Say Mộng Giang Sơn

Chương 895: Tập kích trong mưa




Trong một tòa kiến trúc cao lớn nằm hoàn toàn trong vùng tối tăm, râm mát, tản ra mùi nấm mốc, mùi mồ hôi bẩn, phủ lên từng chiếc chiếu đã biến thành màu dơ bẩn, trên mỗi chiếc chiếu đều bày biện một bộ kỉ trà thấp, vốn dĩ trước khi một nhóm người lần lượt vây quanh bộ trà kỉ, mọi người hô to hô nhỏ gọi nhau đến chơi mấy trò cờ bạc như Lục Bác, gieo xúc xắc, song lục.



- Sáu điểm, sáu điểm, sáu điểm!



Một cái bát sứ nhỏ màu trắng, ba con xúc xắc làm bằng gỗ, có sáu mặt, từ một đến sáu đều sơn thành những đốm tròn màu đen, giống như mắt của ma quỷ, xoay tròng, nhìn chằm chằm vào đám dân cờ bạc một cách mị hoặc. Theo tiếng rú điên cuồng của mọi người, con xúc xắc không phụ sự kì vọng của mọi người đã dừng ở đó, sáu điểm.

Tên cờ bạc ngồi ở mặt bên phải chiếc bàn thấp thân thể gầy gò, cằm nhọn, hai chiếc ria chuột, mặt rỗ, cười nhìn những người đối diện. Người đối diện không cao, thân hình mập mạp, trên mặt béo lã chã mồ hôi, ánh mắt của y mở trừng trừng, thở dồn dập, không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi trên chán.



Người thanh niên ria chuột mỉm cười nói: - Ngươi thua rồi, nhà của ngươi, bây giờ là của ta!



Cái sòng bạc này là lấy một kho lương thực bỏ đi để sửa sang thành, ngoài cửa treo rèm vẽ tì hưu (một loài dã thú trong sách cổ), cũng coi như là biển hiệu của sòng bạc rồi. Bởi vì mùa hè nóng nực, mà trong kho lương thực này lại râm mát, cho nên từ khi vào mùa hạ, sòng bạc này đông khách hơn thường lệ nhiều.



Cái tên mập vừa nãy mới bị thua nhà họ Kha, tên là Kha Chiêu, là một Điển sự của nhà kho Phu Châu. Điển sự là một hạng tiểu quan, không có cấp bậc, nhưng quản lí người trong kho lương thực, trong mắt của những tiểu dân thì có quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa sòng bạc này lại thuộc về nhà kho Phu Châu, tên điển sự ham đánh bạc ngày nào cũng luẩn quẩn ở chỗ này, cho nên người nào cũng biết y.



- Thế nào? Kha huynh hình như chẳng còn đồng nào đánh bạc nữa phải không? Gã thanh niên ria chuột đối diện giở nụ cười đáng ghét, cười nhìn Chiêu Kha, ba con xúc xắc giữa những ngón tay y đang chuyển động linh hoạt.



Kha mập nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: - Ta thế chấp phu nhân nhà ta!



Gã thanh niên ria chuột bĩu môi khinh thường, nói: - Là cái người vừa nãy đến đưa cơm trưa cho ngươi đấy hả? Tiền và nhà của người đều đã thua cho ta rồi, ta muốn lấy một người đàn bà đã có chồng còn không dễ dàng sao, cái người vừa nãy à, dung nhan thật khiến ta chướng mắt!



Bọn cờ bạc xung quanh liền có người hỏi: - Dung nhan của ngươi thì có đẹp đến mức nào?



Lại có người nói:

- Người phương khác, đừng ngang ngược, chỗ nào có thể tha cho người ta thì tha đi!



Thanh niên ria chuột cười nói: - Nơi này là sòng bạc, chịu đánh chịu thua, không thể phân biệt người xứ này người xứ khác được, vị lão huynh này muốn ta phải tha người như thế nào đay? À, ta nhớ ra ngươi rồi, mấy ngày trước ngươi cũng đánh bạc với ta, ta thua ngươi bốn xâu tiền, bây giờ ta bảo người bỏ bốn xâu tiền ra đây, ngươi có làm không?



Người nọ nghe không liền không nói gì, bởi vì quan hệ khu vực, người địa phương luôn thiên vị người địa phương, tuy nhiên quy luật này dường như là không có tác dụng trong sòng bạc. Sòng bạc không có cha con, huống chi là đồng hương. Gã thanh niên ria chuột liếc Kha mập một cái, nói: - Thế nào? Ngươi nếu như không còn đồng nào nữa, ta có thể đi rồi!

Kha Mập lại vỗ bàn thêm một cái, hét lớn: - Ta ta đem con gái ra thế chấp cho ngươi!



Thanh niên ria chuột sáng bừng mắt, nói: - Con gái của ngươi? Bao nhiêu tuổi?



Kha mập nói lắp bắp, nói: - Hai hai tuổi!



Thanh niên ria chuột vô cùng nhụt chí, lắc đầu nói: - Không đánh cuộc! Hết tiền vốn rồi hả? Chúng ta đi thôi. Đi lấy nhà thôi!




Gã đứng dậy, phủi mông định đi. Kha mập kéo gã lại, gã thanh niên ria chuột trợn mắt nói:

- Sao? Ngươi còn muốn giở trò sao?



Kha mập mặt đỏ bừng nói: - Đánh cuộc lần nữa! Ta ta viết giấy nợ cho ngươi! Ta là Điển sự của nhà kho Phu Châu, người ở đây đều biết ta, nếu ta còn thua nữa, nợ của ta mà không trả nổi, sắp vào vụ mùa rồi, chẳng còn bao nhiêu thơi gian nữa, khoản nợ này của ngươi ta có thể trả được.



Gã thanh niên ria chuột do dự một lát, bất đắc dĩ ngồi xuống, hai người lại mở bạc ra. Sau một lát, thanh niên ria chuột cười ha ha rời đi, Kha mập sắc mặt xám như tờ giấy, ngồi như một bức tượng điêu khắc gỗ, không hề nhúc nhích.



Gã thanh niên ria chuột đong đưa trở về viện tử đã thuê, trở về nhà của mình, khép chặt cửa cổng. Trên giá gỗ gần tường vừa hay có một cái bồn sứ đầy nước, thanh niên ria chuột cúi người rửa mặt, rất nhanh, khuôn mặt đầy tàn nhang không còn nữa, làn da khô vàng cũng trở nên trắng nõn hồng nhuận.



Khi gã đứng thẳng người lên, mày liễu mắt hạnh, mũi thẳng, miệng anh đào nhỏ, rõ ràng biến thành một mỹ nhân răng trắng tinh mắt sáng long lanh. Một nam nhân cường tráng ngáp dài bước từ trong buồng ra, vươn vai lười biếng, thấy nàng, không khỏi cười nói:



- Trúc Vận đã về rồi!



Tiểu mĩ nhân ngoái đầu nhìn lại cười, nói: - Đại huynh, chuyện của ta đã làm thỏa đáng, tiếp đến xem huynh đấy!

Tư Dung và Niệm Tổ không sợ nóng bức, chơi đùa vui vẻ trên hồ, vừa nghe thấy cha muốn quay về thành, Tư Dung còn đỡ, chứ Niệm Tổ khóc lóc làm nũng, hi vọng có thể khiến cha thay đổi chủ ý, kết quả Dương Phàm căn bản không vì đứa con khóc lóc mà động lòng, người cha nghiêm khắc mà, cũng chiều nó như mẹ của nó, thì nhi tử này còn không lật trời?



Niệm Tổ không làm gì được nữa, liền nằm soài ra trong thùng xe chơi đùa với mấy con cá nhỏ bắt được từ trong hồ. Ở đó đặt một cái vại xanh, bên trong có nửa vại nước, mấy con cá nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, Niệm Tổ giơ tay bắt cá, đùa bỡn vài cái, liền cười khanh khác, những giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.



Dương Phàm và Tiểu Man liếc nhau, lắc lắc đầu cười.



"Két" Một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên trên đỉnh đầu, Tư Dung chơi mệt đang lim dim ngủ, sợ tới mức bừng tỉnh, Tiểu Man vội vội xoa đầu nó, dỗ dành: - Con gái ngoan, ngủ ngon nào! Tư Dung mơ mơ màng màng lại nhắm hai con mắt lại.



Mưa rồi, những hạt mưa to như hạt đậu rơi lách cách, rơi xuống đỉnh xe kêu lên những tiếng "binh binh", ngoài xe ồn áo, mấy người tùy tùng nam nữ đều mặc thêm áo tơi. Trên đường đi những bách tính đang đi đường đang lần lượt chạy vào dưới gốc cây trốn mưa, cũng luống cuống tay chân bật ô hoặc mặc áo tơi.



Một người đàn ông cưỡi lừa khoác một chiếc áo tơi, xuyên qua mưa, chạy qua từ phía bên cạnh xe giá của nhà Dương Phàm.



Mưa rất lớn, sau một chốc lát nước mưa liền xuyên thành một đường, trời đất trắng xóa thành mảng, người áo xanh cưỡi lừa chật vật đi xuyên trong màn mưa, lúc đi đên phía trước đầy cỏ dại, cỏ lau, bụi cây tươi tốt, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, vội vàng ghìm dây cương, đuổi con lừa chui vào bụi rậm.



Từ trong bụi rậm bỗng nhiên chui ra hai người, bên trái phải hai mảng cỏ lau, người áo xanh cưỡi lừa chui ra, lại lấy tay gạt qua, bụi cỏ lau lại khôi phục bình thường. Bóng dáng hai người trong bụi cỏ lâu loáng một cái nằm phục xuống, cũng không nhìn thấy nữa rồi.



Mưa to tầm tã, nói mưa là mưa ngay được. Ai có thể ngờ được chỉ trước đó một chút vẫn còn chói chang như lửa, sau một lát đã là mưa như trút nước thế này?



Đinh Lão Thực đánh xe cho Dương Phàm mặc một bộ áo tơi, cũng bị nước xối cho ướt sũng, nước mưa táp vào mặt khiến lão không thể mở được mắt, cũng may đây là đường thẳng, cho dù là nhắm mắt cũng có thể đánh xe được.

Đợt mưa đầu tiên rơi xuống đất, khiến cho bụi đất bay mù mịt. Trong mùi nước mưa có mùi của đất cát, nhưng bây giờ chỉ có mùi nước trong lành.



Tiết trời mùa hè khắc nghiệt, thật ra mưa một chút hạ nhiệt độ là rất tốt, nếu là đừng ở dưới hành lang, nhìn màn mưa từ trên mái hiên xuống như mảnh vải, nghe tiếng mưa leng keng đánh vào vạc hoa sen, gợn sóng thật mạnh. Nhưng cảnh tượng khác, cảm giác trong mưa cũng khác.



Trên mặt đất nhanh chóng tích lại thành vũng nước mưa, bánh xe lướt qua, bắn lên tung tóe. Đại khái là bởi vì trên xe có 4 người ngồi, xe cùng được chế tác tỉ mỉ tinh xảo, cho nên cảm giác rất nặng nề.



Bức màn của thùng xe đã buông xuông, tranh mưa bị gió thổi nghiêng xuyên trực tiếp vào thùng xe. Trước xe có vài kị sĩ, kĩ sĩ trên ngựa híp mắt, lớn tiếng dặn dò:

- Nhanh lên một chút, mấy dặm đường nữa là chúng ta vào thành rồi.




Âm thanh của gã trong tiếng nước mưa ào ào truyền đi cũng không xa, nhưng những người ở gần xe thì nghe được, Đinh Lão Thực lập tức giơ roi ngựa, thúc ngựa đi nhanh, chiếc xe và tùy tùng phía sau nhìn thấy xe phía trước nhanh hơn, đương nhiên cũng nhanh chóng đuổi kịp.



Phía trước và hai bên, dần dần xuất hiện những bụi lau và khóm cây lớn. Trong bụi lau sậy, hai người nằm sấp, trên người bọn họ khoác áo mưa lụa, miễn cưỡng có thể che được mưa gió, mưa đánh vào bốn phía cỏ lau vang lên rào rạc, cũng đánh vào người bọn họ những tiếng "bụp bụp" không ngừng.



- Trận mưa này tới thật không phải lúc! Một trong hai người dùng tay lau thật mạnh những hạt mưa trên mặt sang một bên, nhẹ nhàng nói vọng ra. Hai người đang nằm sấp ở đây là hai người có võ công cao cường nhất ở Lạc Dương của Ẩn Tông, người vừa nói tên là Dịch Tiểu Du, còn người bên cạnh tên Lãnh Ngạo Ngữ.



Lãnh Ngạo Ngữ nói: - Vẫn còn tốt, không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch của chúng ta. Mưa lớn một chút, người đi đường cũng tránh đi, trên Quan đạo ít người, tránh có người nhìn đến, nước mưa phủ lên, đến vết xe cũng không để lại, quan phủ lại càng không dễ dàng tìm ra tung tích của bọn họ.



Dịch Tiểu Du thở dài nói: - Một chiêu này của Triệu gia có được không? Chúng ta chưa từng bẩm với công tử, chưa được công tử đồng ý!

Lãnh Ngạo Ngữ nói: - Có gì mà không được? Triệu Gia nói, cái này gọi là giải quyết tận gốc, chỉ cần bắt được tên họ Dương ấy, Hiển Tông như rắn mất đầu, lập tức sẽ đại loạn.



- Đến rồi! Dịch Tiểu Du còn chưa dứt lời, Lãnh Ngạo Ngữ đột nhiên theo bản năng phục người xuống, ngực ép xuống thành một vũng nước lõm.



- Chuẩn bị ra tay! Dịch Tiểu Du ánh mắt chợt lóe sáng, cũng nhẹ nhàng áp thấp người xuống, tay đã từ từ sờ về phía sau thắt lưng. Hông của hắn có đeo một miếng vải bố đã cuộn thành dây thừng, miếng vải bố phía sau thắt lưng có một roi dài có cán là xương trâu, roi vắt thành từng vòng trên cán, roi ngựa làm từ da trâu bị nước mưa ngấm đến sáng bóng.

- Ra tay!



Lúc chiếc xe đầu tiên sắp chạy vào vòng vây, Dịch Tiểu Du hét to lên một tiếng, vươn người đứng dậy, cánh tay giơ lên trên không trung, chiếc roi màu đen trong y giống như một tia chớp vút lên trong không trung, quét về phía Đinh Lão Thực đang chạy xe, nhanh không tả nổi. Còn Lãnh Ngạo Ngữ lại như mãnh hổ rời núi, nhảy vút một cái ra khỏi bụi lau.



Roi như rắn độc, đột nhiên cuốn lấy thân xe, bị Dịch Tiểu Du vung mạnh, khiến cho Đinh Lão Thực nghiêng về phía trước, hai gã kị sĩ nghe thấy quay đầu lại bị đập cho ngã xuống dưới chân ngựa, "bịch" một nhát ngã vào trong vũng nước mưa, bọt nước văng khắp nơi.



Cùng lúc đó, Lãnh Ngạo Ngữ bát bộ cản thiền, nhanh như gió, động tác mau lẹ, lên xuống vài cái, đã bổ nhào về chiếc xe, tất cả chỉ trong chớp nhoáng.