Say Mộng Giang Sơn

Chương 894: Thương thứ hai




Ngự Sử đài phái hai vị ngự sử lần lượt đi Đan Châu và Phu Châu điều tra chuyện dự trữ lương thực.



Vị Ngự sử phái đi Đan Châu kia tên là họ Thời tên Vũ, Trường Thọ Nguyên Niên Tiến sĩ. Thời Ngự sử có hiền danh, có quyền lực đồng thời có cả khả năng khôn khéo. Từ khi điều vào Ngự Sử Đài đến nay, tuần sát thiên hạ, dĩ nhiên buộc tội rất nhiều quan viên Châu phủ rồi, trong đó không thiếu những quan viên địa phương có chống lưng.



Nhưng Thời Ngự Sử tuy có nghe phong thanh quyền tấu sự, nhưng phá án từ trước đến này chú ý đến chứng cứ rõ ràng, phàm là những vụ án y báo lên, cái nào bằng chứng cũng chắc như núi, không ai có thể bác bỏ, nhất thời nổi danh kinh thành, trở thành bảo kiếm của Ngự Sử đài.

Vị Thời Ngự sử này hiện giờ đang tuần sát Giáng Châu, phái y đi Đan Châu thì đường rất gần, có thể tránh nỗi khổ mệt nhọc triều đình phái Ngự sử đi Đan Châu, hơn nữa còn rất tiết kiệm thời gian. Còn về phần vị Thứ sử phái đi Phu Châu kia, là Hồ Nguyên Lễ Hồ Ngự Sử cùng nhau đi Nam Cương, cùng nhau vào sinh ra tử với Dương Phàm rồi.



Bị phái đi ra khỏi kinh làm việc công sự, tuyệt đối là một khổ sai. Hồ Nguyên Lễ ngồi xe ngựa, trước sau chấp dịch, giáo vệ, nghi trượng, ai nấy đều buồn bã ỉu xìu, hành quân lặng lẽ ra khỏi thành Tây Môn.



Kinh quan đa số là quý phái hơn quan địa phương, có thể ở nơi của thiên tử, không có mấy quan viên có đủ tư cách bày ra nghi thức xuất hành, bình thường thì là treo một cờ quan trên xe, cho thấy thân phận của mình là được rồi. Nhưng quan địa phương thì không như thế, vừa ra khỏi cửa là tiền hô hậu ứng, xếp đặt nghi thức, tỏ rõ quan uy.



Bởi thế quan kinh thành rời khỏi đô thành cũng đều như vậy, bọn họ vừa ra khỏi thành, nghi thức này đã phải được tổ chức, Túc tĩnh bài, Hồi Tị bài, Quan Hàm bài đều phải giơ cao, cờ xí, đao thương, gậy công sai, đầy đủ mọi thứ. Chỉ là không có trống chiêng mở đường, chiêng trống dẹp đường vốn có từ đời Thanh, lúc này nghi thức chủ yếu vẫn còn là chấp dịch quát hét dẹp đường, nhưng cơ hội để bọn họ quát lên cũng chẳng nhiều, trừ phi là người mù, ai lại không nhìn thấy có quan viên xuất hiện cơ chứ.



Trời nóng như hạ hỏa. Thật ra sắp vào thu rồi, nhưng cái nóng bức của thời tiết vẫn chưa hề giảm bớt.



Đi trên con đường quan đạo thẳng tắp không che không đậy, bởi vì gần tới nơi kinh thành, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, hai bên đường đến một cái cây cũng không có, cho nên không có cái gì ẩn nấp, muốn giấu cũng không có chỗ giấu. Mặt đất dường như bị phơi nắng, vó ngựa bước lên, bụi khói bay lên nhè nhẹ.



Mới đi được mấy dặm đường, mấy người đi cùng đã mồ hôi ướt đầm y phục, Hồ Nguyên Lễ ngồi trong xe, mảnh rèm cuốn cao, chiếc quạt trong tay không ngừng phe phẩy, cảm giác nóng không thể chịu được. Phía trước cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của cây. Mọi người vui vẻ, đoàn xe tự nhiên rời khỏi con đường lớn, chạy nhanh đến chỗ con đường có bóng râm.



- A! Ta nói người nào rời kinh, hóa ra là Hồ Ngự sử, ha ha, Hồ huynh, đã lâu rồi!



Bên đường đột nhiên có người cao giọng nói, Hồ Nguyên Lễ quay đầu nhìn lại, không khỏi "ôi" lên một tiếng, nhanh chóng dặn dò, nói:

- Dừng xe!



Một người bên đường dừng lại, đầu buộc khăn xanh, áo đuôi ngắn tay hẹp, quấn quần vải bố, hai chân trần, hình như là một người nông dân đang lúc lao động trên đồng ruộng, nhưng lại vô cùng thanh tú. Thân mình không nhìn ra tráng kiện thế nào, cũng không cảm thấy có chút yếu đuối. Hai mắt có thần, sáng long lanh, thần thái ấy tuyệt đối không giống như một người làm ruộng, chính là Trung Võ tướng quân Đương triều Dương Phàm.





Hồ Nguyên Lễ vội vàng xuống xe, tiến lên thi lễ nói: - Bái kiến Trung Võ tướng quân



Dương Phàm một tay nâng y dậy, cười nói: - Hồ huynh khách khí rồi, chúng ta là huynh đệ một nhà, sao lại phải lễ nghi phiền phức như vậy chứ?



Hồ Nguyên Lễ cười ha ha, liền đứng lên, hỏi: - Nhị Lang sao lại ở nơi này?



Dương Phàm cười nói: - Tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến đây chu du cùng người nhà!



Dương Phàm nói xong chỉ ra phía bên cạnh, Hồ Nguyên Lễ nhìn ra, chỉ thấy tầng tâng lớp lớp lá sen bên đường, xa tít phía chân trời, không biết bao nhiêu là hecta. Giữa những chiếc lá xanh biếc lại có những búp sen đang nhú lên, giống như những chiếc bút đã nhúng no mực, nhúng đến nỗi màu sắc không còn đẹp hơn được nữa.



Sâu trong Bích hồ, có mấy chiếc thuyền nhỏ đang bập bềnh trong bụi rậm, bên trên có phụ nữ cũng có trẻ con, xa xa nhìn không rõ lắm, nghĩ đó chính là gia quyến của Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ không khỏi hâm mộ mà nói: - Nhị lang đúng là sống rất tự tại, vi huynh nào sánh được.



Dương Phàm cười ha hả, đi đến bên hồ, ngắt hai chiếc lá lần lượt trải lên thảm cỏ, nói với Hồ Nguyên Lễ:: - Lâu rồi không gặp, ngồi đây một lát, sẽ không quấy rầy hành trình của Hồ huynh đâu.



Hồ Nguyên Lễ khẽ mỉm cười, quay đầu dặn dò: - Các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi! Nói xong, đến ngồi lên chiếc lá sen.



Bọn chấp dịch này mừng rỡ, cũng không dám quấy rầy thượng quan, đều tản đến chỗ xa xa ven hồ tránh nóng.



Dương Phàm cười hỏi: - Hồ huynh đi đâu đây?



Hồ Nguyên Lễ mặt mày nhăn nhó thở dài: - Hài, chuyện khổ sai! Hộ bộ điều tra ra một chỗ nào đấy số lượng lương thực tích trữ không được khớp, nên triều đình điều ta đi điều tra.



Dương Phàm ngạc nhiên nói: - À, hóa ra Hồ huynh là vì chuyện này, vậy thì nơi Hồ huynh đi chắc không phải là Đan Châu mà là Phu Châu!




Hồ Nguyên Lễ vốn dĩ chỉ coi đây là một việc công bình thường, trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra những chuyện tương tự, sau khi điều tra, phần lớn là do vấn đề của địa phương làm việc không hiệu quả, có cái nhập kho nhưng chưa nhập sổ, có cái nhập sổ chưa nhập kho, xuất kho cũng như vậy, hai bên hợp lại, liền xuất hiện một sai lầm khá lớn.



Điều tra tỉ mỉ, chỉ là hiệu quả làm việc của các khâu có vấn đề, còn số lượng lương thực thật sự không có vấn đề gì, cứ miệt mài điều tra cũng chẳng ra vấn đề gì, cho nên đối với những việc này, y chẳng có chút hứng thú gì cả.



Nhưng bây giờ Dương Phàm nói ra hướng đi của y, trong lòng Hồ Nguyên Lễ sực tỉnh, Dương Phàm là người của Thiên Kỵ, trong cung tai mắt cực kì linh thông, chuyện này cũng chẳng có can hệ gì đến quân đội, Dương Phàm lại có thể nói ra mục đích của y, hay là sau chuyện này còn có nguyên nhân không muốn để cho người ngoài biết.

Tinh thần của Hồ Nguyên Lễ chợt chấn động, vội vàng nắm lấy ý tứ mà Dương Phàm vừa để lộ ra, cười hỏi: - Nhị Lang sao lại biết vi huynh định đi dâu, hay là trong này còn có điều gì không muốn để cho người khác biết hay sao? Huynh đệ hai ta, chẳng phải là người ngoài, kính xin Nhị lang chỉ giáo thêm!



Hồ Nguyên Lễ lấy lại khí thế, uy phong đón lấy ánh nắng mặt trời chói chang đang đi dần về hướng tây. Thời tiết vẫn oi bức như trước, nhưng Hồ Nguyên Lễ ngồi ở trong xe, ngay cả quạt cũng quên không phe phẩy.



Từ chỗ Dương Phàm, y nghe ngóng được một số tin, điều này làm cho y bắt đầu coi trọng đén cuộc hành trình đến Phu Châu mà y vốn dĩ không hề coi trọng. Tích trữ lương thực của vùng Phu Châu, Đan Châu dường như thật sự xảy ra vấn đề, HÌnh bộ và Hộ bộ bên nào cũng cho mình là đúng, Hoàng đế không thể xác định tích trữ lương thực địa phương có thật sự xảy ra vấn đề hay không, vì thế mới lệnh cho Ngự sử đi điều tra lại.



Hoàng đế không giải thích nhiều lắm về nhiệm vụ lần này, đương nhiên là kết cục của việc HÌnh bộ và Hộ bộ tranh chấp. Trước khi chưa nắm chắc chứng cứ xác thực, Hoàng đế không dễ thiên vị Hình bộ, không thể khua chiêng gõ trống điều tra Hộ bộ coi bọn họ như kẻ cướp, nếu không một khi điều tra không ra chứng cứ, không tránh khỏi làm tê cứng trái tim Hộ bộ.



Nghĩ đến đây, Hồ Nguyên Lễ bỗng nhưng vui vẻ: cơ hội!



Ở Ngự Sử đài, trong các đạo Ngự sử, y kinh nghiệm ít, danh vọng nhỏ, vốn không có khả năng nhanh như vậy trở thành một người trong Ngự sử đài, nhưng hành trình lần trước đến Nam Cương đã trở thành tư bản chính trị lớn nhất của y, bây giờ y đã là một trong hai quan viên có tiếng nói cao nhất trong Ngự Sử Đài.



Bây giờ vị trí Hữu thiêm Đô Ngự Sử của Ngự Sử Đài vẫn còn trống, người có tư cách ngồi vào vị trí này chỉ có ba người. Một là Thời Vũ Thời Ngự sử đã đi đến Đan Châu phá án. Một là Thị Ngự sử Lí Thanh Mặc, còn một chính là y Hồ Nguyên Lễ.



Trong ba người, Lí Thanh Mặc có tư cách lớn tuổi nhất, nhưng trừ ưu thế này, mọi mặt khác đều thua kém y và Thời Vũ. Chiến tích thực tại không có gì để nói cả. Về phương diện chiến tích, công trạng lớn nhất của y chính là lần trước đi cùng Dương Phàm tuần tra Chư Châu, bình ổn phản loạn. Nhưng dù sao cũng đã qua một thời gian, trong khoảng thời gian này danh vọng cao chính là Thời Ngự sử.

Chiến tích của Ngự sử là cái gì? Không phải là an dân, không phải là quan tâm chính trị, không phải là trị quân, không phải là tiền lương, mà chính là xem hắn có thể thay quốc gia diệt trừ bao nhiêu tham quân đố dịch, xử lý bao nhiêu vụ án. Nếu Phu châu thật sự có vấn đề



Lúc Thủ đô còn ở Trường An, lương thực của mấy trăm vạn dân cung ứng trong năm khó khăn không ngừng, do tình hình vận chuyển khó khăn, đã từng dưới sự chỉ huy của hoàng đế, cấm người đọc sách vào cung ứng thi, tránh tăng thêm gánh nặng lương thực. Hoàng đế còn mấy lần di chuyển Lạc Dương, bị trêu là "Trục Lương Thiên Tử".




Bởi vậy thái độ coi trọng lương thực của Hoàng đế bệ hạ, Hồ Nguyên Lễ biết rất rõ. Nếu thật sự lương thực có vấn đề, nếu quả thật xảy ra vấn đề

Ánh mắt của Hồ Nguyên Lễ từ từ nheo lại, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc hưng phấn khó ta, y dường như nhìn thấy chiếc mũ Thiêm Đô Ngự Sử đang nhiệt liệt vẫy chào y.



Ầm, ầm



Phía xa xa có tiếng sấm vọng lại, Hồ Nguyên Lễ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy những đám mây đen phương xa đang tiến lại gần, hình như sắp có một trận mưa rất to.



Hồ Nguyên Lễ nhướn mày, mặt trời chói chang vẫn chưa hết, mưa to đương nhiên khó mà đến, lại nghĩ đến vụ án lương thực Phu Châu, trong lòng Hồ Nguyên Lễ không khỏi nổi lên chút lo lắng: - Cái này có phải là thượng đế gợi ý cho ta cái gì không? Xem ra ta phải mưu tính cho kĩ càng một phen mới được!



Bên Dương Phàm vẫn còn là ánh mặt trời rạng rỡ. Tiểu Man ôm Tư Dung ngồi ở mũi thuyền, Thuyền Nương chống trúc cao, mũi thuyền nhọn như con thoi gạt tầng tầng lớp lớp lá đến gần bên bờ. Cánh hoa sen hồng giống như ráng mây, chiếu lên Tiểu Man mặt xinh như hoa và con gái trắng ngần, con gái nghịch nước vui vẻ, đang chơi vui.



- Cha!



Tư Dung cười giòn tan, cố gắng giơ bàn tay nhỏ từ trong lòng mẫu thân, nắm lấy dòng nước xanh trong hồ, nước chảy qua bàn tay mềm mại của nó, tựa như một chiếc lược bạch ngọc, chải ra vô số tơ lụa màu lục. Cảnh tượng này hình như có chút quen quen, Dương Phàm bỗng nhiên nghĩ tới Trường An, bên trong bụi Bích Hà, đầu cầu Phù Dung, nhớ tới thiếu nữ thanh lệ uyển chuyển khôn kể.



- Tin tức chiến đấu với Ẩn Tông đã gửi đến Trường An, có Ninh Kha cô nương ở đó, dựa vào trí thông mình của nàng, chắc có thể dễ dàng đối phó. Dương Phàm nghĩ, hơi hơi mỉm cười. Ninh Kha cô nương tài trí trác tuyệt, hắn khâm phục vạn phần, tuy nói quyết định của hắn là tặng cho Độc Cô Vũ, nhưng hắn biết rằng Ninh Kha cô nương nhất định sẽ không ngồi nhìn, chỉ cần Ninh Kha cô nương ra tay, bên phía Trường An cho dù không thắng ít nhất cũng có thể ổn định.



Ầm ầm



Tiếng sấm mơ hồ vọng đến tai của hắn, Dương Phàm ngẩng đầu nhìn ra, chân trời một đường mây đen. Dương Phàm xoay người bẻ một đóa sen, ném về phía đầu thuyền, lại đánh trúng vào đầu con gái. Tư Dung "ái" lên một tiếng, ôm lấy hoa sen, cười ha ha. Dương Phàm cười nói: - Con gái ngoan, đừng nghịch ngợm, chúng ta mau về nha đi, trời sắp mưa rồi.