Dịch giả: Kaito-sama
.
.
.
.
.
Chapter 65: Những kẻ tấn công Guild Trị liệu sư
.
Buổi chào hàng thánh thuật của trị liệu sư đã kết thúc đại thành công
Chúng tôi nhận được đánh giá tích cực từ chủ guild Jasuan-dono và phó guild Jias-dono. Họ đã thông báo rằng trong tương lai, cho đến khi phòng khám được thành lập, họ sẽ liên lạc với Guild Trị liệu sư về bất cứ điều gì ngoài bệnh tật ra.
“Kể cả thế, tôi không biết rằng tất cả đều nhỏ mọn như vậy đấy. Đặc biệt là Thánh hiệp sĩ Blitz-san và Dotasu-san, xin hãy bảo vệ tôi được chứ.”
Cả hai người trông đều không định bào chữa. Blitz-san là người đầu tiên hối lỗi.
“Tôi xin lỗi. Dù đây là lần đầu tôi thấy long nhân, tôi đã nghĩ rằng họ trông thân thiện nên…”
“Tôi cũng xin lỗi. Dù gì thì ông ấy cũng là chủ guild, nên ông ấy không phải là một mục tiêu mà tôi có thể phản kháng lại…”
Hai người họ chớp chớp mắt nhiều lần và nói chuyện trong khi ngẩng lên trên. Hmph~ có vẻ không giống những gì họ thực sự nghĩ.
“… Đó là ý kiến thực sự?”
Tôi hỏi với một nụ cười.
“… Bởi vì ông ta rất chi là điên.”
“… Tôi đã bị cảm động khi thấy Luciel-dono dũng cảm đứng lên với ông ta.”
Lần này, hai người họ đã chịu nói cảm nhận thật của mình.
“Sau cùng thì hai người cũng là người hộ tống tôi nên cin hãy làm đúng công việc của mình.” “À… còn Lionel và Cathy, kể cả nếu phòng khám tạm thời được xây dựng tôi sẽ không mang 2 người theo đâu.”
Nụ cười của họ đã chuyển thành một biểu cảm bị ‘sốc’.
“Luciel-dono, xin đừng nói những lời tàn nhẫn thế chứ.”
“Đú, đúng thế nya~. Tôi không muốn chủ nhân gặp nguy hiểm nếu tôi đến quá muộn đâu, nên xin hãy mang tôi đi nya~.”
Cả hai người có vẻ không nói dối.
“Có thể giãi bày mọi thứ thành thật được không?”
Linh tính mách bảo tôi phải hỏi điều đó.
“Tôi không định dùng ý thức chiến đấu mờ nhạt, như là cái cớ cho sự phát hiện chậm trễ kẻ tấn công. Tuy nhiên vì sức mạnh cơ bắp trong tôi đã giảm nên không thể phản ứng ngay lập tức. Đó là lý do tại sao tôi muốn được luyện tập lại.”(Lionel)
“…Tôi muốn đi vào mê cung và phiêu lưu nya~. Tôi đã không làm điều đó từ lâu lắm rồi nya~.”
Không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua kể từ khi Lionel bước đi lần cuối, nhưng ông ấy biết rằng cơ bắp phần trên và phân dưới cơ thể của ông ta khác nhau và có lẽ đúng là ông ấy muốn luyện tập.
Nếu Cathy là cấp dưới của Lionel, sẽ không khiến tôi ngạc nhiên nếu họ là binh lính từ một quốc gia nào đó.
Vậy nên đó không hoàn toàn là một lời nói dối.
“… Tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hãy cố gắng như tôi đã tin tưởng hai người.”
“Hiểu ạ. Tôi sẽ huấn luyện những nô lệ tội phạm.”
Lionel, xin đừng ‘bẻ’ họ chứ?
“Tôi sẽ cố hết sức nya~”
Tôi không có ý tưởng về cái mà Cathy sẽ cố hết sức, nhưng đó cũng là điều tốt.
.
Và rồi, tôi lắng nghe những sự kiện từ Jordo-san.
“Nhân tiện, Jordo-san, những kẻ ném bột đen đó sau cùng không chế ngự Jias-dono sao?”
“Tôi không biết. Tuy nhiên chúng đã cảnh báo rằng chúng có thể dễ dàng giết chết những mạo hiểm giả ở đó. Ngay khi người đàn ông giơ tay lên, ma pháp xuất hiện xung quanh và chúng tôi đã bị đe dọa việc ưu tiên chữa bệnh.”
Để có thể bắt giữ con tin, thì lần này chúng đã chuẩn bị khá tốt?
Khi đang nghĩ về điều đó, cuộc nói chuyện đã đổi sang thành cuộc tán gẫu nhàn nhã và chúng tôi đã nhanh chóng nhìn thấy Guild trị liệu sư.
Lần này thì, phiên gác đằng trước đang là của những nô lệ tội phạm.
“Vất vả rồi, có điều gì bất thường không?”
2 nô lệ gật đầu và một người nói.
“Có một vụ náo động do một đám cháy nhỏ ở kia, và một vài kẻ cố gắng đi vào guild bằng cơ hội đó, nhưng chúng đã bị tê liệt và hiện đang ở dưới lòng đất.”
…? Ý anh ta… là gì?!
“Anh có nghe thấy gì hay gì khác không?”
Cả 2 người họ cùng gật đầu và trả lời.
“Có một tiếng động ầm ầm ạ.”
“… Rồi đó là Dolan và Paula. Anh nói tầng hầm, có nghĩa là ngục tầng hầm 5?”
Cả hai người lại gật đầu lần nữa.
“Có vẻ ở đây cũng là mục tiêu.”
“Phải, đi xuống tầng hầm thôi. Được rồi, tôi sẽ để việc canh gác cho 2 người.”
Cả hai người họ thể hiện biểu cảm ngạc nhiên khi nghe vậy, nhưng giờ không phải lúc nên tôi đi thẳng vào guild.
.
Bên trong vẫn giống như khi sáng.
Tôi cảm thấy an tâm khi đưa ra chỉ thị.
“Tất cả mọi người, cám ơn vì đã cố gắng ngày hôm nay. Hãy dùng thời gian còn lại để làm điều gì mình muốn, à, nếu có thể, xin hãy giúp làm bữa tối. Lionel và Cathy, đi theo tôi.”
“Vâng!” “Vâng nya~”
3 người chúng tôi đi xuống bằng thang máy tầng hầm 5. Ở đó, chúng tôi thấy Piazza-san cùng 8 nô lệ tội phạm nữa, và 7 kẻ đàn ông đang bị nhốt trong ngục.
“Làm tốt lắm Piazza-san.”
“Vâng! Chào mừng trở lại Luciel-dono. Tôi sẽ báo cáo ngay. Khoảng thời gian 2 tiếng mọi người đi tới guild mạo hiểm giả, có vụ náo động do một đám cháy nhỏ bên cạnh guild. Để dập lửa thì vài người đã ra khỏi guild. Đó là lúc những kẻ này đã lợi dụng và cố gắng xâm nhập.”
Đó cũng giống lời khai của 2 người nô lệ kia.
“Đó là trước lúc có thể vào, chúng đã bị tê liệt và anh đã tìm thấy những kẻ khả nghi này rồi mang chúng tới đây. Đúng vậy không?”
“Vâng! Tôi mang những kẻ này tới chỗ nô lệ người lùn của Luciel-dono.”
Chà, ông ấy đang không có đá ma thuật và chả có việc gì để làm nên ổn thôi… nhưng có lẽ sẽ giận dữ mất một lúc.
“Cảm ơn vì đã báo cáo. Mọi người, xin hãy tiếp tục nhiệm vụ của mình. Chúng ta sẽ giải quyết việc này. Cathy, hãy gọi Dolan và Paula.”
“Vâng! Đi thôi.”
“Nya~”
.
Nhìn theo sau Piazza-san, tôi đoán anh ấy đã xử lý chúng một cách nghiêm túc.
Hay là do tôi quá mềm mỏng?
Có linh cảm nên tôi đã nhìn vào kẻ tấn công và chắc chắc là đủ.
“Kukuku. Với điều này, sự an toàn của guild trị liệu sư có vẻ sẽ được đảm bảo.” (Lionel)
“… Ông trông có vẻ vui.”
“Haha. Điều tốt là ngài đã đạt được mục tiêu. Tôi nên nhanh chóng bắt đầu tập luyện trở lại. Tôi sẽ cho ngài thấy sự hữu dụng của mình lần tới.”
Lionel tuyên bố.
.
Những kẻ chúng tôi bắt giữ là thuộc cấp của kẻ đã ném bột.
“Vậy thế? Sao ông không tự đi mà bắt chúng?”
“Đó là… ừ, à… ku…”
Ông ấy đã không thể nói rõ được.
“À ông không thể nói rõ được. Giờ tôi sẽ để chúng lại cho ông. Chắc ổn không nếu thẩm vấn chúng trước khi đưa đến guild mạo hiểm giả?”
“Bình thường thì ta sẽ hỏi chúng sau khi biến chúng thành nô lệ, nhưng có thể một vài kẻ trở thành nô lệ để cố tình chết khi nổi loạn, do đó nên ngài cần xác định ý định của chúng trước.”
“Tôi hiểu rồi…….. Ông đây rồi.”
.
Cathy mang Dolan và Paula tới.
Cả hai người đều có vẻ hơi không hài lòng.
Họ có vẻ đã chơi đùa với đồ đạc từ những kẻ tấn công này.
Tôi sẽ khen họ trước đã.
“Dolan và Paula, lá chắn của guild đã làm việc xuất sắc. Nhưng sao hai người có thể xác định những kẻ tấn công vậy?”
Dolan bắt đầu hạnh phúc nói.
“Tuyệt vời đúng không nào ~! Paula đã thiết đặt hệ thống sốc điện lên lá chắn đó. Và rồi tôi đã tinh chỉnh lại để nó kích hoạt thành công.”
“Tôi nghĩ là tuyệt vời, nhưng làm thế nào mà lá chắn có thể xác định được mọi người?”
“Điều kiện là những kẻ nắm giữ ác ý và hận thù.”
“… Chỉ là giả thuyết thôi, nhưng nếu một người có hận thù với ai khác ngoài guild chúng ta thì nó có kích hoạt không?”
Ngay lúc đó, cái miệng hoạt bát của Dolan dừng lại.
“….”
Chỉ còn lại sự yên lặng trên ông ấy nên tôi quay sang Paula.
“…”
Và tôi lại nhìn sang Dolan.
“…” “Saa”
Dolan chuyển hướng ánh nhìn từ tôi.
“…” “Saa”
Paula trốn ra sau Dolan nên ánh nhìn của tôi không tới được.
“… Do 2 người không báo cáo một vấn đề quan trọng như vậy, 2 người sẽ bị trừng phạt. Các dự án sẽ bị cấm trong 1 tuần.”
“Luciel-dono, bọn tôi sẽ cải thiện bản thân nên xin đừng xát muối vào lòng tôi như thế mà…”
“Chủ nhân đừng thế …mà…”
Hai người đang tuyệt vọng để xóa đi hình phạt của mình. Nó quá rõ ràng rồi.
“… Tôi sẽ bỏ qua, 2 người là nô lệ phải không? Phàn nàn về cách làm việc thì cũng muộn rồi, nhưng tôi sẽ phạt nếu không báo cáo cho tôi đàng hoàng trong tương lai. Được rồi, nếu còn điều gì muốn nói thì hãy nói đi.”
“À, nếu ở trong ngục mà không có kháng ma thuật ([Kháng phong ấn]), một người sẽ không thể sử dụng ma thuật, và nếu không có [Kháng làm yếu] thì sẽ không di chuyển dễ dàng được.”
Tôi nhăn mặt lại suy nghĩ.
(Sao mình không chú ý từ khi anh chàng người lùn này không bao giờ xây nên một cái nhà tù bình thường nhỉ)
Tôi thở một hơi thật sau và ổn định lại.
“… Bất cứ khi nào làm cái gì, hãy báo cáo cho tôi mà không được phàn nàn. Tôi tin tưởng và chắc chắn về kỹ năng của 2 người. Nhưng xin đừng thay đổi hành động để tôi có thể tin tưởng vào.”
“Nuu, tôi xin lỗi.”
“… Em bị kéo theo mà.”
“Được rồi, hai người hãy làm việc chăm chỉ và sửa lại rào chắn cho đến bữa tối.”
“Đã hiểu ạ.”
Dolan gật đầu và trả lời tôi trong khi Paula chỉ gật đầu không thôi. Điều tốt là họ đã không mất đi động lực? hay là không nhỉ.
.
Tôi dùng [Recover] lên 1 trong những kẻ tấn công. Hắn đứng lên và lên tiếng.
“Trị liệu sư hạng S đáng ra phải vô dụng! Tại sao ngươi vẫn ổn chứ?!”
Có lẽ có những khách hàng giả mạo của guild mạo hiểm giả? Nếu vậy có một kẻ thân thiện nào đó đã xúi dục họ? Chà, giờ cũng không quan trọng lắm, nhưng tôi cần phải báo cáo về điều này sau.
“Phải. [Seal Resistance]{Kháng phong ấn} của tôi rất cao, nên hiển nhiên là không hiệu quả rồi, và thế là buổi đó đã kết thúc thành công.”
“Che.”
Người đàn ông đó câm nín.
Chắc hẳn hắn ta quyết định nói thêm không phải là một ý tưởng tốt. Chà rồi, tôi có nên bắt đầu bằng thẩm vấn không? Tôi tuyên bố sau khi dùng [Recover] lên tất cả.
“Tôi sẽ bắt đầu thẩm vấn. Không trả lời cũng không sao. Tôi sẽ chỉ cho mấy người uống thứ này thôi.”
*DON* Tôi lấy ra một cái vại và mở nắp, lấp đầy tầng hầm 5 bằng mùi của Vật thể X.
“Tôi không thích có huyết đổ, nên trong khi hỏi vài câu, tôi sẽ cung cấp Vật Thể X thay cho thức ăn và nước uống. Các người có thể muốn nói gì cũng được.”
Lionel rút lui tới thẳng cầu thang lên tầng 4.
Tôi có nên dùng nó để sau này dạy dỗ ông ta không đây?
“À, nhân tiện…”
Tôi lấy Vật thể X ra một cái cối và uống cạn.
“Pu~. Như mấy người thấy đấy, tôi có thể uống bình thường mà chẳng thấy sao cả, nên ở cùng chỗ này với mấy người cũng thoải mái luôn. Tôi sẽ gửi những người làm chứng đến guild mạo hiểm giả, nhưng dù sao cũng ổn thôi.”
Sau khi tuyên bố rõ ràng như vậy, tôi nhìn những gương mặt mất sắc và đoán xem số lượng vẫn còn lỳ lợm nổi, rồi dành thời gian thực hiện vài thao tác ma thuật.
Lionel không biết sao vẫn còn đứng ở cầu thang.
Họ chắc hẳn thấy không thoải mái dù chỉ một chút Vật thể X, nhưng tôi đoán là cả Lionel và bọn họ chắc cũng chịu được thôi, và rồi thời gian cứ thế trôi qua.
.
.
.
.
.