Say Đắm

Chương 49




Bởi vì hai người ai cũng đều không nghĩ ra được nên hẹn hò như thế nào cho nên cuối cùng vẫn là lựa chọn việc 99% các cặp đôi hay làm, đó là đi dạo phố và xem phim.

Trên đường đến trung tâm thương mại bằng tàu điện ngầm, Lộ Trạch vẫn đang chọn phim hai người có thể xem. Cậu trượt người xuống, vai tựa vào người Lương Tiêu, cả người cầm điện thoại cũng nghiêng về phía anh.

“Không có nhiều phim lắm,” Lộ Trạch vuốt màn hình điện thoại rồi đưa cho Lương Tiêu xem, “Một bộ phim tình cảm, một phim khoa học viễn tưởng, một bộ hành động, còn lại thì nếu không phải cho trẻ em xem thì không còn vị trí tốt.”

“Em muốn xem cái nào?” Lương Tiêu hỏi.

“Em xem gì cũng được,” Lộ Trạch lười biếng nói, “Vốn dĩ muốn xem bộ khoa học viễn tưởng kia, nhưng mà…”

Cậu đè thấp âm thanh, “Nhưng khi đi hẹn hò có phải là nên xem phim tình cảm không?”

Lương Tiêu không dấu vết nhích chân mình lại gần với chân Lộ Trạch, nhìn thấy hai cái chân dính sát vào nhau, anh mới nở nụ cười, “Trước kia em đi hẹn hò với bạn gái đều xem phim tình yêu à?”

Lộ Trạch chẹp miệng, cười nói: “Sau khi chia tay trí nhớ tự động xóa bỏ, đột nhiên anh hỏi em em thật sự không thể nhớ ra được… Hình như đều là mấy cô ấy thích xem cái gì thì xem cái đó thôi.”

“Vậy xem phim khoa học viễn tưởng,” Lương Tiêu nói, “Anh đi xem phim tình cảm với khách hàng đều thấy kết cục không đẹp lắm.”

“Được,” Lộ Trạch cười rồi ấn ấn lên màn hình điện thoại, “Ngồi giữa không? Hay ngồi phía sau?”

Lương Tiêu cúi đầu nhìn tay Lộ Trạch, “Đều được.”

“Vậy… ngồi sau đi.”

Khi hai người bọn họ đến nơi thì phim vẫn chưa tới giờ chiếu phim cho nên trực tiếp lên lầu lấy vé, rồi ngồi chờ bên ngoài rạp chiếu phim.

Lộ Trạch căn bản không để điện thoại rời tay, cho dù không cần dùng đến cũng phải cầm trên tay, nhưng cậu phát hiện Lương Tiêu không có thói quen chơi điện thoại, điện thoại anh vẫn luôn để trong túi quần, lúc cần dùng mới lấy ra thôi.

Cho nên Lộ Trạch cũng cất điện thoại đi, quay đầu hỏi Lương Tiêu, “Muốn mua coca với bắp rang không?”

“Anh đều được, em muốn ăn thì mua đi.”

Lộ Trạch nhìn chằm chằm Lương Tiêu nhìn một lát. Cậu bình thường không thích người khác nói mấy từ như “Đều được” hay “Tùy”, bởi vì cậu hỏi là muốn trưng cầu ý kiến, kiểu trả lời thế này thì thà cậu không hỏi còn hơn.

Nhưng mỗi lần không cho Lương Tiêu nói như vậy không phải bởi vì không thích nghe câu trả lời như thế, mà là cậu thật sự muốn biết được đáp án do chính Lương Tiêu nói, muốn biết Lương Tiêu thích cái gì hay không thích cái gì.

Hiện tại sau khi cậu đã biết những chuyện Lương Tiêu phải trải qua, Lộ Trạch đã biết vì sao Lương Tiêu luôn trả lời như vậy. Đó bởi vì anh thật sự tùy ý như vậy, thật sự như thế nào cũng được.

Cho dù lúc nhỏ không phải thật sự như vậy nhưng nhiều năm trôi qua, vì không muốn gây thêm phiền phức cho người mẹ đã nuôi dưỡng anh, những điều đó cũng đã biến thành sự thật.

Lương Tiêu bị Lộ Trạch nhìn một lúc cũng ý thức được Lộ Trạch không thích câu trả lời này. Anh nhấp môi dưới, trực tiếp đứng lên, “Anh đi mua cho.”

“Này…” Lộ Trạch giơ tay lên nhưng chỉ nắm được vạt áo của Lương Tiêu.

Hôm nay Lương Tiêu mặc chiếc một chiếc áo thun, lực đàn hồi khá tốt, bị cậu kéo có dãn ra một chút rồi bật lại phía người Lương Tiêu, nhưng có vẻ lực bật khá mạnh nên khiến Lương Tiêu lộ ra một phần eo sau lưng.

Lộ Trạch vội vàng đưa tay vuốt lại áo giúp anh, Lương Tiêu cười quay người lại, “Làm anh sợ nhảy dựng, sao vậy?”

Lộ Trạch ngửa đầu nói: “Vừa rồi ăn vẫn khá no, em cũng không phải rất muốn ăn, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, đừng mua nữa.”

Lương Tiêu cụp mắt xuống nhìn cậu, cúi người xuống nói thầm vào tai cậu: “Bạn trai em không nghèo như vậy đâu, thật đó, bắp rang thì vẫn mua được.”

Lộ Trạch sửng sốt một giây, sau đó cũng thuận tay ôm cổ anh, “Anh Tiêu, em cũng thật sự không phải tiếc tiền cho anh. Nếu như vậy em đã không hỏi anh mà đã trực tiếp tự mình đi mua rồi. Em thực sự chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cũng không muốn ăn lắm.”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Được, biết rồi.”

Lộ Trạch buông lỏng cổ anh ra, Lương Tiêu đứng thẳng dậy, xoa xoa đầu cậu, “Vậy không mua bắp nữa, mua coca nhé, khát thì uống.”

Lộ Trạch gật gật đầu, “Được.”

Lương Tiêu đến bên kia xếp hàng, Lộ Trạch nhìn theo bóng dáng của anh một lúc, khóe mắt nhìn thấy đối diện đang có người ngồi một mình. Lộ Trạch quay đầu nhìn thoáng qua, là một nam sinh tuổi tác có vẻ bằng cậu, đang nhìn thẳng vào cậu.

Lộ Trạch vô thức quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau không ai, xác định người này là đang nhìn mình. Cậu vừa định mở miệng, người này đã nói: “Chào anh đẹp trai, xin hỏi người kia là bạn trai cậu sao?”

Cậu ta vừa nói còn vừa chỉ chỉ vào Lương Tiêu đang đứng xếp hàng.

Lộ Trạch nhíu mày, đây là đang muốn làm gì vậy trời?

Cậu không trực tiếp trả lời, mà dùng giọng điệu rất lạnh nhạt hỏi lại: “Có việc gì không?”

Nam sinh cười cười với cậu, thái độ thân thiện nói: “Tôi không có ác ý, chỉ là…. Tôi khá thích diện mạo của cậu, nhưng nếu cậu có bạn trai rồi, vậy ngại quá, quấy rầy rồi.”

Lúc này Lộ Trạch đã hoàn toàn ngẩn cả người, sự kinh ngạc trên mặt cũng không giấu được. Nam sinh đối diện nhìn cậu như vậy cũng sửng sốt, có chút không chắc chắn hỏi: “Anh ấy… không phải bạn trai cậu sao?”

Lộ Trạch dừng một chút, “… Phải”

“Vậy tôi không quấy rầy nữa, xin lỗi.”

Nam sinh đứng lên định đi nhưng lại bị Lộ Trạch gọi lại, “Từ từ… Cậu… Làm sao nhìn ra được tôi là gay?”

“Bằng trực giác,” Nam sinh cười cười, “Cảm giác còn khá rõ ràng nữa.”

Mãi cho đến khi ngồi vào rạp chiếu phim Lộ Trạch vẫn còn ngây người, cảm giác vô cùng khó tin.

Khi đèn chưa tắt, Lương Tiêu quay đầu nhìn Lộ Trạch, “Làm sao vậy? Em quen người ban nãy sao?”

“Anh nhìn thấy hả?” Lộ Trạch hỏi.

Lương Tiêu gật gật đầu.

Lộ Trạch nở nụ cười, “Không, không quen, cậu ta hỏi em anh có phải bạn trai của em không thôi.”

Lương Tiêu nhíu mày, Lộ Trạch đưa tay đè lên giữa lông mày anh, “Cậu ta nhìn ra được em là gay, lại còn khá rõ ràng nữa nên em cũng đang rất kinh ngạc đây, mới cong chưa được bao lâu mà đã rõ ràng vậy sao?”

Lương Tiêu nghĩ đến người kia đúng là không có chuyện gì làm nên mới đi nói lung tung, cho nên nói thẳng: “Lần sau gặp người như thế thì đừng để ý.”

Lộ Trạch “Ừm” một tiếng, cũng không giải thích nhiều nữa.

Sau khi phim bắt đầu, Lương Tiêu cố gắng nhìn ba năm phút thì xem không được nữa, căn bản là anh không có cách nào khác để tập trung sự chú ý.

Lần trước xem phim cùng Lộ Trạch xảy ra chuyện gì anh đều nhớ rõ, hẳn Lộ Trạch cũng sẽ không quên. Anh sợ Lộ Trạch nhớ tới lại để ý, cũng không dám chủ động làm cái gì, chỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình.

Lộ Trạch cầm lấy cốc coca được đặt ở giữa hai ghế, sau đó nhỏ giọng hỏi Lương Tiêu, “Uống không?”

“Không uống.” Lương Tiêu cũng nhỏ giọng trả lời lại.

Vì thế Lộ Trạch đặt cốc coca sang phía bên kia, sau đó tay lướt qua chỗ để tay ở ghế rồi sờ sờ đùi Lương Tiêu.

“Tay đâu…” Lộ Trạch hỏi.

Lương Tiêu vội vàng đưa tay ra bị Lộ Trạch ôm lấy cánh tay, kéo tay anh để lên chỗ để tay trên ghế.

Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng đang nhìn anh, trong bóng tối nở một nụ cười với anh.

Lương Tiêu bóp chặt tay Lộ Trạch, Lộ Trạch nghĩ anh cố ý cũng bóp lại anh hai cái.

Lương Tiêu quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về màn hình phía trước, ý đồ kìm nén lại nụ cười đang không khống chế được.

Nhưng mà thất bại.

Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng gãi gãi lên mu bàn tay Lộ Trạch, trong bóng tối khóe miệng anh khẽ nhếch một cái thật cao.



Lúc đi ra khỏi rạp đã là giữa trưa, Lương Tiêu hỏi Lộ Trạch, “Đói bụng chưa?”

Hai người bọn họ ăn sáng khá muộn, Lộ Trạch sờ sờ bụng, “Hình như vẫn chưa.”

“Anh cũng chưa.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch hất cằm, “Đổi tiền đi, chúng ta chơi gắp thú bông.”

Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch một cái, Lộ Trạch nở nụ cười, đẩy anh đi về phía trước, kéo dài câu nói: “Không có ý gì khác đâu, chỉ đơn thuần muốn chơi thôi.”

Hai người bọn họ đổi tiền xong thì Lộ Trạch lại lấy điện thoại ra quay, “Chơi gắp gấu cùng anh Tiêu, anh Tiêu, muốn gắp con nào?”

“Em muốn con nào?” Lương Tiêu hỏi.

“Ui, tự tin thật đó nha, xem ra anh Tiêu của chúng ta là cao thủ rồi.”

Lương Tiêu quay đầu lại nở nụ cười, là cười với Lộ Trạch chứ không phải cười với máy quay. Tay Lộ Trạch cũng run lên, cảm giác chính bản thân mình cũng không chống đỡ được nụ cười của Lương Tiêu.

“Vậy… con màu trắng kia đi.” Lộ Trạch tùy tiện chỉ tay vào một con.

Lương Tiêu đi đến phía trước máy gắp gấu nhìn một chút, là một chú chó con màu trắng có cái đầu rất to. Lộ Trạch cũng đổi chỗ đứng, đứng ngay bên cạnh máy gắp thú, quay góc nghiêng của Lương Tiêu.

Lương Tiêu nhìn cậu một cái, cho tiền xu vào rồi bắt đầu gắp, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, Lộ Trạch nói: “Để chúng ta xem xem anh Tiêu làm mấy lần mới có thể thành công.”

Cậu vừa nói xong, cần gắp gấu cũng bắt đầu đi xuống, rất chuẩn xác chộp lên đầu con chó bông.

“Wow.”

Con chó nhỏ lắc lư ở giữa không trung, ngay lúc sắp rơi xuống chỗ lấy gấu thì đầu của nó lại mắc kẹt ở chỗ cửa kính.

“Đậu má..”

Lộ Trạch nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu rất bình tĩnh nói: “Làm lại một hai lần nữa là được.”

Anh vừa muốn đút tiền xu vào, Lộ Trạch đè tay anh lại, “Từ từ….”

Lương Tiêu nhìn cậu, Lộ Trạch tiến đến chiếc cửa thủy tinh kia rồi cúi người xuống, thổi thổi vào con chó bông kia.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cuối cùng con chó nhỏ bởi vì đầu quá nặng nên rơi xuống dưới.

Lộ Trạch nhướng mày huýt sáo.

Lương Tiêu cũng rất phối hợp vỗ vỗ tay, “Ma thuật lợi hại quá.”

“Vãi, ” Lộ Trạch cười nghiêng ngả, “Sao câu này thốt ra từ miệng anh nó lại giả trân như vậy chứ…”

Lương Tiêu cười cười lấy con chó bông ra, vỗ vỗ bụi rồi đưa cho Lộ Trạch, nghiêm túc nói: “Anh Trạch dùng ma thuật làm nó rơi xuống dưới.”

Lộ Trạch cười đến nỗi ngồi xổm trên mặt đất.

Lương Tiêu cầm lấy điện thoại của Lương Tiêu, chĩa máy quay vào đỉnh đầu cậu, “Tôi vẫn không hiểu tại sao anh Trạch lại cười, một câu nói đã có thể khiến cậu ấy cười thành như vậy rồi.”

Lộ Trạch cúi đầu, bả vai vẫn run run, “Ai bảo anh nói nhảm cũng có thể chững chạc đàng hoàng như vậy chứ..”

Lương Tiêu cũng cười cười, vươn tay đến chỗ cậu, Lộ Trạch cầm lấy tay anh đứng lên, lại không buông ra ngay mà dùng đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay Lương Tiêu.

“Xem em gắp này.” Lộ Trạch nói.

Cậu đi xung quanh nhìn một vòng, tìm được một con heo nhìn rất ngáo ngơ, “Con này đi.”

Cậu cầm lấy tiền xu Lương Tiêu đưa cho, “Lúc em gắp gấu thì phải xem độ may mắn thế nào, lúc may mắn thì hai ba lượt đã có thể gắp được, còn nếu không may mắn thì…..”

Lộ Trạch nói còn chưa nói xong, con heo bông cũng đã rơi xuống chỗ lấy gấu. Lộ Trạch lộ ra vẻ mặt khó tin quay đầu lại nhìn Lương Tiêu, lại nhìn vào chiếc máy gắp thú, “Cái này cũng quá dễ rồi? Không thể nào.”

Cậu lấy con heo nhỏ ra, hướng vào ống kính máy quay, “Không phải chứ, chuyện này là sao vậy? Có phải máy gắp thú này hỏng rồi không?”

“Là do em may mắn.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười nói: “Kiểu người thiếu lá năm trong sảnh ba bốn năm sáu bảy, đấu địa chủ chắc chắn không có quân bài đẹp như em sao có thể may mắn vậy chứ. Chắc lúc đầu thai đã dùng hết sự may mắn rồi, còn bây giờ là xài ké của anh.”

“Anh không được may mắn như vậy.đâu” Lương Tiêu nói.

“Vậy xui xẻo gặp xui xẻo thì chính là may mắn.” Lộ Trạch búng tay

Lương Tiêu gật gật đầu, “Có lý.”

Hai người bọn họ chơi xong thì đi ăn cơm, Lộ Trạch ôm con chó bông, Lương Tiêu ôm con heo bông.

Hai người đi dạo một vòng hết các nhà hàng ở tầng một, hơn mười hai giờ, hầu hết các nhà hàng đều đã kín chỗ.

Lúc đi ngang qua một nhà hàng ếch, Lộ Trạch có nhìn vào một chút, Từ Tinh Tinh rất thích nhà hàng này, cho nên bọn họ thường đến…

Lúc nhìn thấy một người có góc nghiêng cực giống Từ Tinh Tinh, Lộ Trạch sửng sốt chớp mắt một cái, giây tiếp theo cậu đã xác định đó là Từ Tinh Tinh.

Cậu không hề nghĩ ngợi gì đẩy Lương Tiêu đi về phía trước, thấp giọng nói: “Đi mau đi mau, em nhìn thấy mẹ em…”

Lương Tiêu vô cùng kinh ngạc. Lần đầu tiên đi hẹn hò với bạn trai lại đụng phải phụ huynh, vận may thế này thì đúng là cực tốt luôn, đúng là xui gặp xui thì may thật.

Anh vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nhìn, “Hình như dì đã nhìn thấy chúng ta…”

Lộ Trạch dừng chân lại, sau đó tiếp tục đẩy anh đi, “Mặc kệ, coi như….”

“Tiểu Trạch!”

Từ Tinh Tinh chạy đuổi theo, Lộ Trạch bất đắc dĩ quay người lại, “Mẹ…..”

Từ Tinh Tinh cười tủm tỉm nhìn Lương Tiêu, “Lại gặp nhau rồi anh đẹp trai.”

Trong lòng Lương Tiêu vô cùng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn cực kì bình tĩnh, “Chào dì ạ.”

Từ Tinh Tinh gật gật đầu, “Hai đứa ra ngoài chơi sao, có phải muốn ăn cơm trưa không?”

Lộ Trạch vội vàng nói: “Đúng vậy, hai bọn con đói gần chết, đang tìm một nhà hàng để ăn trưa đây….”

“Vậy vừa hay,” Từ Tinh Tinh chỉ chỉ nhà hàng ếch kia, “Mẹ với ba con vừa mới đến gọi đồ xong, hai đứa cùng vào ăn đi.”

Lộ Trạch với Lương Tiêu liếc nhìn nhau một cái, không thấy sự căng thẳng trong mắt Lương Tiêu nhưng cậu vẫn nói: “Thôi ạ.”

Từ Tinh Tinh chớp mắt, “Không muốn ăn cơm với ba mẹ sao? Lúc này các nhà hàng đều kín chỗ rồi, hay là thế này, ba mẹ trực tiếp nhường bàn này cho hai đứa đó…..”

“Ôi đừng đừng đừng, ” Lộ Trạch nói, cậu lại nhìn Lương Tiêu một cái, “Bọn con….”

“Cùng nhau ăn đi.” Lương Tiêu nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói.

Lộ Trạch dừng một chút, “. …Mẹ với ba cứ ăn cơm bình thường đi, không cần quan tâm đến bọn con đâu, anh Tiêu… Anh ấy không ăn được ếch.”

Từ Tinh Tinh sửng sốt, Lương Tiêu cũng sửng sốt, Lộ Trạch gật gật đầu, còn rất hài lòng với lý do mình bịa ra, “Đúng, anh ấy sợ, một chút cũng không dám ăn, nhìn cũng không dám nhìn”

Từ Tinh Tinh có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn cười rộ lên, “Vậy sao, vậy được rồi, vậy hai đứa mau tìm nhà hàng khác để ăn đi, đừng để đói đó.”

“Được, bọn con ăn xong sẽ đi ngay, mẹ không cần tìm đâu.” Lộ Trạch dặn dò nói.

“Aiya, biết rồi mà, không quấy rầy mấy đứa chơi đâu, ” Từ Tinh Tinh khoát tay, nhìn về phía Lương Tiêu, “Ngày nghỉ có rảnh đến nhà dì chơi nha.”

Lương Tiêu lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, “Vâng, tạm biệt dì ạ.”

“Tạm biệt tạm biệt.”

Lộ Trạch khoát tay áo, “Mẹ mau về đi.”

Chờ Từ Tinh Tinh trở về nhà hàng ếch, Lộ Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nói với Lương Tiêu: “Bình tĩnh thật nha anh Tiêu.”

Lương Tiêu cúi đầu, đưa bàn tay đang nắm con heo bông ra cho Lộ Trạch nhìn, đều là mồ hôi.

“Ai u,” Lộ Trạch cười cười rồi sờ lên tay anh, “Em còn nghĩ anh không căng thẳng chứ, vừa rồi lúc anh nói ăn cùng đi làm em suýt nữa đồng ý rồi.”

Lương Tiêu định rút tay lại, Lộ Trạch lại kéo tay anh về. Lương Tiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, “Mồ hôi dính đầy tay em rồi.”

“Không chê.” Lộ Trạch vỗ theo nhịp lên lòng bàn tay anh, “Phải mau ăn gì đó để an ủi anh Tiêu của chúng ta thôi.”

“Kem đi,” Lương Tiêu chủ động nói, “Hiện tại tim vẫn đập rất nhanh.”

Lộ Trạch có chút kinh ngạc nhìn anh, giơ tay sờ soạng một chút, “Thật à?”

Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, cảm giác trong ngực vốn đã nóng giờ bị Lộ Trạch sờ vào thì càng nóng hơn.

“Đúng là nhanh thật, ” Lộ Trạch cười nói, “Đi đi đi, mau đi mua kem thôi, không sợ nha.”