Say Đắm - Vô Thanh

Chương 12: Phát Hiện




Ban đêm yên tĩnh, ánh đèn sáng tỏ chiếu lên hai người đang thở hổn hển bên trong căn phòng, dường như bầu không khí vẫn còn sót lại dư âm của tình dục.

Vẻ mặt Thẩm Vân Hề hoảng hốt, cô ngồi yên không nhúc nhích và dựa cả người vào lồng ngực Thành Ngự, trên tay dính thứ chất lỏng sền sệt, lành lạnh.

Thành Ngự trở lại như thường, cậu nghiêng người rút một xấp khăn giấy trong hộp, cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay trắng nõn của người trong lòng. Sau đó cậu mới lau tinh trùng dính trên gậy thịt và mặc lại quần.

Lúc này Thẩm Vân Hề giống như được phá tan xiềng xích, tay chân cứng ngắc khẽ giật giật.

Thành Ngự cúi người ôm lấy Thẩm Vân Hề rồi đi về hướng phòng tắm.

Thẩm Vân Hề vừa trải qua “một trận chiến”, sợ Thành Ngự lại làm chuyện gì đó khác người, cô hoảng hốt đẩy cậu: “Cậu muốn làm gì? Nhanh thả tớ xuống!”

Thành Ngự dừng trước bồn rửa mặt rồi mới thả Thẩm Vân Hề xuống dưới. Cậu vặn vòi nước, sau đó cầm tay của cô, hai người tay trong tay kì cọ dưới dòng nước.

Thành Ngự đứng sau lưng Thẩm Vân Hề, hai tay vòng qua trước, ôm trọn cả người cô trong lòng. Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ vẫn còn ngu ngơ, cậu bèn trêu đùa bên tai cô: “Rửa tay thôi mà. Hề Hề cho rằng tớ định làm gì?”

Thẩm Vân Hề nhìn chằm chằm dòng nước đang chảy qua từng ngón tay mình, cô không nói gì, gò má thì ửng hồng giống như hoa đào đầu xuân.

Rửa xong tay, hai người một trước một sau ra khỏi phòng tắm.

Thành Ngự duỗi tay muốn ôm Thẩm Vân Hề, nhưng lần này Thẩm Vân Hề phản ứng rất nhanh.

Cô dùng sức đẩy cậu ra, sau đó vừa quay người vừa hung hăng quát: “Tớ phải về phòng!”

Thẩm Vân Hề nhanh chóng mở cửa và dùng sức đóng thật mạnh. Tiếp đó cô lại mở cửa, khép cửa rồi khóa trái, động tác liền mạch dứt khoát.

Nếu lại một mình ở một chỗ với Thành Ngự, chắc chắn cô sẽ xấu hổ muốn chết.

Một màn này diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến nỗi Thành Ngự không kịp phản ứng. Cậu đứng yên tại chỗ nhìn cánh cửa bị người ta dùng sức đóng lại. Phải mấy giây sau, cậu mới cong môi cười vui vẻ.

Giống hệt như con mèo nhỏ xù lông, cố tỏ ra mình hung dữ nhưng sự thật thì rất đáng yêu.

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Vân Hề vờ như không thấy Thành Ngự, tránh được thì tránh, không tránh được thì trốn, phản ứng cực kỳ lộ liễu.

Kể cả gặp ở trường học, Thẩm Vân Hề cũng chỉ nhìn thoáng qua, thái độ xa cách hơn cả với người lạ.

Kết thúc giờ học buổi tối cũng không về cùng Thành Ngự, cô rời đi nhanh chóng như bị ai đó đuổi theo phía sau, cho nên Thành Ngự đành phải đi theo từ phía đằng xa.

Thành Ngự ngồi ở ghế, nhìn cô gái nhỏ xù lông phía trước thì không khỏi buồn cười.



Cô gái của cậu còn cố làm ra vẻ thế kia.

Hạng Cần tinh mắt, cậu chú ý tới biểu cảm trên gương mặt Thành Ngự. Hiếm khi thấy bạn mình như vậy, tâm hồn hóng hớt sâu bên trong lại bắt đầu cháy hừng hực.

“Này, Trần Tư Duy! Cậu có thấy nụ cười khó hiểu trên mặt Thành Ngự xuất hiện lần thứ mấy trong học kỳ này không?” Hạng Cần đẩy vai Trần Tư Duy rồi nhỏ giọng thầm thì, “Trước kia cậu ta không như thế này, bây giờ lại cười phơi phới thế kia, chẳng lẽ …. Thành Ngự thật sự có người yêu?”

Trần Tư Duy bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cậu quay sang lườm người bên cạnh, ánh mắt như nhìn kẻ “thiểu năng”, “Giờ cậu mới phát hiện?”

“Không phải chứ???” Hạng Cần kinh ngạc, “Thật vậy hả? Ai? Ai vậy?”

“Tự cậu nhìn đi!” biểu cảm trên mặt Trần Tư Duy tựa như “Cậu đúng là đồ không có não.”

Nói xong câu đó, Trần Tư Duy tiếp tục cầm bút giải bài toán vừa nãy, cậu không để ý tới người bên cạnh nữa.

“Gì mà giấu như mèo giấu cứt vậy, cậu nói cho tôi biết thì chết hả?” Hạng Cần nhỏ giọng mắng, ánh mắt thì liếc trộm người bên trái, đại não nhanh chóng hoạt động.

Không nói thì thôi! Thám tử Hạng đẳng cấp gặp án phá án!

Nhưng mà Hạng Cần chưa kịp tìm kiếm manh mối thì sự thật đã được đưa tới tận cửa.

5 phút trước khi tan học, Hà Hủ đột nhiên thấy đau bụng, có lẽ nguyên nhân do quả trứng luộc nước trà sáng nay.

Hà Hủ chọc chọc phía sau lưng Thẩm Vân Hề, để cô bạn đi lấy hộ mình bình nước ấm.

Đến giờ tan học, Hà Hủ vội vội vàng vàng chạy tới nhà vệ sinh.

Máy đựng nước ở phía cuối lớp học, mà Thành Ngự lại ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Thẩm Vân Hề muốn lấy nước thì nhất định phải đi qua chỗ của cậu.

Gần đây vì trốn tránh người kia mà cô uống rất ít nước, nếu khát quá không nhịn được thì cô sẽ nhờ Hà Hủ lấy giúp hoặc là đi cùng mình.

Bây giờ Hà Hủ nhờ lấy nước, Thẩm Vân Hề không thể không đi.

Một bước, hai bước… khoảng cách với Thành Ngự càng lúc càng gần. Thẩm Vân Hề không khỏi căng thẳng, cô bực bội thầm mắng chính mình… chỉ đi rót bình nước thôi mà, sao phải để ý tới cậu như vậy!!

Thẩm Vân Hề thở dài một hơi, cô cúi đầu nhìn chăm chú mặt đất rồi nhanh chóng di chuyển.

Một chân của thiếu niên đột nhiên duỗi ra ngoài, chặn ở ngay đầu mũi chân Thẩm Vân Hề.



Đây rõ ràng là cố ý.

Giày đen trắng trông thật sự quen mắt… Thẩm Vân Hề giật thót trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn lên …

Chủ nhân của đôi chân dài đang cản đường cô, không phải Thành Ngự thì còn ai vào đây?

Thành Ngự tì một tay lên bàn, chân trái làm như vô ý duỗi ra, gương mặt thì tỉnh bơ nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời lại nhìn chằm chằm Thẩm Vân Hề. Đôi mắt ấy chứa đầy ý cười, giống như tên thổ phỉ chặn đường gái nhà lành trên núi, dù cầm được tiền mà vẫn muốn đùa giỡn người ta.

Trời ạ, cô đang ví von cái gì vậy!

Hai má Thẩm Vân Hề nóng lên, nghĩ đến kế tốc chiến tốc thắng, cô giả vờ bình tĩnh rồi nhìn dưới mặt đất.

“Cậu làm ơn nhường đường.”

Chân dài không nhúc nhích.

Thẩm Vân Hề ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp thoáng buồn bực, cô nhìn thẳng vào cậu: “Tránh ra!”

Thành Ngự nhìn không chớp mắt người trước mặt, sau đó lười biếng thu chân về.

Thẩm Vân Hề đi qua, cô ấn nút và bắt đầu lấy nước. Cảm giác được ánh mắt đang nhìn tới nhìn lui trên lưng mình, bàn tay đang cầm bình nước có chút run run.

Lấy xong nước, Thẩm Vân Hề quay người trở về chỗ ngồi, ánh mắt cô không nhịn được mà liếc qua chỗ Thành Ngự.

Quả nhiên cậu vẫn luôn nhìn cô.

Thẩm Vân Hề thở dài, cô nhanh chóng tăng tốc độ di chuyển. Lúc sắp đi ngang qua người nào đó, trong lúc không chú ý, cô bị người ta nhéo một cái vào tay.

Nội tâm Thẩm Vân Hề run rẩy, cô kinh ngạc quay sang nhìn cậu.

Vẻ mặt Thành Ngự vẫn như thường, ánh mắt sắc nhọn giờ phút này mang theo ý cười dịu dàng xen lẫn một ít vô lại, nhưng không hề tùy tiện.

Trở lại chỗ ngồi mà đầu óc Thẩm Vân Hề vẫn còn bay bổng ở phương nào. Cô xòe tay phải ra nhìn, mấy giây sau hơi siết thành một cái nắm đấm lỏng loẹt.

Trong lòng Thẩm Vân Hề hoảng loạn, các loại cảm xúc pha trộn lẫn nhau, vừa có chút ngọt, vừa có chút lo lắng sợ hãi.

Thành Ngự thật là… chẳng may bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?

Nói thế nào thì nói, Hạng Cần quả thực may mắn khi lần đầu tiên làm thám tử lại tình cờ nhìn thấy toàn bộ một màn vừa rồi.