Say Nắng

Chương 31




- “đừng có đánh trống lảng” nói lấy tay nhéo má tôi, Ánh Dương cảm nhận được rằng tâm trạng của Minh đã tốt hơn khá nhiều so với lúc nãy, tôi với tay ôm 2 má Minh

- “Mày thấy tao đi cùng Tuấn, mày giận hả?”

- “Ừ”

- “chỉ có mỗi thế thôi?”

Tôi nghiêng đầu quan sát nó, Minh nhếc miệng lên tạo thành một nụ cười hoàn mĩ, nụ cười như chấm dứt hết cái hiểu lầm của nó với tôi

- “Mày nhận hoa của Tuấn”

- “nhưng tao đâu có đồng ý đâu”

- “tao ghen! Được chưa”

Lúc này đối phương mới đỏ mặt quay ra chỗ khác, lần đầu tôi thấy Minh thẳng thắn đến thế, bởi nó luôn biết cách tạo cho mình một vỏ bọc với xã hội, mấy lời sến sẩm này Ánh Dương căn bản nghe không lọt tai

Đầu óc tôi bây giờ quay cuồng trống rỗng chẳng nghĩ được gì cả, lấy hết can đảm ngày hôm nay tôi tích góp được gặng hỏi nó

- “như thế có được tính là tỏ tình không”

Minh giật mình, nó buông tôi ra, quay lưng về hướng ngược lại, tạo khoảng cách giữa tôi với nó, giọng khàn khàn của Minh một lần nữa vang lên “mày về đi, muộn rồi, đi cẩn thận”

- “D.m tao đứng đây để chơi trò mèo vờn chuột với mày à?” Tôi cáu bẩn xoay cánh tay của nó, ép Minh quay người lại, thấy tôi gào lên Minh vội vã giải thích “Không phải… đứng đây muộn quá sẽ… sẽ….”

- “sẽ thế nào?”

- “….đau chân”

Minh vừa nói rứt câu , tôi nhẫn nhịn hít sâu một nhịp rồi thở đều ra “Được! Bố mày về, từ ngày hôm sau đừng có cái kiểu lôi tao ra ép vào một góc rồi ném mấy câu ngon ngọt”

- “không phải thế… Ánh Dương!”

Tôi bỏ đi được một đoạn, nó gắng sức chạy theo, kéo Ánh Dương vào lòng một lần nữa, nhưng cái ôm này nó không phải là dựa người hay vòng lưng như trước nữa, tay nó để lên tóc tôi, ép đầu dựa gần vào vai nó hơn, hành động bộc phát khiến tôi bất ngờ chẳng phản kháng được gì, nó vội giải thích

- “tao xin lỗi, tao không nên cứ giữ cái thái độ này với này được… Ánh Dương xin lỗi vì đã để mày đợi lâu, xin lỗi vì cái tính ngang như cua của tao, xin lỗi vì đã không biết mày sớm hơn một chút”

Tôi ngớ người trước câu nói dài dằng dặc của Minh, nói dần cúi xuống cổ tôi, thoả mình tựa trên đó như chờ đợi câu trả lời vậy

- “mày xin lỗi cái gì , mày làm g..”

- “làm người yêu tao đi Ánh Dương, Đinh Ngọc Ánh Dương, tao rất rất rất thích mày.. không nói thì tao cũng chẳng biết bao giờ mới có cơ hội, xin mày đấy.. Ánh Dương”

Cái tên “Ánh Dương ” phát ra liên tục trong câu nói của Minh, tôi nhất thời đơ người, tròn mắt nhìn người con trai đang quấn lấy tôi

- “m…mày nghiêm túc đấy à”

Minh nhẹ buông tôi ra, mắt nó ánh lên cái gì đó long lanh không tả nổi, nó gật đầu chắc chắn

- “tao chưa bao giờ thích ai, chưa bao giờ tỏ tình với ai, mày là người đầu tiên đấy

- “tao có đãi ngộ đặc biệt à”

- “mày vốn luôn đặc biệt rồi.. Vậy? Mày nghĩ thế nào”

Tôi cười thầm trong bụng, môi nhếch lên thể hiện ý trêu cười, vòng qua eo nó, tôi dựa đầu mình vào ngực Minh, cái gật đầu chứng tỏ tất cả tình cảm chúng tôi dành cho nhau

Minh luồn tay qua tóc tôi, cứ như thế mà yên vị xoa đầu thật lâu

Ánh Dương từ nhỏ đến hết lớp mười mang cho mình một vỏ bọc tự lập, tôi chẳng bao giờ dám nghĩ đến viễn cảnh được có một anh người yêu vừa đẹp trai vừa học giỏi như Minh cả, và cứ như thế tôi mang vỏ bọc của mình tự toả sáng, Dương từng nghĩ bản thân sẽ sống trong cái người ta hay gọi là “ế” cả đời

Học sinh giỏi thường không có tâm trạng để yêu đương, nhưng mà 2 học sinh giỏi yêu đương thì chẳng ai đánh bật lại

.

.

.

- “mày có buông tay tao ra không? Đến nhà rồi đấy” Tôi cau có nhìn Minh, nó là đang níu kéo không nỡ để tôi vào nhà, tấn công tâm lý tôi bằng cái ánh mắt long lanh chết người như thế

- “mày công khai tao đi… phải set hẹn hò, phải đăng story chung, phải để mess màu hồng phải để cả thế giới biết mày là của tao, và cả Tuấn nữa!! Đặc biệt là thằng đấy”

Nó vừa nói vừa lay lay tay tôi, đôi môi đã chề ra hơn phân nửa, nó nũng nịu từ đầu đến cuối, Ánh Dương bây giờ chẳng khác gì vừa vớ được một thằng con vậy

- “mày đừng có nhiễu, vẻ ngoài lãnh đạm boy nay đâu rồi?”

- “đem vứt cho mày hết rồi.. nhớ đấy, tối tao kiểm tra mà không thấy thì bố sang nhà mày đứng trước sân giãy cho mày xem” Minh nhăn mỏ, tôi như một người mẹ nhéo má nó gật đầu

Hẹn hò với Minh cũng không phải là nhàm chán, khi nó kể ti tỉ thứ trên đời cho tôi nghe, gửi mấy cái meme thả thính siêu dễ thương, đây không giống một viễn tưởng mà Ánh Dương từng nghĩ sẽ quen một anh học bá, Minh một chữ yêu mày nửa chữ yêu mày, xong còn đòi call video trong khi bây giờ đã là gần 11 giờ tối

Trước đó Dương từng bị con Trang doạ rằng, nếu yêu phải học bá thì thay vì thể hiện tình yêu bằng những lời ngon ngọt, anh ta sẽ ném cho bạn một cái đề toán và ngồi giảng thật kĩ

Nhưng tôi không ngu tới nỗi để Minh giảng cho từng tí một, nên việc nó làm là nói truyện phiếm với tôi, bước đầu vào trái tim của Minh có vẻ rất thuận lợi