Thịnh Nghi ngồi ở bên tay phải của Thuỷ Tinh, anh ổn định chỗ ngồi xong vẫn cảm thấy nóng, khoá áo đồng phục không kéo lên, vạt áo lỏng lẻo buông xuống bên dưới.
Cuộc thi hùng biện tiếng Anh theo hạng mục nhóm hai người vốn dĩ không phải Thịnh Nghi tham gia, học sinh mà giáo viên đề cử là Lý Trạch Húc, nào có ngờ gần đến lúc ghép đội thì Lý Trạch Húc lại bị ốm. Lúc đó nhà trường vì để mỗi thí sinh tham gia cuộc thi đều có đồng đội nên nhân số đều đã được cố định, bây giờ Lý Trạch Húc không đến được, lại không có ai đồng ý tham gia vậy nên Thịnh Nghi thân là học sinh cưng của thầy cô đương nhiên sẽ là người đầu tiên bị chọn.
Hội học sinh và những hoạg động thường ngày đã đủ khiến anh bận rộn rồi, giờ lại còn bị đẩy đi tham gia thi hạng mục nhóm hai người.
Trong giảng đường, Lã Xán đứng trên giảng đài nói nói về những vấn đề có liên quan đến cuộc thi.
“Tất cả các em mạnh mẽ lên cho tôi, chỉ cần là những học sinh mà trường Phụ Trung chúng ta cử đi, không cần biết là lớp mấy đều phải thể hiện được tinh thần của trường Phụ Trung, đặt biệt là phải đánh bại được trường Nhất Trung bên cạnh trong phần thi theo nhóm đôi, nói cho bọn họ biết, chúng ta không chỉ mạnh về cá nhân, mà cả đội nhóm của chúng ta cũng mạnh.”
“Tôi không giống với những giáo viên trước đây, những giáo viên khác có thể sẽ yêu cầu các em học thêm giờ và đến lớp để tập luyện thêm, tôi không sao hết, sau này các em muốn tới mấy ngày thì tới, chỉ cần các em có thể giành được thành tích tốt, một tuần không nhìn thấy bóng dáng đâu cũng được.”
“Không biết các em đã tìm được thành viên để ghép nhóm chưa, ai mà có rồi thì có thể tới chỗ tôi để báo lại danh sách, không có thì tự thân vận động, hỏi các bạn xung quanh xem có ai đồng ý chung nhóm với mình không. Số người đăng ký của khối mười ít, không ghép nhóm với bạn cùng khối cũng chẳng sao cả, không cần tự gò bó giới hạn, thử chung nhóm với những anh chị khối trên cũng có thể tiến bộ.”
Lã Xán đứng trên bục giảng nói xong, trong giảng đường liền có âm thanh nhỏ tiếng thảo luận, Thuỷ Tinh liếc mắt, nhìn Thịnh Nghi bên cạnh.
Anh dường như chẳng mảy may nhận được lời động viên của Lã Xán trên bục giảng, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, khoé miệng cũng không có độ cong, cảm giác giống như đang bực bội không thể giải thích được.
“Chuyện đó…” Thuỷ Tinh mấp máy môi, vừa mới mở miệng nói được hai chữ thì ánh mắt của Thịnh Nghi đã nhìn thẳng vào cô.
Mắt của Thịnh Nghi đen láy sáng ngời, nhìn chăm chăm vào cô, khiến tâm trí Thuỷ Tinh rối bời, đáng lẽ ra cô định giả vờ như đang rất bình tĩnh hỏi anh đã chọn được người để ghép nhóm chưa, nhưng kết quả càng muốn nguỵ trang lại càng khó nguỵ trang, chẳng qua anh mới chỉ nhìn cô một cái vậy mà tiết tấu ban đầu của cô liền bị đánh gãy, thậm chí còn cắn phải đầu lưỡi, đau quá.
Thuỷ Tinh lập tức cúi đầu, đưa tay lên che miệng lại, hít từng hơi từng hơi thật nhỏ.
Cùng lúc đó, Thịnh Nghi ngồi ở một bên, ánh mắt nhẹ nhàng liếc tới, giọng nói lạnh nhạt, anh lên tiếng: “Cái gì?”
Đầu lưỡi gặp được khí lạnh thì đỡ đau hơn một chút, Thuỷ Tinh ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Nghi vẫn chưa chuyển ánh mắt đi chỗ khác, trong giảng đường hơi ồn ào, Lã Xán trên bục giảng đang ghi lại danh sách các nhóm hiện có.
Thuỷ Tinh nghĩ, hai người chắc cũng được tính là quen biết, lần trước mượn sách đến chuyện Thịnh Nghi mang bài thi hoá tới trả cho cô, đến cả tên cô anh cũng đã biết rồi, đáng lẽ ra cô phải bình tĩnh hơn mới phải, cứ coi như là tiện miệng hỏi một câu anh có muốn chung nhóm với mình không là được.
“Cậu ghép nhóm chưa?” Thuỷ Tinh nuốt một ngụm nước bọt, một lần nữa bật ra câu hỏi mà bản thân đã chuẩn bị sẵn, “Hay là…”
“Chưa ghép.”
Thuỷ Tinh sững người một chút, không ngờ anh lại trả lời dứt khoát như vậy, cô còn chưa kịp nói hết: “Tôi cũng chưa ghép.”
Thịnh Nghi đáp ừ một tiếng, cánh tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay úp xuống, đầu ngón tay đang gẩy nhẹ mép cặp sách.
“Nếu như chưa ghép…” Thuỷ Tinh lại nói.
Ánh mắt của Thịnh Nghi một lần nữa nhìn tới, cũng không biết vì sao mà lần này ánh mắt anh nhìn cô đã êm dịu hơn nhiều rồi, chỗ ngồi của hai người hơi thay đổi, mũi chân hướng vào nhau, cuối cùng cũng mặt đối mặt với nhau.
Thịnh Nghi nhìn lướt qua cô một cái, đột nhiên nói: “Có muốn ghép nhóm với tôi không?”
Thuỷ Tinh ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ngờ tới Thịnh Nghi sẽ hỏi mình như vậy, cô nhất thời ngây người, trong ánh mắt chỉ còn lại tấm cửa kính ở đối diện.
Đối diện với toà nhà nghệ thuật là một bãi đất trống lớn, không có bất kỳ thứ gì ngăn cách, gần chiều tối, bầu trời bên ngoài khung cửa sổ vẫn chưa tối, áng mây như ngọn lửa ở phía xa xa, đỏ quá.
Cô nhìn thấy chiếc bóng của mình gật đầu, phản chiếu trên cửa kính, bị Thịnh Nghi che mất một nửa, một nửa còn lại bị áng mây đè lên thành màu đỏ bừng.
Thuỷ Tinh vốn tưởng rằng Lã Xán sẽ nhắc gì đó quan trọng hoặc là những điểm khó, nhưng nào ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại tuỳ hứng như vậy, chỉ giới thiệu đơn giản và trình bày yêu cầu của cô là kết thúc rồi, các bạn học lên bục giảng nộp danh sách xong thì về thẳng luôn, giảng đường trống không, lúc Thuỷ Tinh bước xuống khỏi bục giảng, Thịnh Nghi đã thu dọn đồ đạc xong rồi, nhìn có vẻ như anh chuẩn bị đi luôn rồi.
Thuỷ Tinh vội vã nhìn đống sách vở và túi bút trên mặt bàn của mình, rồi lại đưa mắt nhìn người bên cạnh, cô hấp tấp hỏi: “…Lát nữa cậu có bận gì không?”
Thịnh Nghi đeo chiếc cặp màu đen ở một bên vai, người cao chân dài, đứng ở bậc thềm phía bên trên: “Không bận.”
“Vậy hai chúng ta thảo luận sơ qua về bản sơ thảo của cuộc thi hùng biện, được không?” Lời này của Thuỷ Tinh căn bản chỉ là cái cớ, cô muốn ở cùng anh thêm một lúc mới là thật, cho dù không phải ở trong giảng đường, có thể cùng anh đi xuống dưới lầu thôi cũng tốt, “Ai sẽ là người viết, chủ đề là gì, chúng ta có thể… bàn bạc một chút.”
Thịnh Nghi đáp ừ một tiếng.
Anh cúi đầu, nhìn đống đồ trên mặt bàn của Thuỷ Tinh, chắc phải mất một lúc để thu dọn những thứ này, vừa mới định ngồi xuống một bên để đợi cô từ từ thu dọn, thì nghe thấy bộp một tiếng, bình nước của Thuỷ Tinh đổ trên bàn: “Sao vậy?”
Bàn tay cầm đồ của Thuỷ Tinh hơi run, bình bị đổ cũng không dựng lên, mà cô vội vã vơ hết chúng vào trong cặp sách.
Đúng là càng bận càng loạn, Thuỷ Tinh nghĩ.
“Không, không sao.” Giọng nói của Thuỷ Tinh cứng nhắc.
Âm thanh nặng nề đó vẫn chưa biến mất hoàn toàn, còn cả bút cũng chưa kịp bỏ vào trong túi đựng bút, Thuỷ Tinh quay đầu thoáng nhìn Thịnh Nghi, vốn dĩ lúc đầu anh đang đứng bên cạnh cô, bây giờ lại tìm chỗ ngồi xuống, có phải cô chậm chạp quá không, nhịp tim cô đập thình thịch, Thuỷ Tinh dứt khoát bỏ thẳng bút vào trong cặp, khoá cặp cũng không kéo kín hẳn, cô học theo dáng vẻ của Thịnh Nghi, đeo cặp ở một bên vai: “Xong rồi.”
“Hả?” Thịnh Nghi liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhanh vậy sao?
Vừa mới giây trước trên bàn còn một đống đồ cơ mà.
Thuỷ Tinh nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng cô khô khốc, nong nóng, cũng không biết Thịnh Nghi có nhận ra sự luống cuống của cô hay không: “Chúng ta có thể đi rồi, tôi thu dọn xong rồi.”
Toà nhà nghệ thuật vắng vẻ, bài hát của phòng phát thanh cũng đã kết thúc, Thủy Tinh đi theo phía sau Thịnh Nghi, một tay kéo dây đeo cặp sách, một tay còn lại đặt trên lan can cầu thang bằng gỗ, cô cứ cảm thấy rất hốt hoảng, rõ ràng bậc thang đang đi xuống nhưng cô lại có ảo giác lâng lâng như đang đi lên, Thuỷ Tinh lẳng lặng nhìn bóng lưng của Thịnh Nghi, dáng người của anh thẳng tắp.
“Thứ mấy thì cậu có thời gian?” Thịnh Nghi bỗng dưng hỏi.
Thuỷ Tinh hơi ngơ ngác: “Tôi thế nào cũng được, cậu thì sao?”
Bước chân của Thịnh Nghi chậm hơn một chút, anh dừng lại ở góc quành, quay đầu, cuối cùng cũng đợi được cô bắt kịp bước chân anh, Thịnh Nghi nói: “Hai bốn sáu.”
“Vậy thứ hai bốn sáu thì chúng ta tập luyện?” Thuỷ Tinh nói, cô đưa tay lên gạt những sợi tóc rủ trước trán, sợ kiểu tóc lúc này đang bị rối, “Nếu cậu có việc mà không thể tới tập được thì nói trước với tôi một tiếng, chúng ta cũng có thể đổi sang lúc khác.”
Thịnh Nghi nhìn động tác nhỏ của cô, ừ một tiếng.
Hai người đi ra khỏi toà nhà nghệ thuật, trên sân vận động có lác đác hai ba bóng người, sắc trời dần dần trở tối, Thuỷ Tinh đi bên cạnh Thịnh Nghi, cô cụp mắt, nhìn động tác của Thịnh Nghi, cũng bắt chước theo động tác của anh.
Thịnh Nghi ngước mắt lên, hỏi cô: “Chủ đề của cuộc thi hùng biện lần này cậu có ý tưởng gì chưa?”
“Tôi sao cũng được.”
Buột miệng mà ra, Thuỷ Tinh lại phải hối hận rồi.
Cô từ trước đến nay đều thuộc kiểu người rất dễ nói chuyện, bình thường các bạn học có ý kiến gì cô đều sẽ không phản đối, cũng rất ít khi bày tỏ ý kiến của bản thân, lúc Thịnh Nghi hỏi ý kiến của cô, Thuỷ Tinh lập tức dùng cách trả lời cũ để đáp lại anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, câu trả lời như thế này chẳng có gì đặc sắc cả, cô không muốn Thịnh Nghi nghĩ bản thân cô cũng giống như vậy.
Hơn nữa, là chính cô bảo anh ở lại để bàn về chuyện cuộc thi hùng biện mà.
“Cô giáo chẳng phải đã nói rằng hy vọng chủ đề của bài hùng biện lần này đừng quá giả tạo cũng đừng quá sáo rỗng, tôi cảm thấy chúng ra có thể chọn chủ đề nào đó gần gũi với cuộc sống.” Thuỷ Tinh túm chặt vạt áo, lại nói tiếp, “Hồi nhỏ tôi sống ở miền Nam, cậu sống ở Tây Thành từ bé sao? Vậy hay là chúng ta bàn đến sự khác biệt văn hoá giữa hai nơi từ sự khác biệt hai miền Nam Bắc đi, hoặc là nói về sự giao thoa, tôi cảm thấy đây cũng được coi là một chủ để khá là hay… nhỉ.”
“Ừ.” Thịnh Nghi đáp lại một tiếng.
“Hay là cậu có ý tưởng gì hay không?” Thuỷ Tinh hỏi anh.
Lúc nói chuyện, thực ra Thuỷ Tinh hơi căng thẳng, có một lát đầu cô không biết bản thân đang nói những gì, nói chuyện hoàn toàn dựa vào bản năng. Mà Thịnh Nghi lại chỉ ừ một tiếng, cô căn bản không thể xác định được đây là tốt hay là không tốt.
“Vậy chọn chủ để này đi.” Thịnh Nghi liếc mắt nhìn cô, rồi lại thu ánh nhìn về, “Sự khác biệt giữa hai miền Nam Bắc vẫn chưa có ai nói đến bao giờ, trước hết tôi sẽ viết một bản sơ thảo, sau đó đưa cho giáo viên xem qua.”
Chủ đề cứ như vậy được quyết định, hai người đi ra cổng trường.
Thuỷ Tinh biết được Thịnh Nghi sống ở đâu từ miệng của Tịch Duyệt, trong tiểu khu của trường Tây Đại, cô biết hai người thuận đường với nhau, nhưng suy cho cùng Thịnh Nghi và Tịch Duyệt không giống nhau, cô và Tịch Duyệt là bạn, hai người cùng nhau về nhà là chuyện hết sức bình thường, nhưng cô và Thịnh Nghi… Thuỷ Tinh chần chừ mấy giây, bước chân càng chậm hơn, lại cách Thịnh Nghi một đoạn khoảng nửa mét. Cho đến bây giờ cô và Thịnh Nghi chẳng qua cũng chỉ nói với nhau vài câu, hai người ghép nhóm với nhau trong cuộc thi hùng biện tiếng Anh, không hề có nghĩa là thân thiết với nhau.
Hai người ở lại trường tập luyện tăng cường, trong trường không có người, lúc này ra đến bên ngoài lại càng khó để gặp được bạn học khác.
Bầu không khí giữa hai người lại trơi vào trầm mặc.
Xung quanh trường Phụ Trung Tây Thành có rất nhiều cửa hàng, trừ những cửa hàng văn phòng phẩm và tiệm sách ra, thì không thiếu những tiệm đồ ăn vặt, trong không khí thoang thoảng mùi đồ nướng, là mùi vị của những xiên đồ nướng.
Thuỷ Tinh nhìn Thịnh Nghi trước mắt, nhất thời không nghĩ ra chủ đề gì để có thể bắt chuyện với anh, cô âm thầm tính toán khoảng cách, từ đây tới toà chung cư chỉ có đoạn đường khoảng năm sáu trăm mét.
Thuỷ Tinh hơi nhấc ngón tay lên, chỉ vào tiệm đồ ăn vặt bên cạnh, nghĩ rằng thay vì cứ giữ nguyên bầu không khí gượng gạo này giữa hai người đi về nhà, vậy thà rằng cô tìm một lý do, hai người cũng tiện bề mà tách nhau ra, nếu vậy thì ít nhất cũng phải nói với anh một tiếng: “Tôi…”
Hình như anh không nghe thấy, bước chân của anh vẫn không có ý định dừng lại.
Thuỷ Tinh rút ngón tay đang giơ ra được một nửa của mình về, bước chân lùi lại, cô quay người, vòng sang một tiệm đồ ăn vặt bên cạnh.
Tiệm đồ ăn vặt này chỉ có tủ kính để bày hàng, bên cạnh tủ đặt một chiếc máy nướng đồ, những chiếc xúc xích toàn thịt lăn qua lăn lại dưới ánh đèn màu vàng, Thuỷ Tinh lấy từ trong túi áo ra một xấp tiền giấy, gọi ông chủ.
Ông chủ của tiệm đồ ăn vặt khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên vai vắt một chiếc khăn màu trắng, càng làm nổi bật làn da của mình, ngó đầu ra: “Cô bé muốn mua gì?”
“Một xúc xích nướng và túi sữa chua này nữa ạ.” Thuỷ Tinh hạ tay xuống, chỉ vào sữa chua trong tủ kính, là một chiếc túi rất nhỏ, màu hồng phấn, “Có vị đào trắng không ạ? Cháu muốn lạnh một chút.”
“Có chứ, để ta lấy cho cháu.”
“Cảm ơn ông chủ.” Thuỷ Tinh hơi rướn người về phía trước quan sát động tác của ông chủ trong nhà.
Ông lấy cả một cái bọc to từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ bên cạnh ra, ông chủ nhìn thấy tư thế của cô thì cười, hỏi: “Mua cho bạn học của cháu một túi luôn nhé?”
“Bạn học?” Thuỷ Tinh không kịp phản ứng lại.
“Đúng rồi, bạn học của cháu đứng ngay đằng sau đợi cháu kia kìa, thế mà cháu còn muốn ăn mảnh.” Ông chủ của tiệm đồ ăn vặt cực kỳ có đầu óc kinh doanh, “Mua cho bạn học nữa đi, hai đứa mỗi đứa một túi? Đồ ngon là để chia sẻ mà, vậy mới có thể thúc tiến tình cảm đôi bên chứ.”
Thuỷ Tinh lập tức quay đầu lại, nhìn ra đằng sau theo ánh mắt của ông chủ, ở đầu đường bên kia, sắc trời đã trở tối, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy tàn dư còn còn sót lại của những áng mây đỏ rực, những chiếc đèn đường phía xa xa nối đuôi nhau sáng lên, giống như nhưng ngôi sao rải rác và nối tiếp nhau.
Thịnh Nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, chiếc đèn ở ngã tư hết xanh lại chuyển thành đỏ.
Thịnh Nghi không đi.
Thịnh Nghi đang đợi cô.