Seija Musou ~Sarariiman, Isekai de Ikinokoru Tame ni Ayumu Michi~

Chương 03: Guild Thám hiểm




Solo: Kaito-sama

-----------------------------------------------

Chapter 03: Guild Thám hiểm

Tôi đã có được chứng chỉ từ Guild Trị liệu. Thông thường người ta phải nộp đơn để có thể xin học nghề tại một phòng khám nào đó, nhưng mà tôi lại quyết định đi ngược lại.

Rồi giờ đi đến đâu đây? Vâng. Đó chắc không phải là một phòng khám rồi. Chính là Guild Thám hiểm giả đó.

“Thực sự là lặng yên đến khó chịu, ở đây quá khác so với Guild Trị liệu. Cái bầu không khí nguy hiểm này là sao vậy?”

Lẩm bẩm với cái bầu không khí nguy hiểm này. Tôi tiếp tục cố không nghĩ ngợi bất cứ điều gì mà nhắm thẳng tới quầy tiếp tân.

“Xin lỗi, tôi muốn đăng ký làm một mạo hiểm giả.”

Người mà tôi vừa mới nói chuyện đây là thú nhân đầu tiên (thực ra là nữ thú nhân) mà tôi gặp khi tới thế giới này.

Thật là phấn khích quá mà.

Tuy nhiên phải kìm nén cảm giác phấn khích ấy lại và quyết định bật chế độ làm việc để nói chuyện cho dễ dàng.

Nếu giờ mà tôi thay đổi thái độ nhằm gây ấn tượng, thì chắc chắn tôi sẽ bị tấn công bởi một vài tình huống khuôn mẫu nào đó ngay.

Nếu điều ấy xảy ra, tôi chỉ có thể tưởng tượng tới cái chết thôi.

Hiện tại tôi không rảnh rỗi gì để mà mắc vào một cái tình huống như vậy kể cả khi bạn có cho tôi quà đi chăng nữa.

“Chào mừng đến mới Guild Thám hiểm. Xin hãy điền vào đầy đủ tên, chủng tộc và tuổi của cậu ở đây.”

Người thú-san đưa tờ giấy da cho tôi với một nụ cười xinh đẹp. Mẫu đăng ký về cơ bản giống hệt với của Guild Trị liệu, chỉ trừ ở đây không cần thiết để điền ‘nơi sinh’ mà thôi.

Liệu có phải là do có nhiều người ồn ào ở xung quanh? Tôi không thể hỏi về điều tương tự được.

“Xin hãy nhỏ một giọt máu hoặc đổ ma lực vào tấm thẻ này.”

Tôi ngay lập tức truyền ma lực vào trong tấm thẻ và đưa lại nó cho người tiếp tân.

“Được rồi. Tất cả mọi thứ được sắp xếp trong đây. Bởi vì cậu đã có kỹ năng |Taijutsu| nên việc đăng ký đã hoàn tất.”

Sau đó tôi nhận tấm thẻ mạo hiểm giả và thế là mình đã trở thành một thám hiểm giả.

Rồi theo đó, nhân viên tiếp tân với đôi tai thỏ dễ thương điên cuồng đưa cho tôi một đống thông tin liên quan đến Guild Thám hiểm.

Tôi thể nhớ hết vậy nên chỉ nghe thoáng qua mà thôi.

Hàng đống thông tin giống như người ta không thể đăng ký tại Guild Thám hiểm nếu không có một Kỹ năng tấn công nào.v.v... mà tôi không kịp nghe hết.

Tất nhiên là tôi đã qua và được đăng ký bởi vì sở hữu kỹ năng |Taijutsu|.

Cô ấy tiếp tục giải thích về hệ thống xếp hạng của Guild nhưng tôi thực sự không hứng thú lắm vậy nên đã không chú ý đến.

Điều quan trọng nhất là việc hoàn thành những yêu cầu, 10% phần thưởng nhiệm vụ sẽ được khấu trừ như một khoản phí để quản lý Guild.

Tất cả là thế đó.

Dĩ nhiên là tôi xuất phát tại hạng thám hiểm giả thấp nhất là H rồi.

Và cũng không phàn nàn gì về điều đó cả.

“Xin hãy lưu ý rằng sẽ có hình phạt nếu cậu nhận và thất bại một nhiệm vụ.”

Những lời đó vẫn còn văng vẳng trong tai tôi.

Tôi chỉ tiếp thu những điểm quan trọng trong khi đi vào vấn đề chính.

“Liệu những thám hiểm giả có thể đưa ra yêu cầu không?”

“Có, cậu có thể.”

Tai của cô ấy đung đưa lên xuống khi gật đầu.

Yup. Thật là dễ thương quá mức nhưng mà tôi không đến đây hôm nay cho việc ấy.

“Cô đã đề cập rằng có một sân huấn luyện ở Guild đúng không? Liệu cô có biết ai có thể hướng dẫn tôi cải thiện kỹ năng |Taijutsu| của mình không?”

“À vâng, dĩ nhiên là chúng tôi có. Có những nhân viên vốn là những thám hiểm giả. Tuy nhiên mặc dù đó là luyện tập, nhưng sẽ có một khoản phí được thanh toán cho khoảng thời gian hướng dẫn. Liệu cậu có vấn đề gì với nó không?”

À đúng như mong đợi mà. Quả thực là quá nhiều kỳ vọng vào |Cực đại may mắn| để có thể kiếm được một người tình nguyện hướng dẫn.



“Một người hướng dẫn lịch sự và có thể đưa ra những chỉ dẫn dễ hiểu liệu tốn khoảng bao nhiêu tiền?”

Có lẽ tôi sẽ bị đập chết nếu mắc lỗi khi được hướng dẫn bởi một người thô lỗ nào đó.

“Hmm. Được rồi ~ Tùy vào thương lượng nhưng có lẽ một giờ sẽ có giá khoảng 1 đồng bạc.”

Có vẻ sẽ tốn kém hơn một chút so với mong đợi.

“Ah, ờm, liệu có công việc nào yêu cầu Trị liệu sư không? Liệu tôi có được giảm giá hay bù khuyết vào tiền yêu cầu khi thực hiện công việc trị liệu không?”

“... Chúng tôi không có cái nào như thế ... Cậu có thể đợi một chút không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Tai thỏ-san biến mất ra đằng sau sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi.

Tự nhiên tôi cảm thấy những cái nhìn sắc lạnh phát ra đằng sau lưng. Có lẽ lựa chọn đúng đắn là đứng nguyên ở đây trong khi tránh mắc vào những tình huống rắc rối.

Sau khi trụ lại được dưới cái áp lực ấy sau vài phút, nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng trở lại và gọi tôi đến để gặp một ông chú vạm vỡ.

“Cậu là tân binh có thể sử dụng ma pháp trị liệu?”

Ông ấy có một giọng nói khá gắt và hàng đống những vết sẹo trên khắp cơ thể gồm cả trên mặt gợi tôi nhớ đến một trung sĩ nào đó trong manga. Tuy nhiên, ở kiếp trước tôi đã bắt gặp rất nhiều người trông khó gần đến đáng ngạc nhiên, vậy nên tự thuyết phục bản thân định kiến không còn cần thiết nữa và trả lời.

“Phải. Tôi đăng ký trở thành một thám hiểm giả khi nãy. Tên tôi là Luciel. Tôi muốn nâng cao cả khả năng võ thuật và ma pháp phục hồi của mình. Tôi đã được nhân viên tiếp tân tư vấn về những yêu cầu công việc để kiếm một chút tiền.”


“Hô. Thật là hiếm cho dù là một Trị liệu sư. Tên ta là Broad. Có vẻ là cậu có kỹ năng |Taijutsu|? Tại sao một Trị liệu sư lại muốn học thêm năng lực đánh nhau vậy?”

Ông ấy phát hiện ra kỹ năng của tôi chỉ bằng sự quan sát.

“Bởi vì tôi rất vô dụng trong thực chiến. Tôi đã không chuẩn bị tinh thần và nếu bị tấn công bởi một con quái yếu phổ biến nào đó và có thể sẽ chết trong một chuyến đi. Vậy nên tôi cố gắng để ngăn điều ấy xảy ra và ít nhất mong muốn cải thiện khả năng cuả mình cho tới khi có thể tự vệ được.”

Broad-san đồng ý với một tiếng “Fumu”. Ông ấy xoa cằm và suy nghĩ một lúc trước khi mở miệng.

“Ổn thôi. Bởi vì cậu mới ở hạng H, chúng ta sẽ thuê cậu cho việc chữa trị tại đấu trường. Tiền thanh toán là 1 xu bạc 1 giờ. Giờ và thời gian làm việc tùy thuộc vào cậu. Khi nào cậu muốn bắt đầu việc huấn luyện?”

Ah, người đàn ông này có lẽ thực ra là một người tốt.

“Nếu thế thì tôi sẽ bắt đầu sau 3 ngày nữa.”

“Hiểu rồi. Nanaera, tôi để việc sắp xếp lại cho cô."

“Vâng, Broad-san. Ah, tôi là Nanaera. Tôi rất mong đợi được làm việc với cậu.”

“Nanaera phải không nhỉ. Tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ nhiều.”

Broad-san đã đi khuất khỏi tầm nhìn.

Người này là cố vấn dành cho tôi.

Tôi bỏ lại cảm giác bị ảnh hưởng này lại Guild Thám hiểm và quay trở lại Guild Trị liệu.

“Cậu đang đổ rất nhiều mồ hôi kìa. Cậu ổn chứ?”

Tôi khẳng định với Monica-san rằng mình ổn và rời đi về phòng mình.

“Nếu mà mình không thể sử dụng ma thuật hồi phục dù cho là một Trị liệu sư, có lẽ Broad-san sẽ bỏ rơi mình quá.”

Tôi đắm mình vào luyện tập trong khi tưởng tượng một tương lai không hề muốn xảy ra một chút nào.

Tuy nhiên, bởi vì những kỹ năng cần có đòi hỏi độ thông thạo gấp đôi, nên tôi cố tập trung và ghi nhớ Thánh ma pháp nhưng sự thành thạo kỹ năng cũng chẳng tăng lên.

Tôi tưởng tượng chính xác hình ảnh ở trong đầu mình, tập trung hoàn toàn vào từng mạch máu, từng thớ cơ và cả thân thể mình. Nhưng mỗi lần |Hồi phục| tôi sử dụng đều không tăng điểm thông thạo của tôi lên đáng kể chút nào. Một |Hồi phục| chỉ tăng tối đã 4 điểm thông thạo mà thôi.

Tôi đã điên cuồng tập luyện nhưng 3 ngày đã trôi qua trong nháy mắt.

Tôi rời khỏi phòng và hướng ra phía cửa chính.

“Cảm ơn cô rất nhiều, Krull-san.”

Lần này trực tại quầy tiếp tân là Krull-san.

“Yup. Hãy làm việc chăm chỉ nhé. Khi nào gặp lại Lumina-sama nhớ gửi lời biết ơn tới ngài ấy đấy.”

“Yup. Dĩ nhiên rồi.”

Sau khi nói điều đó, tôi bắt đâu hướng tới Guild Thám hiểm.


Một bầu không khí nguy hiểm thường thấy phảng phất ở trong Guild. Tôi tiếp cận quầy tiếp tân sau khi cố gắng rảo bước qua sự nguy hiểm trong khi toát mồ hôi hột.

“Chào mừng. Cậu tới để nhận, báo cáo hay yêu cầu nhiệm vụ?”

Tiếp tân hôm nay là một người phụ nữ loài người khoảng gần 20 tuổi. Tôi nói cho cô ấy

mục đích đến đây của mình.

“Tôi là Luciel, người đã đưa ra yêu cầu cho Broad-san và cũng nhận yêu cầu từ Broad-san luôn.”

“Cậu có thể đưa tôi thể mạo hiểm giả của mình không? Luciel-sama phải không. Broad-san đang đợi cậu ở bên dưới. Cảm ơn ạ”

Cuộc nói chuyện vẫn diễn ra rất em ả.

“Tôi cũng vậy, cảm ơn cô.”

Tôi bước xuống cầu thang với sự hướng dẫn của nhân viên và trông thấy thứ gì đó chắc là đấu trường? Đó là một tòa nhà ngay tức khắc sẽ khiến người ta hiểu nhầm về nó sang thứ gì đó khác.

Sân huấn luyện là một bãi lớn rộng khoảng 100m2.

“Rộng thật đấy.”

Tôi lẩm bẩm.

“Kia rồi. Tân binh? Bắt đầu ngay thôi nào. Ta sẽ bắt đầu từ cơ bản trước vậy nên đừng có mà chạy đấy.”

Tôi quay người lại đằng sau bởi vì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.

Ra Broad-san ở đây. Mà từ bao giờ vậy? Ngay khi đang nghĩ, tôi lập tức cảm thấy một áp lực chưa từng cảm thấy trước đây và chuẩn bị thủ thế. Rồi tôi thắc mắc liệu khi đưa ra yêu cầu cho Broad-san tôi có mắc phải lỗi nào không mà ông ấy áp bức tôi với áp lực vậy.

Tôi đoán rằng không có cách nào ngoài tự chế diễu bản thân mình cả.

Và thế là cuộc huấn luyện của tôi bắt đầu.

~~~

“Hey hey hey, chạy cho đúng cách đi. Nhóc sẽ làm mồi cho goblin nếu cứ như vậy đấy.”

Tôi chạy nhanh hết mức có thể hết quanh sân đấu trong khi tắm mình trong cơn mưa chế nhạo.

“Hey cơ thể nhóc cứng nhắc quá. Nếu cứ như thế nhóc sẽ bị thương đấy”

Tôi dần dần thúc ép cái giới hạn của bản thân trong khi ông ấy liên tục chỉ ra điểm yếu của mình.

“Dùng tay nữa đi. Dãn chân ra. Cậu chậm quá đấy.”

Trong khi nhận những lời chỉ trích nặng nề tôi gục xuống hết lần này đến lần khác, chỉ có nước và nước đổ lên người vào mỗi lần mà thôi.

Tôi đang nghĩ về bản thân mình.

Dĩ nhiên ông ấy đang dạy mình những điều cần thiết của |Taijutsu|. Nhưng cái phần hướng dẫn lịch sự mà tôi yêu cầu đi đâu mất rồi hả?


Dưới sự giám sát không ngừng, tôi luyện tập theo đúng phương pháp của Broad-san. Tập luyện thì vất vả thật đấy nhưng ít nhất cũng ít đâu đớn.

Mặc dù tôi đã thề sẽ quyết tâm và nỗ lực hết mình, nhưng mà vẫn không thể hiểu được cái cường độ khó khăn này.

Thay vì chạy đi mất thì tôi lại tự hỏi liệu cứ như thế này có thực sự ổn không? Tôi lặp đi lặp lại câu hỏi ấy trong khi cố ép bản thân có câu trả lời rồi lại theo sau giọng nói của ông ấy.

Broad-san chỉ đặt ra một điều duy nhất.

Đó là không được sử dụng ma thuật hồi phục lên cơ thể mà thôi.

Ông ấy nói rằng thay vì dùng ma thuật để hồi phục, để cơ thể hồi phục từ nhiên sẽ cho phép người ta có thể học được các kỹ năng liên quan đến việc tăng khả năng chống chịu và hồi phục.

Tôi đã vâng lời hoàn toàn sau khi hiểu được lý do ấy.

Và tới khi có thể làm chủ kỹ năng hồi phục tăng sức chống chịu tôi quyết định chịu đựng mà không đụng tới ma thuật phục hồi.

Thay vì hồi phục lên bản thân, tôi lại đi hồi phục những vết thương cho các mạo hiểm giả. Tôi tiếp tục dùng ma pháp phục hồi |Hồi phục|,

một khi cạn ma lực, tôi lại tiếp tục quá trình tập luyện |Taijutsu| để tăng sức chống chịu của mình.

Tôi thiền bất cứ khi nào không thể di chuyển được nữa, thúc đẩy sự hồi phục sức mạnh ma thuật và sức chống chịu của bản thân, rồi sau đó lại tập luyện tăng cường kỹ năng |Taijutsu|

Cuối cùng một ngày dài đằng đẵng cũng kết thúc.

“Nhóc. Cậu thực sự có quyết tâm đấy. Được rồi. Từ hôm nay hãy ở lại trong Guild. Chúng ta sẽ chu cấp cho cậu 3 bữa đầy đủ. Có vẻ cậu không có quần áo để thay vậy để chúng ta đưa cho cậu vài bộ đồ cũ. Đừng lo lắng nó đã được giặt sạch sẽ rồi. Tuy nhiên đừng có bỏ chạy giữa chừng đấy nhé?”


Huấn luyện viên Broad nói với tôi. Ooo! Giường ngủ và có cả 3 bữa một ngày miễn phí. Thật là tỏa sáng rực rỡ ‘Cực đại may mắn’-sensei à.

“Hahaha. Vâng. Cám ơn ông rất nhiều.”

Sau khi cảm ơn, tôi đi lau sạch người ở giếng đằng sau guild và được phục vụ bữa tối ở quầy ăn. Sau đó tôi được hướng dẫn tới phòng ngủ và nằm xuống giường suy nghĩ lung tung... nhưng tôi không đi ngủ.

Không phải, tôi không thể ngủ.

“Mình đang mệt lả cả người nhưng làm thế nào mà một người hiện đại có thể ngủ lúc 7h tối được cơ chứ?”

Sau khi xoay quanh việc luyện tập ma pháp phục hồi và thiền mất 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng quyết định đi ngủ.

Ngày hôm sau, tôi đang chìm vào suy nghĩ trong khi nhìn chằm chằm lên trần nhà trước mặt.

“Có phải do ảnh hưởng xấu của những quyển tiểu thuyết khi mình nhìn chằm chằm vào trần nhà như thế này”

Tôi lẩm bẩm trong khi chào đón buổi sáng.

Khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ, những nhân viên Guild đã rất ngạc nhiên vì tôi có thể dậy sớm như vậy.

“Hầu hết Trị liệu sư đều là những người buông thả thời gian hả?”

Khi trò chuyện với nhân viên, tôi tự nghĩ (Có phải tất cả Trị liệu sư đều ngủ quá giấc không?).

Tôi đã tới đây ngày hôm qua và giờ tôi cũng sẽ ăn uống ở đây trong tương lai.

“Grulga. Đây là Luciel người tôi nói với cậu ngày hôm qua. Hãy chăm sóc cậu ta 3 bữa 1 ngày từ hôm nay.”

Một thú nhân người chó kích cỡ như một con gấu xuất hiện.

“Hiểu rồi. Tôi là Grulga. Tôi đã nhận thanh toán từ Broad-san vậy nên ăn thả ga đi. Nhưng mà thêm vào đó, cậu phải uống thứ khá tởm này, thứ này rất tốt cho cơ thể cậu khi dùng sau bữa ăn đấy.”

Một thức uống thành phẩm hả? Wa, nó có cái màu lạ của chất độc.

“Đ... đây là?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái thứ đáng ngại vật thể X.

“Đơn giản thì thứ này có tác dụng giúp cậu phát triển. Nó sẽ tăng cường sức mạnh cơ bắp và tăng cường tốc độ phản ứng (Hoặc là tôi được kể như vậy).”

Có lẽ nào là thực phẩm bổ sung protein? Tôi tự tsukkomi trong đầu mình trong khi hỏi gấu-san ở trước tôi.

“Tôi chưa từng được nghe đến thứ này trước đây nhưng thời gian hiệu lực với khuyết điểm của nó là gì vậy?”

“Nó có công hiệu khoảng 6 tiếng và chỉ có cái vị thì tởm tệ hại mà thôi nên cứ yên tâm.”

Ông ấy toe toét với khuôn mặt tà ác của mình.

Tôi vừa hoàn thành bữa ăn và sau khi chuẩn bị tinh thần, tôi giữ cái ly lớn trong khi quyết tâm.

“Được rồi, tôi sẽ uống đây.”

Tống đầy vào họng. Cái khoảnh khắc thứ đó đi vào trong miệng, nó sẽ đưa bạn đến một miền cực lạc làm bạn không bao giờ muốn uống cái gì tương tự vậy một lần nào nữa.

Thật như mong đợi từ cái thứ vật thể X, hương vị và mùi của nó còn làm cho tôi mất đi ý thức nhưng mà trông gấu đáng sợ quá nên là tôi đã phải cố nuốt hết chúng.

Cái hương vị của nó có vị đắng giống bùn, mùi hôi khó chịu, giống trứng, chút cay đắng và chua di chuyển hết từ trước ra sau vào trong miệng của tôi. Không biết bằng cách nào đó tôi đã có thể chế ngự cảm giác ấy rồi chịu đựng và nuốt hết nó trong một ngụm.

Cảm giác buồn nôn lan tỏa khắp cơ thể.

“Ooo. Y như Broad nói, cậu chắc chắn là người duy nhất có thể uống được thứ đó.”

“???”

Gấu-san thì thầm điều gì đó mà tôi không nghe rỗ.

“Không có gì đâu. Vậy thì cố gắng luyện tập |Taijutsu| chăm chỉ nhá.”

Tôi được gửi ra ngoài khi ông ấy nói thế.

“Vậy đó là Luciel hả? Có thể uống hết được thứ đó. Chàng trai này khá ổn đấy nhỉ.”

Grulga lẩm bẩm điều gì đó trong miệng mà Luciel không hề hay biết.

-------------------------------------------------------