Seija Musou ~Sarariiman, Isekai de Ikinokoru Tame ni Ayumu Michi~

Chương 62: Disciple cornered by his Shisho’s boasts




Dịch giả: Kaito-sama

. . . . .

Chaper 62: Disciple cornered by his Shisho’s boasts

.

Sau khi rời khỏi hội mạo hiểm giả, chúng tôi đi tới cửa hàng để mua một ít thức ăn trước khi trở về guild trị liệu, nhưng có vẻ chúng tôi đã không bị tấn công hôm nay.

Không biết vì những món ma cụ thú vị, hay là có nhiều thời gian rảnh hôm nay, mà những trị liệu sư đang hợp tác cùng với Naria và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

“Chúng tôi trở lại đây. Mọi người đang làm bữa tối cùng nhau à?”

Tôi cười hỏi. Jordo-san là người đứng ra trả lời.

“Phải. Bởi vì một khi hoàn thành luyện tập ma thuật phục hồi nhóm thì chúng tôi chẳng còn việc gì để làm cả. Ngoài ra thì bộ sưu tập công thức nấu ăn thật là tuyệt vời. Ngay cả những món ăn từ quê hương tôi cũng ở trong đó.”

Anh ấy cười thật lòng và những trị liệu sư khác cũng cảm thấy hào hứng tương tự vậy.

Ngay cả Naria cũng gật đầu, nhưng Lionel đang ở đằng sau nên tôi cũng không nấn ná lại nữa.

“Được rồi tôi sẽ để toàn bộ việc nấu bữa tối cho mọi người. À ngoài ra, tôi cũng muốn tất cả những trị liệu sư theo tôi tới hội mạo hiểm giả ngày mai. Ah, không phải để đánh nhau nhé. Vào ngày mai, chúng ta sẽ cung cấp việc chữa trị miễn phí để giới thiệu cho họ biết được ma pháp phục hồi. Tôi đã thảo luận điều này với Đức Giáo hoàng nên không cần phải lo lắng.”

Tới thăm hội mạo hiểm giả. Ngay khi vừa thông báo, tôi đã thấy những màu sắc khắc nhau toát ra từ khuôn mặt của mọi người.

Đó là lý do tại sao tôi phải ngay lập tức nói không tới đó để chiến đấu. Thế là họ biểu hiện ra sự nhẹ nhõm và bắt đầu thảo luận với nhau. Nhưng tôi cảm thấy buồn khi liếc thoáng qua những gì họ nghĩ về tôi.

“Chúng ta sẽ khởi hành sau bữa trưa ngày mai. Piazza-san sẽ ở lại guild vào ngày mai để chỉ huy các nô lệ tội phạm. Tôi sẽ ở tầng hầm một lúc nên hãy báo lại khi bữa tối sẵn sàng.”

“Chắc chắn rồi, Luciel-dono.”

Sau khi Jordo-san thực hiện một tư thế chào bằng cách để tay lên trước ngực trong khi cười, những người khác cũng bắt đầu cười và bắt chước anh ta.

Trong khi nghĩ rằng đó là một xu hướng tốt khi Jordo-san tạo nên một bầu không khí như vậy, tôi cũng chào tất cả mọi người khi cười và đi thẳng xuống lòng đất.

Cathy nói rằng cô ấy có vài điều cần thảo luận với Naria nên ở lại tầng 1. Lionel là người duy nhất kế bên tôi.

“…Đây là… tầng hầm phải không?”

Tôi lẩm bẩm. Kể cả Lionel người không lấy gì làm ngạc nhiên khi sáng giờ cũng đang bất ngờ.

“… Có phải, tôi nghĩ nó trở thành ‘đây là tầng hầm’?”

Người vốn bình tĩnh đánh giá như Lionel trông giống như vừa nhận một cú đánh vào mặt ấy. Tôi vốn không hiểu được lẽ thường của ông ấy, giờ lại đang thấu hiểu mọi thứ.

Đúng là đáng mong đợi. Ai có thể đoán được một không gian-ảo như vậy có thể xây dựng nên chỉ trong vời giờ chứ.

Buối sáng nay, những viên đá ma thuật ở tầng hầm đầu tiên đã được đặt trên trần nhà ở cao và đã được điều chỉnh độ sáng sao cho không gian trông giống Mê cung của sự Thống khổ.

Ngoài ra còn có một cánh đồng nhỏ và một không gian để đi bộ, có vẻ Fornoir và những con ngựa khác có thể có vài bài tập đơn giản.

Giờ ở tầng hầm đầu tiên, trên trần nhà đã trở thành bầu trời, thậm chí còn có cả mặt trời nữa. Hơn nữa còn có gió thổi.

Cánh đồng trông rất mềm mại cứ như được một người nào đó quan tâm chăm sóc, và thậm chí còn có một hàng rào để Fornoir và những con ngựa không vào được.



Thêm vào đó, không gian đi bộ dành cho Fornoir và những con ngựa đã trở thành một trang trại và những chú ngựa đang thảnh thời bên trong đó.

“Điều này cũng khả thi hả? Hơn thế, lại còn có thể được làm chỉ với một người?”

“Đó phải cảm ơn chủ nhân. Kỹ năng [Magic Engineer]{Kỹ sư ma thuật} và [Magic Tool Manufacture]{Chế tác ma cụ} đều đã tăng cấp.”

Người vừa trả lời lại lời lẩm bẩm của tôi là Paula thay vì Lionel.

“Vậy cô đã dậy rồi, không không phải thế. Paula, cô có thể tạo một không-gian-ảo sao?”

“Cũng không hẳn. Chỉ sau khi tăng lên 2 hạng thì em mới có thể sử dụng [Space Expansion]{Mở rộng không gian} được.”

Cô ấy lắc đầu nhưng không phải khả năng của đứa trẻ này không có giới hạn à? Sau đó, Dolan xuất hiện và bắt đầu khoe khoang về cháu gái mình.

“Ooo! Ngài quay lại rồi, Luciel-dono, Lionel. Bộ khung cho các tầng đã hoàn thành. Sau đó thì chúng ta chỉ cần bổ sung điều chỉnh xen kẽ… sẽ hữu dụng cho tất cả mọi người.”

Người lùn này cuối cùng muốn nói rằng đó là vì ông ta muốn thử nó. Khi tôi vẫn còn sốc, Paula giờ tay về phía tôi.


“Hmm? Thế là sao Paula?”

“Đá ma thuật làm ơn.”

“…”

“…”

“…”

Tôi trừng mắt sang Dolan và rồi ông ta tránh ánh mắt của tôi.

“Tôi không còn nữa? Tôi đã đưa toàn bộ cho Dolan và bảo ông ấy đó là tất cả rồi mà.”

Ngay khi nghe vậy, Paula từ từ trông giống như sắp khóc và nói duy nhất 1 từ với Dolan.

“…Ông nói dối.”

“Guha!”

Đúng là sức hủy diệt kinh khủng đối với tinh thần của Dolan.

“Không giúp gì được mà. Luciel-dono mong muốn sự an toàn của Gulild, nên số đá ma thuật đã được dùng toàn bộ để thiết lập rào chắn xung quanh toàn bộ guild rồi. Paula hiểu mà phải không?”

“Ông đã nói rằng chủ nhân còn rất nhiều đá ma thuật.”

“Đó là vì…”

Giữa cuộc tranh luận của 2 người họ, tôi hỏi Lionel.

“Về cấp độ của họ như thế nào?”

“… Với Nghề rèn và Chế tác ma cụ, hàng đầu và gần với hạng nhất. Trong tất cả những người tôi từng gặp, Dolan-san sẽ thắng ở một mặt. Còn Paula vẫn còn trẻ, khả năng kỹ thuật của cô ấy cho thấy một năng lực đáng kể.”

… Đừng nói với tôi… tôi sẽ thử hỏi phòng hờ.


“Có phải Naria cũng giống như Lionel và Cathy về mặt sức mạnh, hay là năng lực như Dolan và Paula?”

“Naria không có chuyên môn trong chiến đấu và pháp thuật.”

Tôi tự hỏi điều đó đấy.

“…Tuy nhiên, cô ấy nhạy cảm với sự hiện diện và có thể che dấu sự hiện diện cũng như ma lực của chính mình, và cô ấy cũng có thể dạy lễ nghi.”

Một người bình thường… hoặc không? Eh? Tất cả họ đều không bình thường? Hoặc như thế mới là bình thường sao?

“Luciel-dono, xin hãy đi với tôi để thu thập đá ma thuật, hoặc ít nhất xin hãy ra lệnh tôi đi thu thập đá ma thuật.”

Dolan nói, trông cứ như sắp khóc. Paula đang sưng phồng má lên khoanh tay. Thật dễ dàng khi thấy cô ấy tức giận nhưng…

“Không, đổi lại, tôi sẽ đưa ông cái này. Viết ra bất cứ thứ gì ông muốn cùng với bản vẽ. Và hãy thảo luận với tôi những cái gì mà ông muốn xây dựng. Tôi sẽ giữ lại đá ma thuật trong thời gian này.”

“Không, không đời nào.”

Dolan mất hết sức sống rũ vai xuống, Paula thì với đôi má phòng và bĩu môi, biến thành một biểu hiện sững sờ.

Tôi sẽ không nghĩ rằng Paula thiếu đi biểu cảm khuôn mặt đâu.

Tôi suy nghĩ trong khi đi lấy giấy da, mực và bút cho họ.

“Xin hãy viết đúng các hiệu ứng và khả năng của những thứ mọi người định làm và gửi nó cho tôi, đi kèm với đó là lời giải thích. Nếu sử dụng chúng thì tôi sẽ có thể quản lý được đá ma thuật.”

Sau đó, 2 người chán nản từ nãy đến giờ mới chịu lấy giấy từ tôi và cảm ơn trước khi ngay lập tức biến mất xuống tầng hầm thứ 3.

“Nhìn 2 người họ cũng khiến tôi có thêm động lực cho ngày mai…”

“Hãy để việc hộ tống lại cho tôi.”

“Cảm ơn…”

Khi tôi dùng ma thuật thanh tẩy cho Fornoir và những con khác, tôi cầu nguyện rằng buổi ngày mai tại guild mạo hiểm giả sẽ thành công.


Bữa tối ngày hôm đó đã ngon hơn bình thường.

Để có thể mang ra những hương vị sâu sắc như vậy với sự dẫn đầu của Naria, đúng như mong đợi với đối thủ của tôi… Không, tất nhiên là tôi không nghĩ theo cách đó nên quyết định sẽ yêu cầu cô ấy dạy tôi lần sau.

Với nhiệm vụ gác đêm, Lionel và Cathy duy trì sự canh phòng bằng cách chia các nô lệ tội phạm thành 2 nhóm. Tôi liên lạc với Giáo hoàng, tập luyện ma thuật và rồi đi ngủ như thường lệ.

.

Sau khi tỉnh dậy, tôi duỗi người và làm bài luyện tập thao tác ma lực trước khi đến nhà bếp. Khi vừa đặt nguyên liệu xuống thì Naria gọi.

“Chào buổi sáng chủ nhân.”

“Chào buổi sáng. Tôi sẽ nhờ cô ở trong bếp từ hôm nay. Bởi vì tôi sẽ tập luyện ở dưới tầng hầm.”

“Đã hiểu ạ.”

Cô ấy gửi tới tôi một cái cúi đầu lịch sự. Khi tôi tới tầng hầm 4… đã có sẵn 1 vị khách.


“Chào buổi sáng Lionel!”

“Tôi đang đây.”

Lionel cười toe toét. Ông ta trang bị một thanh kiếm lớn trong tay phải và một chiếc khiên lớn trong tay trái.

“…Sao ông biết tôi sẽ tới luyện tập?”

“Khi con người gắn bó với thói quen của mình, họ sẽ cảm thấy khó chịu khi không tuân theo nó.”

“Và vậy?”

“Thì như đã hứa, tôi sẽ huấn luyện Luciel-dono.”

Ông ấy nói trong khi cười nhưng ý định thực sự lại hoàn toàn khác.

“…Nếu ông không nói ý định thực sự, tôi sẽ chạy đi đấy.”

Ông ấy nhún vai trả lời.

“Tôi muốn xác nhận xem ý chí chiến đấu của mình đã bị tiêu tan chưa. Mặc khác tôi cũng nghe nói ngài là một trị liệu sư có thể đánh đập cũng như hồi sinh một người miễn không phải là vết thương chết ngay tức khắc, thế nên tôi thấy khá là ghen tị.”

Từ ai chứ? Và ở đâu? Khi tôi đang nghĩ về điều đó, có lẽ Lionel đã đọc biểu cảm của tôi, ông ấy đưa cho tôi một cái tên.

“Whirlwind Broad… 20 năm trước chúng tôi đã từng thi đấu trong 1 đấu trường. Cuối cùng, cả hai chúng tôi đã ngã sụp xuống và đó là 1 trận hòa. Kể từ đó chúng tôi bắt đầu liên lạc và coi nhau như bạn bè.”

Sư phụ Broad!? Thế nên sau cùng ông ấy mới được biết đến là một người cuồng chiến?

“… Tôi là một trị liệu sư nên… Tôi có thể dễ dàng chết thật lắm nên xin hãy nhẹ tay với tôi thôi.”

“Hôm nay cũng có một vấn đề quan trong. Tôi sẽ khởi động tùy ý trước khi luyện tập.”

“Đươc rồi. Tôi sẽ chạy trước khi chúng ta bắt đầu.”

Tôi chạy dưới sự giám sát của Lionel và thực hiện vài động tác khác để sẵn sàng.

Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài những linh cảm xấu khi đối mặt với Lionel, nhưng tôi đã thiết lập một rào chắn đầy đủ rồi.

Nếu so sánh Sư phụ Broad và Lionel, đó là kỹ năng và sức mạnh.

Sư phụ Broad có sự chính xác với đường kiếm hơn, di chuyển nhiều hơn và đều được lên kế hoạch hết và khả năng tránh né nổi bật.

Lionel có một thanh kiếm Herculean có thể bẻ đôi bạn ra chỉ với 1 cú và một tấm khiên bất khả xâm phạm.

Hình ảnh của hai người họ trong đầu tôi là một con báo và một con gấu.

Tôi không thấy những chiếc đèn lồng quay vòng vòng trên đầu khi luyện tập hôm nay.

Nhưng chỉ có một lần khi ông ấy xé rách cánh tay cùng lá chắn của tôi. Thật là hoài niệm khi nhìn vào biểu hiện bối rối của ông ấy. Cách ông ấy phản ứng cũng tương tự như Sư phụ Broad vậy.

Tuy nhiên, tôi thực sự cầu nguyện rằng cuộc giả chiến này sẽ không trở thành một thói quen hằng ngày, thế nên tôi cố gắng kêu lên trong lòng vì ‘Bữa sáng đã sẵn sàng’ để có thể tới nhanh hơn.

. . . . . . . . .