Thành Ngự làm theo chỉ dẫn của bản năng, cậu giữ chiếc cằm thon gọn của Thẩm Vân Hề và hơi hơi nâng lên, sau đó cúi đầu chạm vào cánh môi đầy đặn của người con gái.
Ngay lập tức trái tim hai người gần như ngừng đập.
Đôi môi Thẩm Vân Hề cực kỳ mềm mại, một cảm xúc tuyệt vời trước nay chưa từng có nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí cậu. Cuối cùng Thành Ngự không nhịn được nữa, cậu ngậm lấy môi dưới của Thẩm Vân Hề và liếm láp lung tung.
Do Thành Ngự cách quá gần, Thẩm Vân Hề cảm thấy những thứ trước mắt mình đều nhòe đi, cô không dám động đậy, thân thể trở nên cứng đờ vì kinh ngạc và khiếp sợ.
Nhưng cảm xúc trên môi lại cực kỳ rõ ràng…
Tâm trí Thẩm Vân Hề hỗn loạn, đến khi ý thức được Thành Ngự đang làm gì và trên môi mình là thứ gì, mặt cô lập tức đỏ phừng phừng, đầu óc thì choáng váng, ngay đến hô hấp cũng khó khăn.
Hơi thở nóng bỏng của Thành Ngự phun thẳng lên mặt Thẩm Vân Hề. Cậu ngậm cánh môi cô, đầu lưỡi cũng vươn ra thăm dò, cuối cùng chiếm giữ toàn bộ môi mềm và bắt đầu trúc trắc hôn người con gái.
Thẩm Vân Hề vừa xấu hổ vừa ngứa, cô đẩy người Thành Ngự rồi gian nan lên tiếng ngăn cản: “Thành….”
Nhưng ngay tại thời khắc môi đào hé mở, đầu lưỡi ướt nóng của Thành Ngự nhanh chóng tận dụng cơ hội, linh hoạt chui vào bên trong khoang miệng của Thẩm Vân Hề.
Lúc chạm phải hàm răng cứng rắn, đầu lưỡi cậu lướt qua một vòng giống như dò đường.
Thật ngọt!
Thành Ngự lưu luyến không buông, trong lòng thầm cảm thán.
Thẩm Vân Hề không biết mình đã ngửa đầu ở tư thế này bao lâu, cô chỉ biết khi Thành Ngự buông tha cho mình thì toàn thân cô gần như không còn sức lực.
Hai người trán chạm trán, Thành Ngự nhìn chằm chằm cánh môi đỏ mọng gần trong gang tấc, đồng thời chậm rãi bình ổn hô hấp.
Do khoảng cánh quá gần, Thành Ngự có thể thấy rõ bộ ngực sữa phập phồng ngay trước mặt mình. Hơn nữa nó còn quá mức bắt mắt, cho nên hô hấp chưa kịp hồi phục như thường đã bắt đầu có xu hướng dồn dập.
Thẩm Vân Hề được tự do, nhưng Thành Ngự vẫn mạnh mẽ ép sát vào người cô. Dưới ánh mắt nồng nàn cuồng nhiệt của Thành Ngự, Thẩm Vân Hề cảm giác cả người mình không khác gì như đang trần truồng.
Hờn giận chôn sâu dưới đáy lòng cộng thêm buồn bực xấu hổ vì bị cậu bắt nạt, thứ nọ chồng chất lên thứ kia khiến nước mắt cô trực trào ra khỏi khoé mắt.
Thẩm Vân Hề không muốn khóc, cô cắn chặt môi để kìm nén. Nhưng nhớ tới hành động vừa nãy của Thành Ngự, nước mắt vẫn không thể không rơi xuống.
Hai mắt Thẩm Vân Hề đẫm nước mắt, từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống, cảm giác uất ức tủi thân khiến nước mắt cô tràn ra như vỡ đê, rơi xuống cả lồng ngực Thành Ngự.
Thấy gương mặt Thẩm Vân Hề giàn giụa nước mắt, trong lòng Thành Ngự hoảng hốt.
“Sao lại khóc?” Thành Ngự vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên hai má mềm mại của Thẩm Vân Hề, “Là vì tôi hôn cậu?”
Thẩm Vân Hề quay mặt sang chỗ khác, tránh khỏi sự đụng chạm của cậu, cô ép chính mình phải bình tĩnh: “Đùa bỡn người khác như vậy có phải là niềm vui của các cậu không?”
“Bọn tôi?” Thành Ngự hơi kéo dãn khoảng cách, lời vừa rồi giống như một gáo nước lạnh khiến giọng nói cậu trở nên lạnh lùng, không còn dịu dàng như vừa nãy, “Cậu có ý gì?”
Nhìn phản ứng của cậu, Thẩm Vân Hề càng tức giận, tính tình bắt đầu nóng nảy: “Có ý gì? Tôi mới phải hỏi hành động vừa nãy của cậu là có ý gì? Cậu và cả Phương Lý đều có ý gì? Có lẽ mấy cậu đã quá quen với mấy kiểu động chạm trêu đùa nữ sinh, nhưng dựa vào đâu bắt tôi phải thụ động chấp nhận hành động đó???”
Cuối cùng Thành Ngự cũng tìm ra ngọn nguồn tức giận của Thẩm Vân Hề, cậu nhíu mày hỏi: “Phương Lý làm gì cậu?”
Thẩm Vân Hề không muốn nhắc tới người này, cô hờ hững dựa vào vách tường, trong lòng chua chát khó chịu: “Không phải các cậu thân nhau lắm à? Cậu ta là loại người nào mà cậu cũng không biết? Chẳng phải cậu cũng như thế sao?”
Cái gì mà sờ ngực tôi chính là người của tôi? Trêu đùa cô vui lắm à?
“Trong mắt cậu, tôi là loại người giống Phương Lý?” Thành Ngự nhìn chằm chằm người trước mặt, sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Nhưng nhìn nước mắt vẫn đang rơi trên gương mặt quật cường của Thẩm Vân Hề, rồi đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, cậu cảm giác chỉ một chút nữa thôi là mọi cảm xúc của cô sẽ vỡ oà.
Thành Ngự đè nén không vui trong lòng, cậu vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ ép cô nhìn thẳng vào mình, “Phương Lý quấy rầy cậu, tôi sẽ xử lý cậu ta. Quan hệ giữa bọn tôi không hề thân thiết, nói thật ngoại trừ chơi bóng và chơi game, tôi không tiếp xúc nhiều với cậu ta, chứ không phải giống như lời cậu nói! Còn nữa…”
Thành Ngự dừng lại một chút, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Thầm Vân Hề, giọng điệu cậu cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không phải cậu ta. Tôi rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh, càng không có chuyện tôi đùa giỡn cậu… Hôn cậu là vì thích cậu.”
Nghe xong lời này, Thẩm Vân Hề ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt thâm thuý của Thành Ngự. Dáng vẻ của cậu lúc nào cũng bất cần, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này.
Buồn bực dần tiêu tan, thay thế vào đó là cảm giác không biết gọi tên, hốc mắt Thẩm Vân Hề không hiểu sao lại đỏ lên. Cô nắm chặt vạt áo, đầu nhỏ cúi xuống rồi chậm chạp nói: “Vậy cậu đừng chơi bóng và chơi game với Phương Lý. Tôi ghét cậu ta.”
Thấy thái độ Thẩm Vân Hề đã mềm mỏng, trong lòng Thành Ngự thoáng thở phào. Cậu dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, giọng nói đầy nghiêm túc: “Vậy ghét tôi không?”
Thẩm Vân Hề vừa khóc xong, hai mắt hoa đào ướt át trông vừa tươi đẹp, vừa mong manh động lòng người. Vì câu hỏi của người đối diện mà ánh mắt ấy thoáng ngượng ngùng, lông mi dài run rẩy cụp xuống giấu đi đôi mắt xinh đẹp.
Thành Ngự rung động, cậu cúi đầu khẽ hôn lên đôi mắt kia, sau đó di chuyển tới đuôi mắt, cuối cùng hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt Thẩm Vân Hề.
“Thích tôi không?” Thành Ngự vuốt ve đôi môi đỏ mọng của người con gái.
Cả người Thẩm Vân Hề khẽ run rẩy, cô nghiêng đầu vừa nói một chữ “Không” thì đã bị đối phương giữ chặt gáy, giam cầm trong nụ hôn nóng bỏng.
Môi xinh hé mở, đầu lưỡi của Thành Ngự phá cửa xông thẳng vào khoang miệng Thẩm Vân Hề, quấn chặt lấy chiếc lưỡi thơm mềm của người con gái rồi cùng nhau triền miên.
Dỗ dành xong người trong lòng, nhưng mấy lời kia của cô vẫn có tác dụng phụ. Cô dám so cậu với Phương Lý, hiểu lầm cậu khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu muốn được phát tiết cảm xúc, cậu muốn được đền bù!
Biết được cô không có ác cảm với mình, trong lòng Thành Ngự thoải mái hơn rất nhiều.
Một tay Thành Ngự giữ gáy Thẩm Vân Hề, một tay giữ chặt eo nhỏ của cô, gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Răng môi quấn quít bên nhau, đầu lưỡi thiếu niên khát khao đuổi theo đầu lưỡi rụt rè của thiếu nữ, không ngừng liếm, không ngừng mút mát.
Lần đầu tiên Thẩm Vân Hề bị hôn như vậy, đầu óc cô mơ hồ như người bị sốt cao. Cô không thể tìm thấy lý trí của mình, cả người cũng mềm nhũn.
Thành Ngự cảm nhận được, cậu giữ chặt người cô rồi cùng nhau lui về phía sau, đến khi chân đụng vào mép giường thì cậu mới hơi buông cô ra.
Thẩm Vân Hề vừa há mồm thở hổn hển thì bị Thành Ngự ấn ngồi xuống chỗ cứng rắn.
Thành Ngự ngồi ở mép giường, chân dài hơi dạng ra. Thẩm Vân Hề ngồi trên chân cậu, cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của thiếu niên, bộ ngực sữa dán chặt lên lồng ngực cứng rắn trần trụi.
Hai quả mềm mại nhô cao và dán ở trước ngực khiến Thành Ngự cảm thấy sự kích thích tuyệt vời đã được nâng lên một tầm cao mới.
Cậu liếc mắt nhìn xuống dưới, cổ áo của thiếu nữ khẽ mở, lộ ra da thịt trắng nõn cùng bộ ngực đầy đặn e ấp dưới lớp áo lót.