.
.
.
.
.
Chapter 66: Những kẻ quyết đoán nghe theo lệnh
.
Tôi không biết rằng thời gian đã trôi bao lâu… hoặc có lẽ có. Những gã này lập tức như ong vỡ tổ.
“Đâu rồi, mặt nạ mình đâu.”
“Mặt nạ và kính bảo hộ của tao cũng bay màu rồi.”
“Đồ ma thuật tao, bốc hơi theo rồi.”
“Mũ bảo hiểm trùm mặt của tao…”
… Những kẻ này chắc hẳn đã trang bị có thể chặn mùi vũ khí tối thượng.
Tôi sẽ không tsukkomi lại… nhưng tôi hiểu rằng 2 người kia sẽ không ngần ngại dùng bất kỳ phương tiện nào để thó được đống đồ đó.
Những con người nơi đây là những nạn nhân quý giá khiến cho tôi ngẫm ra một điều như vậy.
“Hạng S kia…Chuyện gì xảy ra với ‘áo ngực’ của ta?”
Nghĩ kĩ thì, người đầu tiên vừa đứng dậy có vẻ là người đàn ông giống thủ lĩnh, nói… nhưng kiểu gì anh ta lại là con gái, với cái ngoại hình đó?... Tôi phải xác nhận lại.
“… Cô là con gái?”
“Dĩ nhiên không rồi! Đúng… vậy, có nó ta mới bình tĩnh được!”
.
Nhấn mạnh là tốt, nhưng lý do thì rõ là hư cấu. Mà hơn nữa là đực thì không cần nhân từ!
“Thế à. Tôi đã nhận được báo cáo, trang bị của các người đều đã được 2 người lùn lấy đi như vừa thấy đấy. Nên là, nó đã được kiểm tra và chỉnh lại rồi, và sẽ không bao giờ trở lại như cũ đâu. Nên từ bỏ đi.”
Có phải trang bị mà chúng vừa nhắc có thể chặn mùi? Hay có khả năng ngăn trạng thái bất thường? Nhưng giờ đã biết những thứ đó không còn thuộc về mình nữa nên chúng bắt đầu vô vọng.
“Ok thôi. Nếu không nói, tôi sẽ chỉ biến tất cả thành nô lệ hết vào ngày mai và thả các người tới Hội mạo hiểm giả, nhưng là sau khi đã ‘được’ uống no Vật thể X nguyên chất nhé.”
Khoảnh khắc tung đòn chốt hạ, những kẻ này đã chịu lên tiếng.
.
Ác quỷ, địa ngục, phản diện.
Dẫu sao, một vài phút sau khi được ném qua cho tôi, thì cũng có kẻ đã chịu nói.
“… Những người thuê bọn tôi là Hội Dược sư và Đại diện của thành phố này!”
Sớm hơn dự đoán.
Tôi thấy Lionel đứng ở xa cũng ngạc nhiên.
Tôi muốn chúng chịu nói chuyện, nhưng hiển nhiên là cũng phải bắt lập một lời thề.
“Nếu cậu nói mọi thứ mình biết, tôi sẽ cất Vật thể X đi. Tôi cũng thề với Chúa rằng tôi sẽ không bắt cậu phải uống nó. Tuy nhiên, nếu nói dối, tôi sẽ dùng ma thuật để khiến cậu trở nên thèm khát thứ đó. Một khi trở thành nô lệ, Vật thể X sẽ ‘thi thoảng’ trở thành bữa ăn của cậu. Cậu có thề sẽ nói dưới Đức Chúa Trời không?”
“Che, tôi thề! Nếu tôi không nói dối, cậu sẽ không bắt tôi uống đúng không?”
“Phải. Ít nhất tôi hứa sẽ đối xử với cậu một cách nhân đạo trong thời gian ở đây.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu nói.
“Việc của bọn tôi là phá hoại Hội Trị liệu sư và nghiền nát buổi chữa lành của trị liệu sư hôm nay. Việc phá hoại thì không thể do anh ninh chặt chẽ, nhưng sáng nay, tất cả đã rời đi đến Hội mạo hiểm giả nên bọn tôi nghĩ đã đến lúc, nhưng như thấy đấy, giờ chúng tôi lại ở đây.”
Chả có sự thay đổi nào cả dù đã nói chuyện đến như vậy, nên tôi lại lôi Vật thể X ra. Những người khác cũng lên tiếng.
“Tôi đã nói mọi điều mình nghe được, nên làm ơn mang nó ra xa ra đi.”
“Trị·liệu·sư·hạng·S-sama, tôi cũng đã nói mọi thứ mình biết rồi, xin hãy vứt thứ đó đi.”
… Thứ này đáng ghét vậy sao? Chà, nó ổn mà.
“Được rồi, [Purification]{ Thanh tẩy }”
Tôi áp dụng lên anh chàng ở trong ngục vừa nói đầu tiên. Anh ta hoang mang nói.
“Không có mùi? Cái mùi tởm lợm đó hết rồi?”
“Do tôi đã hứa đối xử với tất cả một cách nhân đạo.”
Tôi cười trả lời, và những người khác cũng bắt đầu nói. Mùi của Vật thể X thực sự hủy diệt vậy sao?
“Oke. Chà được rồi, những người chịu chia sẻ sẽ được đưa tới đằng trước nhà tù sau đó.”
Tôi đặt mấy vại ra trước một người giống thủ lĩnh trước khi lắng nghe câu chuyện.
.
Không có ai trong đó nói dối.
Những kẻ này ban đầu làm việc ở Hội Dược sư.
Hiện giờ, những nô lệ tội phạm canh gác cho Hội trị liệu sư vốn là cấp dưới của chúng, nhưng vì bản thân vốn là một tổ chức nhỏ, mà không hề có nô lệ tội phạm, những kẻ đứng đầu không còn cách nào khác ngoài huy động tất cả cho lần này.
Dường như hôm qua, Shaza đã xuất hiện tại Hội dược sư và hét vô mặt Hội phó nơi đó để gửi những kẻ tấn công tôi đi.
Và rõ ràng, hắn ta cũng đã nói với chúng về buổi ra mắt của bọn tôi hôm nay và ra lệnh phá hoại nó trước khi trở lại.
Thế nên, những kẻ này mới nhận được yêu cầu.
Khi hỏi tại sao không giết tôi, chúng được cho biết rằng có khả năng tôi đeo trang bị chống độc, và cũng không có độc gây chết tức khắc cũng như những người hộ tống quá mạnh khiến chúng không thể tiếp cận.
Vì lý do đó, bằng cách dùng bột phong ấn ma thuật để trị liệu sư không thể hành nghề, cùng với một chút xúi dục và thúc đẩy tin đồn lan truyền, khiến cho sự khinh thường vốn có từ những thú nhân đối với trị liệu sư, chúng đã lên kế hoặc làm cho danh tiếng chúng tôi tồi tệ hơn và đè bẹp Hội trị liệu sư.
.
Shaza đã dự tính xa như vậy để tống cổ chúng tôi khỏi Ienith.
Dù cho đã cảnh báo một lần, hắn ta vẫn không thể hiểu được à?
“… Tại sao lại nói với Hội Phó? Vậy Hội chủ làm cái gì?”
“Hội chủ là người chỉ quan tâm đến điều chế, nên mọi hoạt động đều thông qua Hội phó.”
“Tôi thấy rồi. Tôi sẽ hỏi một câu cuối, sao Shaza lại có thể sai khiến Hội phó đến mức như vậy? Kể cả hắn là một người đại diện, vẫn quá không tự nhiên.”
“... Cái đó, tôi cũng không biết vì sao.”
Không có bất kỳ biểu hiện lạ nào, nên có lẽ anh ta thực sự không biết.
“Có ai ở đây biết ông ta không?”
Nhưng tất cả họ đều lắc đầu.
“Được rồi. Mai tôi sẽ đưa tất cả tới Hội mạo hiểm giả, nhưng giờ thì các người vẫn được cung cấp thức ăn.”
Khi tôi đưa họ tô cà ri cùng bánh mì, họ trông rất mừng rỡ. Nhưng thủ lĩnh trốn đằng sau chiếc thùng vẫn chưa hé một lời nào.
Tò mò nên tôi đã đi xem tình hình. Hắn ta đang sùi bọt mép.
Tuy nhiên không may thay, vẫn còn thở, có vẻ tôi đã phát hiện ra hắn ta ngay lập tức sau khi cố tự sát.
Ở thế giới này, chừng nào bạn chưa chết, thì sẽ chẳng có khó khăn gì để hồi sinh lại bạn cả.
Tôi lập tức sử dụng [Recover] và [High Heal] để hồi phục lại cho hắn, trước khi lấy nước ra từ trong túi ma thuật rồi hất lên mặt. Hắn ta tỉnh lại.
“Ở trước mặt một trị liệu sư hạng S, đừng nghĩ tới việc có thể chết dễ dàng thế chứ. Nhân tiện, nếu thực sự muốn chết như vậy, ít nhất hãy trở nên hữu dụng trước khi chết.”
Hắn ta câm nín.
Sau đó, Cathy tới để gọi tôi dùng bữa tối.
“Cathy, cô lên trên khi nào thế?”
“Không biết sao tôi thấy không khỏe nya~! Nyanya~?! Ở đây bốc mùi quá nya~!”
“Vậy à. Được rồi, tôi lệnh cho cô theo dõi những người này đến khi tôi ăn tối và quay lại.”
“Không, không được đâu nya~!! Thật là ác quỷ mà nya~, Lionel-sama~”
Cô ấy nói và bám lấy Lionel, nhưng Lionel mặt tỉnh rụi trả lời.
“Ta là một nô lệ, nên không thể làm khác lời chủ nhân được.”
“Ánh mắt ngài đang cười kìa nya~!”
“Đó là hình phạt vì tự ý chạy đi.”
Lionel nói, khiến cho đầu Cathy ngặt xuống. *Gaku*
Tôi đặt thùng Vật thể X vào túi ma thuật và thanh tẩy toàn bộ tầng 5.
“Thế là được rồi đúng không? Nhớ theo dõi cẩn thận nhé.”
“Như mong đợi từ chủ nhân nya~. Thế này thì thôi sẽ chăm chỉ hết sức nya~.”
Tôi nói một câu ngắn gọn cho cô ấy -
người đã trở lại bình thường.
“Nếu cô mà còn mất kiểm soát, tôi sẽ khiến Cathy uống vũ khí tối thượng ‘Vật thể X’ nhé okay?”
“Nya!!”
Giây phút tôi nói thế, Cathy đáp lại bằng một lời chào.
Điều này chắc hẳn rất hữu ích.
Tin tin chắc rằng nó là như vậy, rồi rời đi ăn tối cùng với Lionel.
~ Những kẻ tấn công POV~
Trị liệu sư hạng S cùng nô lệ của hắn đi lên cầu thang.
“Này! Cô là nô lệ mà phải không? Nếu giải phóng bọn tôi, chúng tôi sẽ đưa thương buôn nô lệ tới giải phóng cho cô.”
Là một nô lệ thú nhân, hơn nữa lại còn thuộc về trị liệu sư, những kẻ chủ yếu ủng hộ nhân loại, khả năng cao là nô lệ này đã bị khinh thường chà đạp nhiều lần, nên ta nói sau khi xem xét, nhưng câu trả lời lại khác xa dự tính.
“Tất nhiên, tôi không hài lòng với vị trí một nô lệ. Nhưng đó là tất cả. Ngoài ra, tôi cũng thích thú với cuộc sống hiện tại của mình nữa.”
“Nhưng cô là một nô lệ?”
Tôi không thể hiểu những điều cô gái miêu nhân này đang nói.
“Đúng thế. Đúng thực danh tính tôi là một nô lệ. Nhưng, tôi không hề bị trói buộc đặc biệt, tôi cùng dùng bữa, thậm chí còn được ngủ, và sống trong một căn phòng với 1 người khác, chúng tôi còn có giường ngủ thoải mái nữa.”
“Ha?”
Không thể hiểu nổi người này nói gì.
Nô lệ người thú vốn dĩ chỉ dùng xong rồi vứt đi. Thậm chí có thức ăn bỏ lại cũng là tốt lắm rồi, họ bình thường sẽ chỉ có nước mà húp.
Điều đáng kinh ngạc là cô ấy được cho hẳn 1 căn phòng và thậm chí còn có giường ngủ.
Đây hoàn toàn không phải là cách đổi xử với 1 nô lệ.
“… Gã này, trị liệu sư hạng S là người như thế nào?”
“Một người rụt rè với tính cách ngây thơ. Nhưng ngài ấy không hề phân biệt đối xử với chủng tộc khác, và dù nắm giữ quyền lực và chức vụ như vậy, ngài ấy lại không hề kiêu ngạo. Đó là lý do tôi thề trung thành với ngài ấy.”
“… Vậy sao.”
Nghe cô gái miêu nhân này nói, tôi nghĩ rằng có lẽ chuyện sẽ khác nếu gặp cậu ta sớm hơn, nhưng đây chắc hẳn là định mệnh.
Tương lai của chúng tôi đã không thể thay đổi.
Đó là lý do tôi kể với cậu ta mọi thứ.
Với những thứ tôi nhận từ nữ thú nhân, tôi đã quyết định sử dụng cuộc sống này của mình để làm gì.
.
.
.
.
.