ôm đầu gối điều chỉnh nhịp thở dường như có thêm một con mắt.



Nhìn thấy cô chạy về phía Trần Lạc Xuyên, mí mắt thiếu niên hơi hơi giật giật, một cánh tay đột nhiên từ một bên vươn ra, nắm lấy cánh tay cô.



"Đi đâu đó?"



Cậu thiếu niên vừa vận động xong có làn da nóng bừng, giống như một cơn nắng bất chợt, không thể tránh khỏi.



Sức mạnh không suy giảm, động tác bá đạo, cánh tay khỏe khoắn, cứ thế kéo tay cô lại, buộc cô phải thay đổi phương hướng.



Trong lúc xoay một vòng, cô đâm thẳng vào lồ ng ngực nóng bỏng của Trì Thanh.



Mà tay còn lại của anh rất tự nhiên cầm lấy chai nước khoáng vốn được chuẩn bị sẵn cho Trần Lạc Xuyên trong tay cô, cụp mắt mở nắp chai, uống một ngụm rồi rót xuống.



Ào…



Giống như cơn mưa rào bất chợt nhất của mùa hè, những giọt nước bắn tung tóe như những viên kim cương dưới ánh mặt trời.



Da cậu thiếu niên mỏng và ấm…



Ướt sũng…



Nhịp tim đập xuyên qua làn da bỏng rát.



Có một vài giọt nước thậm chí còn bắn vào má của Giang Tuyết Huỳnh.



Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt một chút, một lúc sau mới từ từ lấy lại ý thức.



… Cô đi đưa nước? Đọc Full Tại



Còn không đợi cô lên tiếng giải thích, vai cô chợt nặng xuống.



Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Trì Thanh đặt cằm lên giữa hõm vai cô.



Mái đầu đen nhánh của cậu thiếu niên giống như một chú cún đầy lông, vầng trán ướt của anh cọ vào cổ cô.



Giống như một con chó con đang nũng nịu.



Nếu Trần Lạc Xuyên giống như một con chó Golden Retriever, thì Trì Thanh trước mặt giống như Border Collie tràn đầy tinh thần trẻ trung.



Hơi nóng cuộn trào quanh cổ khiến não Giang Tuyết Huỳnh như bị đoản mạch, bên tai vang lên tiếng ù ù.



Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.



Cô vô thức muốn đẩy Trì Thanh ra, nhưng lại sợ đụng phải anh lúc này.



Ngay khi đầu ngón tay cào vào mái tóc đen mềm mại rối bù của cậu thiếu niên, Giang Tuyết Huỳnh cứng người lại như thể đang thực sự ôm một chú cún con trong lòng.



Đây là đấu trường vừa mới phân định thắng bại. Lúc này, sân vận động hình bầu dục giống như là trung tâm của thế giới, là sân khấu lớn nhất, nơi ánh mắt của mọi người không thể không hội tụ.



Dưới ánh nhìn của mọi người, Trì Thanh nửa ôm cô, lông mi ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng lướt qua làn da nhạy cảm nhất trên cổ cô.



“Tôi đã nói rồi…” Thiếu niên dành ra một tay đỡ cô một chút, lông mi rũ xuống, đôi mắt nhàn nhạt trông thì ôn hòa, nhưng hơi thở lại nóng như thiêu đốt: "Tôi không ngại lần sau nói rõ ràng hơn.”



Cũng giống như Border Collie, nhiều tâm tư mà lại xảo quyệt.



Nhạy bén và khéo léo nhưng cũng đầy ý xấu.



"Sao nào, lần này, còn trốn sao?"



Sóng nhiệt ngập trời, tiếng la vang trời.



Giang Tuyết Huỳnh đóng băng tại chỗ.



Hậu tri hậu giác, cô nghe rõ những lời còn dang dở của Trì Thanh.



Ngoại trừ lần biểu diễn trên sân khấu khi còn học tiểu học, cô chưa bao giờ bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn vào, một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng.



Không cần nghĩ cũng biết lúc này có bao nhiêu người đang nhìn mình.



Tất nhiên…



Muốn tránh cũng không được…



Tránh cũng không thể tránh.



Rất khó để không suy nghĩ liệu có phải Trì Thanh cố tình hay không.



Theo lý mà nói, cô không thể phân biệt được nguồn gốc từ nhiều ánh mắt như vậy, nhưng Giang Tuyết Huỳnh mơ hồ cảm thấy những ánh mắt đặc biệt sáng rỡ từ khán đài của lớp A2.



Cô vô thức nhìn sang, tiếc là ở quá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Điềm Linh và Lâm Mỹ Tử đang đứng trước lan can. Khuôn mặt của họ mơ hồ hòa vào trong đám người xem, trở thành những điểm không thể phân biệt được.



Mãi không đợi được câu trả lời của cô, Trì Thanh cũng không vội. Thiếu niên nhàn nhã buông hàng mi dài xuống, khắp người toát ra một tia nóng rực.



Anh nhất định đã nhìn thấy mình đang định giao nước cho Trần Lạc Xuyên, có thể cũng đã nghe thấy bài đăng cổ vũ của cô.



Nhìn thiếu niên được ông trời ưu ái xa lạ mà quen thuộc trước mặt, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên nhớ tới ngày khai giảng.



Ngày đó, cô không hề nhận ra rằng người bạn cùng bàn thời trung học của mình lại chói mắt như vậy, nên trong tiềm thức cô muốn giữ khoảng cách với anh.



Nhưng Trì Thanh không như nguyện ý của cô.



“Nhìn tôi làm gì?” Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trì Thanh cụp mi xuống, vô cảm hỏi.



Có một loại lạnh lùng là thế giới bên ngoài hối hả nhộn nhịp, còn tôi thì đứng yên.



Người này thậm chí còn không biết mình nổi tiếng như thế nào trên confession.



Sống tỏa sáng rực rỡ, như thể tất cả những lý tưởng và khát vọng của những cô gái và chàng trai mới lớn đều được chiếu lên người anh.



Giọng điệu vẫn tự nhiên bình tĩnh như vậy, nhưng lực cánh tay ôm lấy cô lại không hề buông lỏng.



"Tôi thắng rồi." Vẫn không đợi được câu trả lời của cô, Trì Thanh ngước mắt lên, dừng lại nửa giây rồi nhấn mạnh thêm.



Hơi thở nóng bỏng, lồ ng ngực phập phồng. Đọc Full Tại



Giống như một con chó con ngậm chiếc đĩa ném quay lại tranh công.



Thiếu niên vừa rồi có lẽ thật sự đã cược mạng mà chạy, lúc này mệt đến mức cả người đầy mồ hôi, trên làn da lạnh lẽo còn có một ít bột phấn.



Có lẽ là vì toàn thân đổ mồ hôi khó chịu nên gương mặt không đổi sắc của anh khẽ cau lại, đưa tay vuốt đi vết nước đọng trên trán.



Trong thâm tâm Trì Thanh biết rõ, khi anh vừa bước xuống đường băng, hai mắt đầy sao, suýt chút nữa không dừng lại được.



Có mệt hay không chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính là do phổi cảm thấy khó chịu như kéo ống bễ.



Bên tai rất ồn ào.



Thực sự rất ồn ào.



Mặt mày toàn là vẻ lạnh lùng, đôi môi của Trì Thanh mím chặt, cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, coi như gió thoảng bên tai.



Thế giới quá ồn ào, anh chỉ có thể nghe thấy một giọng nói.



Anh đang đợi câu trả lời.



Có lẽ là do da của Trì Thanh quá nóng, trên người vẫn có nước chảy ra, Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên nghĩ đến một tuyệt kỹ dân gian tên là "Hoa sắt" mà cô đã xem trên Internet trước đó.



Sắt nóng chảy thành nước sắt có nhiệt độ cao tới độ, rắc lên không trung tạo thành cảnh tượng đẹp như pháo hoa.



Những tia lửa bùng lên tùy ý như cơn mưa vàng, đổ xuống dữ dội.



Vẫn không đợi được câu trả lời, đầu ngón tay Trì Thanh giật giật.



Tính cách anh luôn thờ ơ, được chăng hay chớ, với tình cảm cũng vậy.



Mặc dù từ nhỏ đến lớn anh luôn vô tình sống trong ánh đèn sân khấu, nhưng cũng không phải là một người thích thể hiện.



Nhưng đây là lần đầu tiên thích một người nhiều như vậy.



Người thiếu niên cúi đầu nhìn cô, lông mi khẽ nhúc nhích, thần sắc không khỏi trở nên chuyên chú.



Thích đến mức…



Không ngần ngại sử dụng tất cả tâm tư, chơi bất kỳ mánh khóe nào.



Hận không thể nói với cả thế giới.



Bên ngoài sân tiếng hét vang trời, những tràng pháo tay như sấm, những dải ruy băng tung bay.



Trên bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất.



Trái tim cậu thiếu niên nóng như lửa đốt.



Giang Tuyết Huỳnh mấp máy môi.



Cô không thể giả câm giả điếc, càng không thể lừa mình dối người. Giờ khắc này, cô dường như mơ hồ nhìn thoáng qua thép lửa lập lòe, lóa mắt khiến người ta hoa mắt, nóng đến mức khiến người ta kinh hãi.



Đúng là phong cách trắng trợn nhất của cậu thiếu niên, một trái tim không giữ lại chút nào, không sợ hãi, bốc lửa, nóng bỏng.



Tất cả những thứ này giống như lời thông báo long trọng nhất, trước mắt biết bao người.