Seija Musou ~Sarariiman, Isekai de Ikinokoru Tame ni Ayumu Michi~

Chương 04: Bài huấn luyện 1 -Tài năng võ thuật




Solo: Kaito-sama

-----------------------------------------------

Chapter 04: Bài huấn luyện 1 – Tài năng võ thuật

“Hôm nay cơ bắp của mình lại đau nhức nữa huh.”

Ngay khi tỉnh dậy, tất cả các khớp trên cơ thể tôi kêu gào trong đau đơn.

“Tôi nghĩ điều này xảy ra do mình đã vượt quá giới hạn cơ thể.”

Nguyên cả tuần vừa rồi, tôi đã bị dày vò bởi cơn đau nhức vào mỗi buổi sáng.

Tuy nhiên, bản thân của tôi mới chính là nguyên nhân của điều này.

Cơ bắp của tôi không hề bị đau nhức sau hôm tập luyện đầu tiên. Tôi đã ảo tưởng rằng cơ thể hiện tại có sức mạnh vật lý cao hơn ở kiếp trước do giờ tôi đang trẻ hơn và thế là tôi đã đi quá giới hạn.

“Luyện tập theo sự hướng dẫn của HLV Broad thực sự rất khó khăn, nhưng vì tôi không còn cảm thấy những cơn đau cơ nữa nên ông có thể nâng cao việc luyện tập không?”

Tôi vừa nói một điều thật là ngu ngốc.

“Hou? Một Trị liệu sư đi nói điều đó hả, tôi không ngờ là cậu cũng có sự can đảm đấy.”

Kể từ hôm nay tôi sẽ không bao giờ có thể quên được ánh mắt ấy của HLV Broad.

Những ánh mắt sắc nhọn bừng sáng trông như một thợ săn tìm thấy con mồi vậy.

Vào khoảnh khắc thắc mắc tại sao lại có thể suy nghĩ ngây thơ vậy. Tôi bắt đầu hối tiếc và cảm thấy một cơn ớn lạnh khó chịu lan tỏa khắp xương sống.

“Không được nghỉ ngơi, đừng có nghĩ về tốc độ, chỉ cần chạy nhanh nhất có thể thôi.”

Kể từ hôm đó, tôi bị bắt phải chạy hết chu vi của sân luyện tập liên tục.

“Cậu mong đợi gì ở quái vật với một cú đấm yếu như vậy? Hạ thấp tư thế xuống và xoay hông mình đi. Đừng chỉ đấm một đòn rồi dừng lại. Cậu không thể chỉ đợi quái vật yếu được. Nhóc muốn chết hả? Huh không trả lời à? Vậy là nhóc muốn chết thật hả?”

Một luồng áp lực đáng sợ đang dần dần hướng tới tôi.

Cái sự khủng bố từ từ của HLV Broad thật là đáng sợ.

Cả cơ thể tôi nặng trĩu dần. Tôi bị bắt phải đấm bằng nắm đấm cứng ngắc, đá bằng đôi chân đã căng lên như cây gậy.

Tôi tiếp tục bị bắt đấm đấm đá đá trong khi thử tượng tưởng cảnh mình sẽ chết nêu dừng lại.

Tuy nhiên, chắc hẳn tổn thương đang dần tăng lên do bắt buộc phải dùng cả bàn tay và bàn chân khi mà đã mất đi hết sức chịu đựng.

Nhưng buổi huấn luyện vẫn chưa kết thúc.

“Kết thúc? Cậu muốn chết hả? Đã hiểu chưa. Rồi thì ta tới đây. Nhóc, đừng có mà nhắm mắt lại. Nhanh lên và phòng thủ đi nếu không thì tránh đi nếu có thể.”

Tôi đã phải khó khăn khi di chuyển do những tổn thương tăng lên. HLV Broad biết điều này và tấn công tôi bằng những chuyển động chậm rãi. Ông ấy tấn công nhằm cố gắng phá vỡ giới hạn của tôi.

Luân phiên giữa tấn công và phòng thủ và không kịp nghĩ ngợi, tôi bằng cách nào đó đã có thể chặn được đòn tấn công nhưng đã phải khóc ngất đi vì cơn đau quá sức tưởng tượng.

“Đó là thứ cậu nhận được khi chỉ phòng thủ mà không suy nghĩ. Mỗi đòn tấn công đều có ý nghĩa đằng sau nó, nếu đáp trả lại sai cách thì cậu sẽ chỉ nhận được cơn đau mà thôi. Hãy quan sát, suy nghĩ và học hỏi điều đó cho cuộc sống của chính mình!”

Giữa những phiên tập luyện, tôi Hồi phục vết thương cho những mạo hiểm giả khác ở đó.

Dưới sự giám sát của HLV Broad, tôi niệm |Hồi phục| lên bọn họ. Đây chính là giờ nghỉ duy nhất mà tôi có.

Đối với tôi, người bị cấm sử dụng |Hồi phục| lên người, thì thời khóa biểu hiện tại là 8 tiếng đồng hồ hoặc nhiều hơn do để nâng cao sức chịu đựng và tập luyện |Taijutsu| từ tận 7 giờ sáng đến 7 giờ tối với vài lần nghỉ ngơi bắt buộc xen vào.

Vì vậy nên tôi thực sự rất biết ơn đối với giờ nghỉ trưa.

Dù sao đi nữa, môi trường như vậy cũng là do tôi tạo ra.

Không có lý do gì để bản thân cảm thấy phải hối tiếc cả.

Thứ duy nhất mà tôi mong đợi là 3 bữa ăn. Những bữa ăn thực sự rất ngon dù cho so sánh với những món ở kiếp trước.

Những món ăn mà người chó Grulga chuẩn bị mỗi lần đều khác biệt. Anh ấy thực sự biết khá nhiều món ngon.

Các món thịt khác nhau, từ thịt bò tươi được nướng đến hamburger, các món hầm như thịt bò hầm hoặc là pot-au-feu, món gì đó tương tự như yakiudon và cách món luộc khác nhau. Gia vị được sử dụng cũng rất là phong phú.

Có vẻ như có một vài loại thịt khác không rõ nhưng một vài loại gia vị khác được sử dụng khiến tôi không thể biết được.

Thêm nữa là không hề có rau sống nhưng đã có món slad rau củ hấp bổ dưỡng luôn luôn sãn sàng cho bữa sáng.



Liên quan đến kích thước bữa ăn, tôi sẽ lặp lại chính xác lời được bảo về cái vấn đề thực tế này.

“Cuộc sống của một mạo hiểm giả là phải ăn. Đừng bỏ sót lại bất kỳ thứ gì.”

Cũng giống như nét đặc trưng của vài nền văn hóa, bỏ lại thức ăn là một điều không được tha thứ. Nếu chỉ thế thì không sao …

“Đây. Uống nó nữa.”

Đây chính là vấn đề còn lại. Tôi luôn luôn phải uống vật thể X sau mỗi bữa ăn.

Tôi đã từng ước rằng họ sẽ tha thứ nếu tôi không uống cái thứ này.

Và thế là, một tuần trôi qua và tôi bằng cách thần kỳ nào đó đã nuốt trôi hết những bài luyện tập mà không bỏ trốn.

Không, chính xác thì tôi sẽ bị bắt trở lại nếu cố trốn chạy.

Tôi tin chắc rằng hiện tại mình đang được giám sát bởi không chỉ có HLV Broad và Grulga-san mà còn cả những thám hiểm giả trong Guild nữa.

Không biết tại sao nhưng cứ khi nào có ý định trốn là lại có ai đó gọi tôi.

“Ôi Trị liệu sư, |Hồi phục| dùm tôi.”

Tôi thực sự không dám phớt lờ những mạo hiểm giả ấy.

Hơn nữa đó còn không phải biện phải duy nhất ngăn việc trốn chạy.


“Tôi đã được cậu chăm sóc nhiều.”

Những mạo hiểm giả và nhân viên guild nói điều tương tự trong khi gửi cho tôi những món quà như quần áo và dụng cụ sinh hoạt. Bởi thế nên tư trang của tôi đang dần nhiều lên ở trong phòng ngủ cá nhân của Guild Thám hiểm.

Vậy nên bây giờ rời đi lại càng khó khăn hơn.

“Chắc có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều về việc này rồi.”

Tôi lẩm bẩm trong khi nhớ lại một tuần vừa rồi. Tôi đi tới sảnh ăn như bình thường sau khi hoàn thành luyện tập |Hồi phục|, |Thiền|, |Thao tác ma lực| và |Kiểm soát ma lực|.

“Oh nhóc. Hôm nay sớm thế.”

HLV Broad vừa mới tới sảnh ăn.

“Chào buổi sáng. HLV Broad cũng đến sớm nhỉ. Oh Grulga-san. Dùm tôi bữa sáng nhé.”

“Hiểu rồi. Tôi sẽ tăng một chút khẩu phần ăn từ hôm nay.”

Grulga-san biến mất vào trong bếp sau khi nói điều gì đó.

HLV Broad chậm rãi mở miệng khi chỉ còn 2 chúng tôi.

“Này nhóc ta sẽ nói rõ ràng khi đã ở giai đoạn này. Nhóc không hề có năng khiếu về võ thuật.”

Ánh mắt nghiêm túc của HLV Broad làm cho tôi chú ý.

“Vâng. Tôi đã mơ hồ nhận ra điều đó rồi.”

Tôi gật đầu trong khi khịt mũi. Tôi đã biết từ khi cả cơ thể mình đau nhức lúc mới bắt đầu được 1 tuần.

Tôi không thể nhìn thấu đòn tấn công cũng như không thể nắm bắt hết ý nghĩa của những từ đó. Đó là lý do tại sao tôi biết rằng mình không hề có năng khiếu trong võ thuật.

“Nhưng nhóc cậu có tài năng của một người cần cù.”

HLV Broad nhắm mắt gật đầu trong khi lẩm bẩm.

“Eh? Ca…Cám ơn ông rất nhiều.”

Tôi gãi gãi má trong khi cảm thấy hơi xấu hổ.

“Hãy đặt hết mọi nõ lực và đừng từ bỏ. Nếu chúng ta tiếp tục như thế này cậu sẽ có thể ít nhất tự vệ được.”

Ông ấy nói trong khi chậm rãi mở mắt mà nhìn chằm chằm về phía tôi.

“Tôi sẽ nhờ ông chăm sóc kể từ bây giờ.”

“Được rồi. Một khi ăn xong, chúng ta sẽ bắt đầu nghiêm túc nâng cao khả năng vật lý của cậu và học cách sử dụng vũ khí kể từ bây giờ.”

Cùng với những lời ấy, tôi cảm thấy tia sáng ánh lên từ mắt của HLV giống như lúc trước.


Tự nghĩ về bản thân lúc này.

(Mình sẽ chết mất.)

Tôi thực sự đã nghĩ vậy đấy.

Lúc này, Grulga-san đã đi tới và mang đồ ăn ra. Tuy nhiên, lượng thức ăn đã tăng gấp 1.2 lần và vì lý do nào đó và Vật thể X cũng đã tăng 1.5 lần với hôm qua. Thế là khiến tôi suy sụp ngay từ lúc bắt đầu.

“Nhanh lên nào, ăn và uống cẩn thận rồi chúng ta có thể bắt đầu luyện tập.”

Tôi không còn lựa chọn nào ngoài nhanh chóng hoàn thành bữa sáng nhưng khi uống Vật thể X thì đống thức ăn vừa nuốt như muốn chực chờ chui hết ra ngoài.

“Nhờ” có cảm giác đe dọa từ Grulga-san mà tôi đã có thể uống hết và tiến về sân tập. Liệu có phải mọi người trong guild này đều có một cái hào quang đáng sợ như vậy không? Tôi nghĩ cho bản thân mình trong lúc bước tới sân tập.

“Được rồi từ hôm nay dành một tiếng sau bữa ăn chúng ta sẽ học kỹ năm |Ném|.”

Sau khi được nói vậy lúc vào tới sân tập, một viên đá bay dọc theo sân vèo qua tôi.

“Erm, kỹ năng |Ném| giống như tôi sẽ ném hòn đá này?”

“Đúng thế. Đầu tiên chúng ta sẽ bắt đầu với đá, rồi tiến tới dao găm và cuối cùng là một cây giáo.”

Viên đá để luyện tập khá tròn, khá nhẹ và cũng dễ cầm.

“Có điều gì tôi cần phải lưu ý không?”

“Đầu tiên hãy tập trung ném vào mục tiêu. Một khi đã thành thói quen, hãy suy nghĩ về khoảng cách và lực ném trước khi tiếp tục với dao găm và thương. Kỹ năng này giúp một Trị liệu sư như cậu có thể hạn chế tiếp xúc với kẻ thù. Hãy nhớ rằng thứ này không phải dùng để đánh bại đối thủ.”

Vậy là nó dành cho một điều tương tự. Bị thuyết phục, tôi cúi đầu trong khi đáp lại.

“Vâng.”

Thế là bắt đầu những ngày cuộc sống của tôi xoay quanh phòng ngủ, sảnh ăn và sân luyện tập.

Kết quả là, tôi đang dần dần được công nhận bởi những mạo hiểm giả như một Trị liệu sư của Guild Thám hiểm. Sau gần một tháng thì đến độ tôi còn bị nhầm thành nhân viên của Guild nữa.

--------------------------------------------------

“Tốt. Sau khoảng thời gian làm việc chăm chỉ cả tháng. Với nó mình sẽ có thể thanh toán tiền quyên góp cho Guild Trị liệu năm nay rồi.”

Ngày hôm sau sau khi hoàn thành luyện tập trong 1 tháng. Khi đang ăn sáng cùng HLV Broad, ông ấy đưa tôi 12 đồng bạc.

“Eh? Tiền này là?”

“À cậu đã tiếp tục dùng |Hồi phục| lên rất nhiều mạo hiểm giả trong thời gian qua. Đây là phần thưởng từ Guild Thám hiểm.”

“Nhưng không phải nó nằm trong khoản phí yêu cầu rồi sao?”

Tôi muốn nhận ý tốt của họ nhưng đôi khi đó chỉ là một ý định không rõ ràng. Vậy nên hỏi trước cho chắc.

“Hãy nhận nó. Nhưng nhóc cậu vẫn là một tân binh |Taijutsu|. Vậy nên hãy tiếp tục tập luyện hôm nay đi.”


HLV Broad cười toe toét. Tôi có một linh cảm hơi không tốt nhưng thôi quyết định nhận nó.

“Tôi hiểu rồi. Sau khi hoàn thành bữa sáng tôi sẽ ghé qua Guild Trị liệu một chút.”

“Được rồi.”

Tôi đi tới Guild Trị liệu với đống bạc vừa nhận để quyên góp thuế.

Đường phố của Meratoni vẫn chẳng thay đổi gì cả sau một khoảng thời gian dài.

“Không có gì thay đổi huh. Eh, nhưng mà mình vừa mới chỉ tới thế giới này có hơn một tháng nên có thứ gì thay đổi thì mới là có vấn đề chứ? Tôi thắc mắc khi nào tôi có thể có thời gian để tham quan thị trấn đây?”

Trong khi đang lẩm bẩm với chính mình, tôi bước vào Guild Trị liệu.

“Chào mừng đến với nhà thờ thánh Schull, Guild Trị liệu, chi nhánh Meratoni.”

Ngay khi tôi bước vào, giọng một phụ nữ cất lên.

“Xin chào.”

Tôi hướng tới quầy tiêp tân sau khi chào hỏi. Hình như cả Krull-san và Monica-san đều không có ở đây.

“Xin lỗi. Tôi muốn thanh toán tiền thuế quyên góp.”


Tôi nói với người phụ nữ đằng sau quầy.

“Cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu ngài muốn làm điều đó, liệu có thể đưa tôi thẻ Guild Trị liệu của ngài không?”

“Vâng.”

Tôi đưa tấm thẻ ra.

“Hạng G Trị liệu Luciel-sama. Khoản quyên góp thuế của ngài là 1 bạc 1 cho một tháng.”

“Cô có phiền nếu tôi đóng 11 đồng bạc cho những tháng còn lại không?”

“Vâng. Tuy nhiên với gần một năm còn lại, hay chính xác là 11 tháng, trong trường hợp này nếu ngài thăng cấp ngài sẽ phải đóng thêm một khoản thế quyên góp nữa. Việc đó ổn chứ ạ?”

“Vâng. Thực sự thì để thăng cấp cũng không hề đơn giản chút nào.”

Ah nói về điều đó. Có phải là Thánh thuật có thể thăng cấp nếu luyện tập sử dụng nhiều? Liệu tôi có thể biết thông tin chính xác về điều đó không? … Tốt thôi trong thời gian này tôi sẽ tiếp tục cuộc sống hiện tại nên để lần sau hỏi cũng được.

“Thẻ của ngài đây.”

Cô ấy nói với tôi một cách lịch sự.

Trên đường trở về Guild Thám hiểm, tôi đã nghĩ rằng Guild Thám hiểm cũng giống như một cơ quan nhà nước ở kiếp trước vậy. Khi tôi mới tới đây, tôi đã không có thời gian để suy nghĩ theo cách đó nhưng giờ tôi đã có thể hiểu được.

Có tất cả 360 ngày và 12 tháng trong 1 năm. Một tuần gồm có Ánh sáng, Lửa, Nước, Gió, Đất, Bóng tôi, 6 ngày tất cả với 5 tuần một tháng nên 1 tháng có 30 ngày. Những chiếc đồng hồ ma thuật cũng giống như đồng hồ trên Trái Đất được bày bán.

Mặc dù tôi không thực sự có nhiều thời gian nhưng ít nhất còn hơn không có. Tôi nhanh chóng trở về Guild Thám hiểm.

“Tôi đã trở lại.”

Vì lý do nào đó mà HLV Broad đang đợi tôi ngay khi tôi bước vào.

“Eh? Ngài cố ý đợi tôi hả?”

Nàng người thỏ Nanaera-san, tiếp tân loài người Mirina-san và Melneru-san cô nàng tiếp tân có vẻ là loài người cười khúc khích đằng sau sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi.

“Đó… đó chỉ là vô tình thôi. Được rồi bắt đầu luyện tập thôi.”

Không biết tại sao việc luyện tập buổi sáng lại nhẹ nhàng hơn lúc trước.

Sau bữa trưa, HLV Broad lấy ra một quyển sách phép từ túi. Một danh sách hạ cấp Thánh thuật được viết trong đó. Ông ấy đặt nó lên trên bàn.

“Bây giờ cậu đã chính thức trở về Guild Thám hiểm, vậy nên hãy cố để trở nên hữu dụng hơn.”

“Tôi là trẻ con chắc? Haa~ đây là?”

“Chỉ có Trị liệu sư biết |Hồi phục| và |Chữa lành| để giải được độc thì mới có thể xem như một tân binh thôi. Nhóc cậu chỉ có thể sử dụng |Hồi phục| phải không? Học quyển sách này đi.”

Ông ấy quay đi và tránh mặt sang hướng khác. Tsundere? Grulga-san đang cười lớn nhưng tôi biết việc luyện tập buổi chiều sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều nếu tôi cũng thế vậy nên tôi trả lời.

“Tuyệt thật. Cảm ơn ông rất nhiều. Tôi sẽ chăm chỉ từ giờ.”

Tôi tuyên bố.

“Được rồi”

HLV Broad trả lời.

“Kukuku. Thế thì hãy uống cái này và luyện tập đi.”

Grulga-san đặt Vật thể X lên trên bàn và ngay lập tức biến mất vào trong bếp do thứ mùi kinh khủng.

“Nhanh lên và uống đi.”

“HLV Broad, nó không tuyệt sao mà ông lại không uống nó”

Tôi nói với giọng chút mỉa mai.

“Bởi vì ta không cần đến nó. Ta sẽ tiếp tục.”

HLV Broad nói thế rồi đi thẳng tới sân tập luyện.

Tôi hít một hơi rồi uống cạn Vật thể X trước khi đuổi theo sau HLV Broad.

--------------------------------------------------------