Say Đắm - Vô Thanh

Chương 27: Tết Âm Lịch




Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã sắp tới giao thừa.

Từ trước đến nay kỳ nghỉ đông luôn quá ngắn, ngay sau khi học sinh được tự do, bọn họ bắt đầu đếm ngược ngày được nghỉ.

Ba mươi tết càng ngày càng gần, mẹ Thành bắt đầu chuẩn bị một loạt đồ tết, vậy mà Thẩm Vân Hề vẫn không nhận được tin tức gì của bố mẹ.

Bố mẹ cô vẫn chưa trở lại, lẽ nào gia đình cô không thể đoàn tụ vào giao thừa năm nay? Thẩm Vân Hề kìm nén không được nữa, cô gọi điện thoại hỏi bố mẹ có sắp xếp về ăn tết được không.

Thành Ngự vừa đẩy cửa vào đã thấy Thẩm Vân Hề ngồi bên cửa sổ và ngơ ngác nhìn ra ngoài, cô ngồi yên không nhúc nhích, toàn thân toát ra một loại cảm giác u buồn.

“Sao vậy?”

Cánh tay Thành Ngự vòng qua bả vai Thẩm Vân Hề, cô vội vàng thu hồi những suy nghĩ trong lòng rồi quay sang nhìn cậu.

Thẩm Vân Hề không nói lời nào, Thành Ngự lẳng lặng chờ, rất lâu sau cô mới yếu ớt mở miệng.

“Bọn họ không về… Giao thừa năm cuối cùng trong thời học sinh của tớ mà bọn họ vẫn bận rộn. Trước kia bọn họ không như thế, bây giờ không ai muốn về gặp tớ cả…”

Thành Ngự nhanh chóng hiểu “bọn họ” là ai, cậu nhỏ giọng an ủi: “Năm nay cô chú bận rộn công việc, cho nên mới phải tạm thời để cậu sống ở đây. Cậu là con gái bảo bối của bọn họ, làm sao bọn họ lại không muốn về ăn tết với cậu được. Cậu đừng suy nghĩ lung tung.”

Thấy vẻ mặt cô tràn đầy tủi thân, Thành Ngự giả vờ nói: “Chẳng lẽ cậu ghét bỏ nơi này? Cho nên mới không muốn ăn tết cùng nhà tớ? Haizzzz, cũng đúng thôi, ngôi nhà nhỏ của tớ khiến cậu phải chịu thiệt rồi.”

“Ai bảo cậu thế?” Thẩm Vân Hề thở phì phò tức giận đập một cái vào người Thành Ngự, “Cậu cố ý chế nhạo tớ!”

Thành Ngự yên tâm hơn khi thấy vẻ mặt Thẩm Vân Hề không còn buồn bã rầu rĩ, cậu nhẹ nhàng nhéo má cô: “Nếu không phải thế thì Hề Hề chứng minh cho tớ nhìn đi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta hãy đón tết thật vui vẻ.”

Đêm giao thừa, không ai có thể thức trắng đêm, khi tỉnh dậy thì một năm mới đã bắt đầu.

Đi chúc tết vào mùng một đầu năm là một chuyện vô cùng lúng túng với Thẩm Vân Hề.

Bố Thành và mẹ Thành hỏi cô có muốn đi cùng hay không, đây đều là họ hàng bên nhà chú Thành, với lại bọn họ không biết cô là ai, nếu đi cùng thì lại phải giải thích phức tạp, cho nên cô lúng túng lắc đầu từ chối.

Ba người nhà họ Thành cũng nghĩ tới vấn đề này, khi nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Vân Hề, cả nhà đều cùng nhau cười.

Cuối cùng bố Thành dẫn Thành Ngự đi chúc tết, còn mẹ Thành và Thẩm Vân Hề thì ở nhà, hai người ngồi cắn hạt dưa đợi mọi người đến chúc tết.

Nếu phải ra ngoài ăn cơm, bố mẹ Thành sẽ không để Thẩm Vân Hề ở nhà một mình. Cho nên mấy ngày liên tiếp, Thẩm Vân Hề toàn ở nhà người lạ vui chơi giải trí, mỗi lần đi là ở đó cả ngày, vì vậy mà thời gian trôi qua cũng khá nhanh.

Mùng tám, tạm thời không phải ra ngoài làm khách. Khi thấy vẻ mặt Thẩm Vân Hề tựa như cuộc sống không còn gì luyến tiếc, Thành Ngự bèn đề nghị cô gọi thêm mấy người bạn để đi cùng nhóm ba người bọn cậu ra ngoài ăn bữa cơm, đồng thời hít thở không khí cho thoải mái.

Ở đây Thẩm Vân Hề không có mấy bạn bè, cho nên cô chỉ gọi Hà Hủ.

Đây là lần đầu tiên cô đi ăn cơm cùng nhóm bạn Thành Ngự, nhưng ngẫm lại cô còn có Hà Hủ đi cùng, bữa cơm này sẽ không đến nỗi quá ngượng ngùng.

Tại phòng riêng trong nhà hàng, Hạng Cần, Trần Tư Duy và Hà Hủ đã tới trước. Khi Thẩm Vân Hề và Thành Ngự vừa bước vào cửa, Hạng Cần lập tức gõ bàn la hét ——

“Kinh chưa, kinh chưa? Thành Ngự nhà chúng ta cuối cùng cũng chịu dẫn bạn gái loli đi cùng…”

“Haizzz —— lại còn nắm tay nhau nữa kìa, bọn họ đúng là dính nhau như sam. Tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ cho mấy đứa cẩu độc thân quý tộc như bọn tôi chứ…”

“Loli, cậu có em gái hay bạn bè nào xinh như cậu không? Giới thiệu cho tớ một người…”

Thẩm Vân Hề: “…….” Từ khi nào thì cô có thêm cái biệt danh “loli” này???

Hạng Cần nói nhiều như đít vịt, Thành Ngự không nhịn được nữa, cậu duỗi chân đạp bạn mình một phát: “Mấy ngày không thấy là cậu lại ngứa da hả? Mau mau vào nhà vệ sinh xả sạch nhân phẩm của mình đi.”

“Đừng để ý đến cậu ta.” Trần Tư Duy nói với Thẩm Vân Hề, sau đó quay sang nhìn Hạng Cần đang đứng bên cạnh mình, “Ngay đến anh em tốt cũng không chịu nổi cậu, vậy cô gái nào chịu nổi cậu?”

“Này này Trần Tư Duy, cậu vừa vừa phai phải thôi, dù gì chúng ta cũng đang đứng trước mặt chị dâu, cậu có thể chừa lại cho tôi chút mặt mũi không?”

“Cậu làm gì có mặt mũi mà chừa!”



Hạng Cần: “………….”

“Ha ha ——” Thẩm Vân Hề bật cười, hai người bọn họ tranh cãi đúng là thú vị.

Có người dở hơi như Hạng Cần nên bữa cơm này rất vui vẻ, thỉnh thoảng Thẩm Vân Hề cũng nói một hai câu, Hà Hủ thì cười không khép miệng.

Thấy Thẩm Vân Hề thoải mái như vậy, khuôn mặt Thành Ngự cũng giãn ra. Chỉ có điều cô ngồi cách mình hơi xa, sơ sót này khiến Thành Ngự không vui cho lắm.

Cơm nước xong xuôi, Hạng Cần đề nghị đi hát karaoke, Thành Ngự nói bữa ăn hôm nay cậu mời, còn bây giờ cậu và Vân Hề có việc đi trước.

Hạng Cần nghe xong lập tức không vui, Trần Tư Duy biết đôi tình nhân này muốn thế giới của hai người, cậu bèn kéo Hạng Cần và gọi Hà Hủ rời đi.

“Trần Tư Duy, cậu làm gì vậy? Á… cậu kéo tôi làm cái gì?”

“Đầu cậu là đầu heo hả? Thành Ngự muốn hẹn hò, cậu đi theo làm gì? Ăn cơm chưa no hay sao, bây giờ còn muốn ăn thêm một bát thức ăn cho chó…”

Ba người dần dần đi xa, Thẩm Vân Hề bị từ “hẹn hò” kia làm cho nóng mặt, cô cúi đầu di di mũi chân rồi hỏi, “Giờ về nhà hả?”

Thành Ngự đang định mở miệng thì điện thoại trong túi quần đổ chuông —— mẹ cậu gọi điện tới.

Nghe xong điện thoại, Thành Ngự nhìn Thẩm Vân Hề và nói: “Mẹ gọi điện tới hỏi chúng ta có muốn tới nhà cô út đánh bài không, nhưng tớ từ chối rồi.”

“Cậu không đi?”

“Năm nào cũng tụ tập một chỗ đánh bài suốt đêm, năm nay thì khác…” Thành Ngự nắm tay Thẩm Vân Hề, “… năm nay ở bên cậu.”

Thẩm Vân Hề cúi đầu, gương mặt cô nong nóng, “Ừm.”

“Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim nhé?”

“Được.”

Khi bọn họ về đến nhà thì đã hơn mười giờ, nhà cửa tối om không một chút ánh sáng, chứng tỏ bố mẹ Thành Ngự còn chưa trở về.

Cảm giác quần áo mình toàn mùi đồ ăn, Thẩm Vân Hề bèn lên tầng tắm rửa.

Pha xong nước ấm, Thẩm Vân Hề bước vào bồn tắm, thân thể trắng nõn chậm rãi chìm vào trong nước.

Ngâm được mấy phút, cô đứng dậy muốn lấy lọ sữa tắm thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị mở, Thẩm Vân Hề giật mình quay đầu…

“Cạch…” Cửa bị Thành Ngự khép lại.

“Cậu làm tớ sợ muốn chết!”

Thẩm Vân Hề thở dài một hơi, đồng thời tức giận đứng thẳng người hỏi tội Thành Ngự, “Cậu vào đây làm gì?”

“Dọa cậu rồi hả?” Thành Ngự tiến lại gần. Cậu vừa đi vừa cởi cúc áo, giọng nói hơi đè nén, “Tớ đến bồi tội.”

Mấy ngày tết nhiệt độ tăng cao, lúc ra ngoài Thành Ngự chỉ khoác áo gió đen mỏng, bên trong cậu mặc áo sơ mi trắng. Dáng người cậu thuộc dạng vai rộng chân dài, khiến toàn thân hừng hực sức sống.

Mà lúc cậu đi vào đã không thấy áo khoác gió, trên người chỉ còn độc chiếc sơ mi trắng.

Toàn bộ cúc áo được cởi bỏ, Thành Ngự bắt đầu cởi thắt lưng, ánh mắt cậu sáng ngời, quyến luyến chỗ hai bầu ngực sữa trắng bóng của Thẩm Vân Hề.

Lúc này Thẩm Vân Hề mới để ý mình đang trần truồng, cô vội vàng ngồi sụp xuống nước.

Thế nhưng trong bồn không có bọt tắm, nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, mà khăn tắm thì đang ở trên kệ để đồ.

“Cậu … cậu là đồ lưu manh….” Thẩm Vân Hề ngồi xổm trong bồn tắm, cô khom lưng, hai tay đan chéo che trước ngực, giọng điệu vừa xấu hổ vừa tức giận, “Cậu đi ra ngoài.”

Đây là lần đầu tiên Thành Ngự xông thẳng vào phòng tắm, cho nên Thẩm Vân Hề trở tay không kịp . Nhìn dáng vẻ này của cậu, cô biết rõ cậu muốn làm gì, nhưng có khả năng một lúc nữa cô chú sẽ về, cô thật sự không hiểu nổi sao cậu có thể phóng túng như vậy.



Thành Ngự không nói gì, quần áo trên người nhanh chóng được cởi sạch.

Cậu bước vào bồn tắm, sau đó kéo Thẩm Vân Hề đứng dậy, để cô dựa người vào vách tường.

“Hôm nay cậu vui không?”

Thẩm Vân Hề không hiểu vì sao Thành Ngự lại đột nhiên hỏi như vậy, “Cậu định làm gì?”

“Vậy bây giờ đến lượt tớ vui vẻ.”

Hai thân thể trần trụi dần dần dính vào nhau, Thành Ngự cúi đầu nhìn người Thẩm Vân Hề, giọng nói càng trở nên nặng nề: “Bao lâu rồi chúng ta không làm, hửm?”

Thẩm Vân Hề rũ mắt, cô không dám nhìn thẳng về phía trước, kết quả tầm mắt không chiếu tới phần eo hẹp thì cũng chính là cặp đùi săn chắc. Gương mặt Thẩm Vân Hề đỏ ửng, cô lắp bắp nói, “Vậy, vậy bây giờ cũng không, không được…”

“Sao lại không được?” Thành Ngự khẽ cười, cậu mở tay ra cho cô nhìn, “Áo mưa nhỏ cũng ở đây rồi, còn có cái gì không được?”

Tránh cũng không thể tránh, Thẩm Vân Hề nhìn chằm chằm “áo mưa nhỏ” trong tay Thành Ngự, nhất thời đầu óc ong ong ——

Thành Ngự còn mang theo cái này?!

Hơn nữa còn là hai cái!

“Cậu ra ngoài!” Thẩm Vân Hề thấy đầu óc mình quay cuồng, cô vươn tay đẩy người trước mặt.

Thành Ngự nhanh nhẹn tóm lấy tay Thẩm Vân Hề, người cậu ép sát vào người cô, “Cậu thấy ít?”

“Cậu đừng vớ vẩn… lát nữa bố mẹ cậu sẽ về…” Thẩm Vân Hề tức muốn khóc, hai cái… cậu định vần cô tới khi nào?

Mặc dù thích trêu chọc Thẩm Vân Hề nhưng lần này Thành Ngự không thể lề mề được nữa. Cậu hôn dọc theo xương quai xanh mảnh khảnh, gậy thịt cứng rắn cạ lên bụng nhỏ của cô.

“Cứ muốn vớ vẩn với cậu.”

“A ưm…” Gậy thịt cọ xát ngay vùng nhạy cảm, Thẩm Vân Hề ngửa mặt thở dốc, hai tay cô giữ chặt cánh tay Thành Ngự, cả người mềm nhũn dựa vào tường, giọng nói mảnh mai như sương sớm, “Đừng…”

“Đừng lo lắng, bố mẹ không về tầm này đâu.” Thành Ngự xoa nắn hai bầu ngực sữa, sau đó ngậm hạt đậu đỏ đang run rẩy, miệng vừa mút vừa day.

“Ư ưm không… không muốn…”

Thành Ngự dần hôn lên trên, cuối cùng niêm phong miệng nhỏ đang muốn nói lời từ chối.

Lưỡi Thành Ngự cuốn lưỡi Thẩm Vân Hề, tay phải nâng một chân cô lên cao, gậy thịt nhẹ nhàng cọ qua miệng hoa để dò xét.

Chỉ vài giây sau, đầu khấc đã dính mật dịch ngọt ngào.

“Cậu ướt.”

Giọng nói của Thành Ngự lọt vào tai Thẩm Vân Hề khiến cô cực kỳ xấu hổ, cô hờn giận nói: “Cậu đừng nói nữa…”

Miệng hoa co rút khiến lối vào càng thêm chật hẹp. Thành Ngự biết cô gái của mình rất mẫn cảm, cậu kéo cô đứng thẳng, để cô dựa người vào vách tường, tay phải rắn chắc đỡ một chân của cô, lúc này miệng hoa ngập nước đã nở rộ, Thành Ngự đẩy hông đưa gậy thịt vào bên trong.

“Cậu đừng vội như vậy.”

“Ưm .. ahh…” Thẩm Vân Hề vòng tay ôm cổ Thành Ngự, gậy thịt tấn công mãnh liệt làm cô bật thốt ra tiếng ngâm nga.

“Cậu nhẹ thôi… ư… ưm…”

Thành Ngự rút gậy thịt ra ngoài rồi lại thúc mạnh vào miệng hoa.

“Không thể nào nhẹ được.”

Lâu rồi không quan hệ nên vừa tiến vào mật địa trơn ướt chật chội là cậu đã không có cách nào kiềm chế động tác của mình, cậu hận không thể đâm mạnh hơn, không thể đâm sâu hơn và đắm chìm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.