Say Đắm

Chương 48




Còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi cuối kỳ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Lộ Trạch yêu đương.

Tôn Trác Vũ đề nghị nhân cơ hội này rủ mọi người tụ tập ăn uống gì đó nhưng lại bị Lộ Trạch từ chối, lý do là Lương Tiêu có hơi bận. Thực ra thì Lương Tiêu cũng khá bận thật, cho nên cuối tuần rảnh rỗi anh cố ý dành ra Lộ Trạch cũng không muốn bị người khác quấy rầy.

Lúc trước cậu đi hẹn hò với con gái khá nhiều nơi nhưng với Lương Tiêu thì cậu cũng không rõ, hỏi Lương Tiêu…. thà không hỏi còn hơn.

“Những nơi lúc trước đi cùng với khách hàng đều không thích hợp với chúng ta,” Lương Tiêu nói, “Không có giá trị tham khảo.”

Lộ Trạch thở dài, cúi đầu uống tào phớ, “Hai đứa con trai ra ngoài làm gì em cũng không có kinh nghiệm… Lúc trước anh có đi cùng khách hàng đến những nơi nào đặc biệt hơn chút không?”

Lương Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Đặc biệt nhất chắc là nhà trẻ.”

Lộ Trạch phun miếng tào phớ sang một bên, vừa cười vừa ho khan. Lương Tiêu vội vàng đứng lên đi ra sau vỗ vỗ lên lưng cậu, lại cầm tờ khăn giấy đưa qua bị Lộ Trạch cầm lấy che miệng lại ho khan.

Sau một lúc lâu, Lộ Trạch ho đến nỗi đỏ cả mặt, cuối cùng vỗ ngực thở ra một hơi, vừa cười vừa khàn giọng nói một cách khó khăn: “Anh Tiêu, anh đang mưu sát người hay gì.”

Lương Tiêu cười không nổi, cau mày lo lắng, “Ổn chưa? Không bị nghẹn ở cổ chứ?”

Lộ Trạch xua tay, “Không…..”

Cậu nâng tay đẩy Lương Tiêu, “Không sao, anh về chỗ ngồi đi.”

Lương Tiêu nhìn sắc mặt của cậu, ngồi xuống rồi thở dài, “Lần sau lúc ăn cơm không cho phép cười, làm anh sợ muốn chết.”

Lộ Trạch lại nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, Lương Tiêu lại vội vàng đứng lên đi lấy cho cậu một ly nước ấm. Lộ Trạch uống xong mới cảm thấy tốt hơn, bất đắc dĩ cười nói: “Trước kia em cũng không như vậy, ai bảo anh cứ chọc vào điểm cười của em chứ, cũng không có cách nào….”

Lương Tiêu chậc một tiếng, “Vậy lần sau ăn cơm anh sẽ không nói chuyện với em nữa.”

“Đừng mà,” Lộ Trạch vội vàng nói, “Lần sau anh có kể chuyện cười thì nói trước với em một tiếng là được.”

Lương Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt cậu, “Nhà trẻ buồn cười lắm à? Anh cũng không biết em buồn cười ở đâu nữa.”

Lộ Trạch lại cười, lần này cậu không ăn cái gì cả, chỉ cười một lúc rồi xoa mặt, “Ở cùng anh một tháng chắc mặt em sắp mọc thêm mấy cái nếp nhăn.”

Lương Tiêu vừa thấy Lộ Trạch cười thì cũng cười theo. Anh tưởng mình đang không cười nhưng thực ra khóe miệng anh vẫn nhếch lên, đến chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.

Lộ Trạch đẩy bát thức ăn trước mặt lên trước, hai tay chống lên bàn, “Em không ăn cái gì nữa, nào, anh nói em nghe xem sao lại có người thuê anh cùng đến nhà trẻ vậy?”

Lương Tiêu cũng không ăn, nhìn Lộ Trạch nói: “Đó là một người mẹ đơn thân, sợ đứa bé không có cha ở nhà trẻ sẽ bị bắt nạt cho nên thuê anh đến nhà trẻ đón con gái cô ấy tan học.”

Lộ Trạch nghe thấy thế thì rất có hứng thú, “Sau đó thì sao?”

Lương Tiêu cười, “Sau đó cô bé kia đi ra nhìn thấy anh thì lại lớn tiếng hỏi mẹ có phải mẹ đã sinh cho cô bé một người anh trai không.”

Lộ Trạch tưởng tượng ra cảnh đó, lập tức cười nghiêng ngả, thiếu chút nữa là ngã xuống ghế.

“Cho dù nhìn anh đúng là có hơi trưởng thành cũng không thể nào đáng tuổi làm cha cả, ” Lộ Trạch vừa cười vừa nói, “Ánh mắt của trẻ con đúng là sáng như tuyết mà.”

“Nhưng người mẹ kia cũng không giống như đã có con, nhìn vẫn rất trẻ ” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch dần dần dừng cười, nhìn anh không nói lời nào.

“Không phải, ý anh là,” Lương Tiêu vội vàng sửa lại, “Cô ấy còn trẻ vậy đã làm mẹ đúng là cũng không dễ dàng gì.”

Lộ Trạch gật gật đầu, “Ừm.”

Cậu không muốn tiếp tục này đề tài này nữa, không ngờ Lương Tiêu chủ động nói: “Mẹ… Mẹ anh, cũng mang theo anh lúc còn rất trẻ.”

Lộ Trạch sửng sốt một chút, cũng không còn ghen tị gì nữa. Lương Tiêu chia đôi chiếc bánh quẩy còn lại ra, đặt vào bát mỗi người nửa cái.

“Anh không phải con trai ruột của bà, anh bị người khác đặt ở cổng chợ, lúc bà ấy nhặt được anh cũng mới vừa hơn hai mươi tuổi, ” Lương Tiêu cúi đầu chọc đũa vào chiếc bánh quẩy trong bát, “Nhiều năm như vậy rồi bà ấy không kết hôn, cũng không cho phép anh gọi là mẹ. Bà ấy nói anh mệnh lớn mới có thể sống được tới ngày hôm nay nhưng mà anh biết bà ấy nuôi anh lớn thế này cũng không dễ dàng gì, vì anh mà đã hi sinh rất nhiều.”

Lộ Trạch nghe được xong thì ngẩn cả người ra, Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu thong thả nói: “Cho nên, bà ấy bị người lừa nên mới nợ tiền, anh không thể không quan tâm, giúp bà ấy trả nợ là chuyện anh nên làm. Anh cũng muốn để cho bà ấy biết, đứa bé năm đó bà ấy mềm lòng nhận nuôi… vẫn rất có ích, chứ không phải chỉ biết kéo chân vướng víu bà ấy.”

Sự lương thiện của Lộ Trạch hoàn toàn di truyền từ Từ Tinh Tinh, chỉ nghe Lương Tiêu nói mấy câu vậy thôi mà cậu đã cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu cúi đầu, ngăn không cho nước mắt rơi, thấp giọng nói: “Dì… nhất định chỉ là một người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng. Dì có một đứa con tốt như anh chắc chắn rất vui, sao có thể cảm thấy anh là gánh nặng của dì chứ.”

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy, Lộ Trạch muốn đưa tay ra cầm nhưng Lương Tiêu đã nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, có chút luống cuống nói: “Đừng khóc, nói chuyện này không phải muốn để em khóc đâu.”

Lộ Trạch cầm tay Lương Tiêu rồi dùng sức ấn lên mắt mình, sau đó ngẩng đầu cười “Em biết, anh chỉ không muốn để em hiểu lầm.”

Động tác của Lương Tiêu dừng lại một chút, anh không ngờ Lộ Trạch có thể đoán ra được dụng ý của mình.

Gia đình của Lộ Trạch rất hạnh phúc cho nên tâm tư của cậu cũng rất đơn thuần. Vốn dĩ Lương Tiêu nghĩ nếu Lộ Trạch không thể nghe ra được ý định này của anh thì coi như anh chỉ đang kể chuyện cũ cho Lộ Trạch mà thôi. Nhưng có vẻ anh đã xem nhẹ trí thông minh và sự tinh tế của Lộ Trạch rồi.

“Anh muốn nói cho em biết, mẹ của anh là một người rất tốt, không phải loại phụ huynh sinh con ra thì mặc kệ con, con trưởng thành rồi lại không ngừng muốn tiền của nó, đúng không?”

Trong nháy mắt Lương Tiêu cảm giác cổ họng mình như nghẹn lại, nói không ra lời, chỉ có thể nhẹ nhàng ‘Ừm” một tiếng.

“Lúc trước anh không muốn chúng ta yêu nhau là bởi lúc đó anh vẫn còn băn khoăn, lo lắng bản thân đang gánh một khoản nợ chưa biết ngày trả trên lưng, và cả một gia đình không đáng tin cậy.”

Lương Tiêu hoàn toàn không nói được gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lộ Trạch. Lộ Trạch cười tươi với anh một cái, “Yên tâm, em không lo lắng mấy chuyện này đâu. Em chỉ nghĩ là mình may mắn cỡ nào mới có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai, tốt bụng lại còn có năng lực như anh, khiến cho trái tim em… vô cùng rung động.”

Lương Tiêu nhìn vào đôi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt của Lộ Trạch, cảm giác lòng mình mềm nhũn đến rối tung lên. Anh chưa bao giờ biết bản thân là một người dễ cảm động đến vậy nhưng vừa nghe những lời Lộ Trạch nói thì anh lại có cảm giác xúc động muốn khóc.

Anh cúi đầu kiềm chế một chút, khi ngẩng đầu lên thì vẻ mặt lại khôi phục như bình thường, chỉ là giọng nói có hơi khàn, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Lộ Trạch hỏi.

Lương Tiêu không trả lời, mà trực tiếp dắt tay cậu đi ra khỏi quán ăn sáng.

Cạnh quán ăn sáng có một con hẻm nhỏ chỉ đủ để một chiếc ô tô đi qua, Lương Tiêu kéo Lộ Trạch vào con hẻm đó, sau đó gắt gao ôm lấy cậu.

“Em cũng vậy.” Lương Tiêu úp mặt vào vai Lộ Trạch, rầu rĩ nói, “Là một người bạn trai vô cùng đẹp trai, vô cùng lương thiện, vô cùng tốt bụng… cũng khiến cho trái tim anh vô cùng vô cùng vô cùng rung động.”

Lộ Trạch cảm giác trái tim mình đập càng lúc càng nhanh. Cậu hơi hơi nghiêng đầu đi nhưng môi lại chạm vào tai Lương Tiêu, sau đó thấy vành tai anh từ trắng từ từ biến đỏ.

Lộ Trạch nở nụ cười, bỗng nhiên cậu rất muốn làm một thí nghiệm.

Có phải ở cùng với người làm mình rung động, thì mỗi ngày đều sẽ rung động hay không.