Sậu Vũ

Chương 8: Cơn mưa thứ tám – Mất mặt




Giờ ra chơi kết thúc, Thuỷ Tinh cùng với Tịch Duyệt và Úc Tình đi về lớp, từ đằng xa đã nhìn thấy Thịnh Nghi.

Anh rất cao lại gầy, lúc nào cũng có cảm giác ngăn cách mà không thể nào hoà hợp được, và luôn là người bắt mắt nhất khi đứng giữa dòng người nhộn nhịp, anh đứng bên cạnh cửa, thân hình thẳng tắp như khung cửa, ánh sáng ở cửa lớp chói mắt chiếu vào phía sau đầu anh cũng không khiến anh trở nên lạc lõng.

Thuỷ Tinh lập tức muốn trốn vào trong lớp, nhưng vị trí mà anh đang đứng lúc này chính là cửa phòng học của lớp ba, cô đi cũng không được mà không đi cũng không được, chỉ có thể mặc kệ cho Tịch Duyệt kéo cô từng bước tiến về phía trước.

Thuỷ tinh không biết vì sao Thịnh Nghi lại xuất hiện ở đây, rồi lại đoán rằng Thịnh Nghi tới tìm Tịch Duyệt, hoặc là tim Úc Tình, kết quả đều không phải, mà là anh tới tìm cô.

Khóa áo đồng phục của anh được kéo chặt, hai người đứng ở cửa lớp, mọi người xung quanh ra vào nhiều nên rất chật, không đếm nổi số lần va phải cô, phần lưng của đồng phục phẳng xuống rồi lại phồng lên, mãi cho đến khi Thịnh Nghi lặng lẽ không nói gì mà đổi vị trí cho cô, Thuỷ Tinh có chút ngẩn ngơ, cô nghĩ kiểu gì cũng không ngờ tới anh lại biết tên của mình.

Bất giác đổi thành vị trí đứng bên trong, Thuỷ Tinh ngẩng đầu lên, lại khẽ nhìn anh.

“Cậu tìm tôi có việc gì không?” Thuỷ Tinh muốn tỏ ra bản thân đang bình tĩnh, nhưng cứ có cảm giác giọng nói của mình không được bình thường, đến cả câu đơn giản nhất cũng phát âm nghèn nghẹn.

Thịnh Nghi ừ một tiếng, anh dịch ánh mắt ra chỗ khác, đưa tay ra, nói với cô: “Bài thi hoá của cậu kẹp trong sách của tôi.”

Thuỷ Tinh hoàn toàn sững sờ, cô gục đầu xuống, lúc này mới nhận ra trong tay anh từ nãy tới giờ vẫn đang cầm đồ.

Khớp ngón tay anh hơi cong, đốt ngón tay trắng nõn, đưa bài thi hoá tới, giơ ra trước mặt cô. Tờ bài thi đó không còn nhàu nát, đã phẳng phiu hơn rất nhiều, có lẽ là do bệnh sạch sẽ của anh nên đến cả đồ của người khác anh cũng sẽ sắp xếp gọn gàng cả, lúc anh đưa nó cho cô, nhiệt độ đầu ngón tay của anh như có như không truyền tới, khắc vào lòng bàn tay của cô.

Bàn tay nhận bài thi cũng mềm nhũn ra, đến cả tờ giấy nhẹ như lông hồng cũng không cầm chắc được, giống như là có gai sượt qua ngón tay cái của cô, càng nghĩ càng nhếch nhác.

Chẳng trách anh lại biết tên của Thuỷ Tinh, xem ta anh đã nhìn thấy hết rồi.

Thịnh Nghi nhanh tay bắt lấy tờ bài thi bị cô làm rơi, anh lật úp bài thi rồi đặt nó vào lại tay của Thủy Tinh: “Phép tính ở trang thứ hai của cậu bị sai rồi.”

“…Ừ.”

Lỗi sai trên bài thi quá nhiều, cô căn bản không nhớ nổi là phép tính nào.



Ngón trỏ của anh đặt lên bài thi, chỉ vào một lỗ hổng rất nhỏ: “Đáp án ở đây đáng lẽ ra phải là 28,7 gam, tôi không để ý nên đã viết lời giải vào đây.”

Chiếc bóng che đi điểm số ở chính giữa, nhưng nét mực đỏ tươi vẫn vô cùng bắt mắt. Giọng nói của Thịnh Nghi rất trầm, hành lang ồn ào này cũng chẳng thể nào cản trở giọng nói của anh lướt qua đôi tai cô.

Anh đã nhìn thấy tất cả rồi, đến cả cô làm sai ở phần nào anh cũng biết.

Đây được tính là lần đầu tiên Thịnh Nghi mặt đối mặt nói chuyện với cô, nhưng không ngờ cuộc trò chuyện của hai người chẳng phải về vấn đề gì khác, mà lại là về môn hoá dở tệ của cô, Thuỷ Tinh lại hơi muốn vò nát bài thi rồi.

“Môn hoá lớp mười rất dễ, cố gắng để tâm một chút là được.”

Sắc mặt của Thịnh Nghi thản nhiên như thường, dường như chẳng hề cảm nhận được sáu mươi hai điểm này đối với Thuỷ Tinh là chuyện khó tới nhường nào, Thuỷ Tinh mấp máy miệng, cổ họng nghẹn lại, tim cô hơi nhói, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời.

Cô lại nghe thấy Thịnh Nghi nói: “Cậu sẽ học được thôi.”

Thịnh Nghi đưa bài thi hoá cho cô rồi đi luôn, Thuỷ Tinh gục đầu đi vào lớp, kết quả mới ngồi xuống ghế chưa được tới một giây thì Tịch Duyệt đã ngồi ở phía sau kéo cô: “Tinh Tinh.”

Thuỷ Tinh không thẳng người dậy, cô ừ một tiếng, bảo cô ấy hỏi đi.

“Thịnh Nghi nói gì với cậu vậy?” Tịch Duyệt cảm thấy tò mò, tầm nhìn khi ngồi ở trong lớp không tốt, cô ấy thò đầu nghển cổ ra nhìn nhưng cũng chẳng thấy được gì, đã thế vị trí đứng của hai người kia còn thay đổi, “Hai người các cậu quen nhau từ khi nào thế?”

“Không quen nhau.” Thuỷ Tinh lắc đầu, “Lần trước mượn sách hoá của cậu ấy, mình không cẩn thận kẹp luôn bài thi vào trong đó, nhưng không phát hiện ra.”

Đáng lẽ ra còn rất vui mừng, vì đây được tính là lần đầu tiên Thịnh Nghi nói chuyện với cô, nhớ tên của cô, kết quả chẳng phải là vì cô rất giỏi, mà là vì môn hoá kém cỏi của cô, môn hoá mà sao có thể được điểm thấp như vậy, không biết anh nhìn cô liệu có giống như đang nhìn một đứa ngốc không.

“Bảo sao cậu không tìm thấy bài thi.” Tịch Duyệt nói, lại nhận ra tâm trạng hiện giờ của Thuỷ Tinh không được tốt lắm, nhớ tới dáng vẻ người lạ miễn tới gần kia của Thịnh Nghi, khá là doạ người, “Có phải cậu ấy còn nói gì đó cay độc làm tổn thương cậu không? Sao lại ỉu xìu ra vậy.”

“Không phải.” Thuỷ Tinh lại nhoài người ra bàn, áp mặt lên mặt bàn để cố giảm nhiệt độ hiện tại trên mặt, càng nghĩ càng thấy hối hận, sớm biết như vậy thì đã không mượn sách hoá của anh, thà bị Trương Tự Lập mắng cho một trận còn hơn, “Chỉ là… trả lại một tờ bài thi thôi.”

Một tờ bài thi chỉ được sáu mươi hai điểm.

Thật sự là mất mặt chết đi được.

Buổi tối về nhà, Thuỷ Tinh không buồn ăn cơm, một bát mì mà chỉ ăn đúng ba sợi rồi đặt bát xuống, Tưởng Lâm Anh thấy cô ăn không ngon miệng thì vươn tay ra sờ trán cô: “Có phải bị sốt rồi không? Cũng không thấy nóng.”

“Hôm nay con ăn vặt với bạn học rồi.” Thuỷ Tinh chột dạ né tránh bàn tay của Tưởng Lâm Anh, rồi giải thích.

“Đừng suốt ngày ăn mấy thứ linh tinh ở bên ngoài, vừa không sạch sẽ lại không lành mạnh.”

Thuỷ Tinh ngước mắt lên, ánh mắt của Thích Viễn Thừa đang dừng lại trên người mình, cô đáp vâng một tiếng, rồi cúi đầu xách cặp đi về phòng ngủ.

Cửa sổ của phòng ngủ không đóng, ngày nào Thích Viễn Thừa cũng mở cửa thông gió cho từng phòng. Phòng ngủ lạnh băng, thuận chiều gió nên tiếng đóng cửa của Thuỷ Tinh cũng to hơn, cô hoảng hốt, quay đầu nhìn cánh cửa gỗ màu trắng một cái, hôm nay chuyện gì cũng không thuận lợi, chỉ rót cho Thịnh Nghi một bình nước thôi mà đã dùng hết sạch vận may rồi, âm thanh vang lên như thế này chỉ sợ lát nữa Thích Viễn Thừa lại đi vào mắng cô, may mà yên lặng một lúc, bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này Thuỷ Tinh mới ôm cặp sách thực hiện động tác tiếp theo.

Thuỷ Tinh cúi đầu, lấy bài thi hoá từ trong ngăn sâu nhất của cặp sách ra. Nhớ ra Thịnh Nghi nói có một bài anh đã sửa lại cho cô rồi, lúc ở trường không xem kỹ lại, bây giờ lật mặt sau của bài thi ra mới thấy, đúng là anh có đánh dấu lại thật.

Chữ anh đẹp thật, sao lại có người viết số thôi mà cũng có thể đẹp được đến như vậy.



Ngón tay cô phủ lên mặt bài thi mân mê một lát, không biết vì sao Thuỷ Tinh lại có cảm giác như Thịnh Nghi đang đứng trước mặt mình, nói với cô rằng môn hoá rất dễ. Nhiệt độ trên mặt một lần nữa tăng lên, hai vành tai cũng nóng bừng, căn phòng cũng không còn lạnh nữa.

Thuỷ Tinh cúi đầu, gập tờ bài thi lại, cô cong người mở chiếc ngăn kéo ở phía dưới cùng của bàn học ra, bên trong không có nhiều đồ, một quyển lịch, một tờ giấy được gập thành ô vuông nhỏ.

Thời gian trên quyển lịch dừng lại ở ngày ba mươi tháng chín, Thuỷ Tinh không xé thêm tờ nào nữa.

Cô nghĩ ngợi rồi vươn tay ra với quyển lịch đó, bởi vì là lịch kiểu cũ nên chất giấy không phải loại tốt, mỗi ngày đều có dự đoán hung cát (may rủi).

Thuỷ Tinh lật đến ngày hôm nay, mặt cô gần như nhăn nhó, chẳng trách, vận may của ngày hôm nay là nửa cát, cô khoanh tròn từng vòng rồi lại từng vòng quanh chữ nửa cát trên mặt giấy, đến lúc tờ giấy sắp bị thủng rồi cô mới dừng tay lại, kết thúc vòng tròn không có mục đích kia, Thuỷ Tinh nghĩ ngợi một chút, sau đó ở góc bên của cuốn lịch xuất hiện thêm ba dòng chữ nhỏ.

—— Cậu ấy nói môn hoá rất dễ, cố gắng để tâm một chút là được, cậu sẽ học được thôi.

—— Học môn hoá thật tốt.

—— Nhé.

Bởi vì chuyện bài thi hoá nên Thuỷ Tinh lúc nào cũng trốn trong lớp học, tới cả nước cũng lười đi lấy, toàn là nhờ Úc Tình và Tịch Duyệt rót hộ, cô và Thịnh Nghi vốn dĩ đã chẳng học cùng một lớp với nhau, cơ hội gặp mặt lại càng không có.

Khoảng thời gian này gặp nhau quá ít vậy nên Thuỷ Tinh cũng không nói rõ được là vẫn muốn gặp Thịnh Nghi hay là đã không muốn gặp Thịnh Nghi nữa rồi.

Trung tuần tháng mười một, thành tích của cuộc thi hùng biện tiếng Anh được công bố, sau khi thông qua tuyển chọn, Thuỷ Tinh dành được suất đi thi hùng biện cấp tỉnh theo hai hạng mục đơn và hạng mục đôi, về đến nhà, cô kể chuyện này với Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh trước, Thuỷ Tinh không nhìn ra tâm trạng của Thích Viễn Thừa có biến hoá gì không, nhưng còn Tưởng Lâm Anh thì rất vui mừng, cứ luôn khen Thuỷ Tinh không ngớt miệng.

Buổi tối, Thuỷ Tinh gọi điện thoại cho Thích Vân.

Có người nghe máy, Thích Vân và Thuỷ Hạo Dũng đang ở cùng nhau, hai người chắc là đang ở bên ngoài, âm thanh xung quanh rất ồn ào, Thích Vân nói bây giờ hai người họ đang ăn tối.

“Tinh Tinh, gọi điện thoại có phải vì có chuyện gì không?”

Thuỷ Tinh đáp vâng một tiếng, cô vốn đã có thể nhận ra quan hệ giữa Thích Viễn Thừa và Thích Vân không gần gũi lắm, vậy nên số lần cô ở nhà gọi điện cho Thích Vân đã ít lại càng ít, nhưng sắp phải lên tỉnh tham gia cuộc thi, Thuỷ Tinh vẫn muốn nói với Thích Vân và Thuỷ Hạo Dũng một tiếng: “Mẹ, con chuẩn bị đại diện cho trường để tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh của tỉnh.”

“Tôi biết rồi, tôi tới ngay đây.” Thích Vân che điện thoại lại, nhưng giọng nói của bà vẫn truyền tới đầu dây bên kia, “Tinh Tinh, mẹ bên này có chút chuyện, là chuyện ăn cơm, con phải quen với việc sống cùng ông ngoại bà ngoại, có chuyện gì thì nói với họ.”

Thuỷ Tinh mấp máy miệng, Thích Vân căn bản không nghe thấy cô nói gì, nhưng không biết làm sao mà Thuỷ Tinh có lời muốn nói nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Thích Vân nói: “Tinh Tinh, lần sau mẹ lại nói chuyện với con nhé, bố mẹ bận xong sẽ tới đón con.”

Đến cả cơ hội giận dỗi cũng không có, có lẽ hai người họ ở bên kia thật sự rất bận, Thuỷ Tinh chỉ đáp lại một câu vâng rồi thôi.

Những nhóm đôi tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh phải tập hợp ở giảng đường của toà nhà nghệ thuật, Thuỷ Tinh biết được tin tức phải tập luyện tăng cường từ chỗ của Tịch Duyệt, vì biết Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh ăn cơm tối sớm nên cô nhắc trước hai ông bà là sau này không cần đợi cô về ăn cơm tối nữa, cô có thể tự mua chút đồ ăn vặt để lấp bụng ở tiệm tạp hoá của trường học.

Tịch Duyệt không thể ở lại cùng nên Thuỷ Tinh chỉ đành một mình đi tới toà nhà nghệ thuật, giảng đường ở tận cùng hành lang tầng hai.

Giáo viên phụ trách nhóm đôi ngồi ở hàng đầu tiên, tuổi tác còn rất trẻ, trang điểm ăn mặc thời thượng, nhìn thấy Thuỷ Tinh bước vào thì bảo cô ngồi xuống, sau đó mới đứng dậy đi lên bục giảng: “Thư giãn thì cũng đã thư giãn xong rồi, vẫn còn thiếu một người nữa, vậy chúng ta không đợi cậu ta nữa. Học sinh khối mười một chắc là đều biết tôi, vậy tôi giới thiệu qua với khối mười một chút, tôi là Lã Xán, là giáo viên phụ trách hạng mục thi nhóm đôi trong cuộc thi lần này.”

Thuỷ Tinh tìm một vị trí ở hàng ghế thứ ba rồi ngồi xuống.



Giảng đường rất lớn, trong phòng học chỉ có lác đác bảy tám người ngồi ở hàng sau, toàn là những khuôn mặt xa lạ, Thuỷ Tinh ngồi ở vị trí sát hàng phía trước, phải quay đầu lại mới có thể nhìn thấy từng người một.

Thuỷ Tinh lại quay đầu, đột nhiên chỗ ngồi bị tối, ánh nắng ở cửa trước của giảng đường bị chắn mất, chiếc bóng nghiêng ngả đổ trên mặt bàn ở phía trước Thuỷ Tinh, sau đó hắt lên người cô. Có lẽ Thịnh Nghi vừa mới chạy tới đây, lần đầu tiên Thuỷ Tinh nhìn thấy đồng phục của anh không kéo khoá, để lộ ra chiếc áo hoodies màu trắng sữa ở bên trong, trước ngực áo in một chuỗi từ đơn tiếng Anh rất dài màu xanh lam, dường như cũng đang chuyển động theo từng động tác của anh.

Một vai anh đeo cặp sách, màu đen, vai anh chầm chậm nâng lên một chút, điều chỉnh lại vị trí của cặp sách, anh bước lên bậc, đi tới hàng ghế thứ ba rồi đứng lại trước mặt Thuỷ Tinh, ánh mắt Thịnh Nghi nhìn xuống, dừng lại trên người cô, mọi thứ đến quá đột ngột, lại nhanh như vậy, tươi đẹp đến nỗi không chân thực.

“Bên cạnh có người ngồi không?” Giọng nói của Thịnh Nghi nhàn nhạt, hỏi cô.

Giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng nói những gì Thuỷ Tinh đều không nhớ rõ một chút nào.

Trong phòng học dường như đã thực sự mất đi toàn bộ âm thanh, chỉ có tiếng hít thở căng thẳng của cô, và cả âm thanh nhịp tim đang đập một cách dồn dập, đầu Thuỷ Tinh trống rỗng, nhưng lập tức lắc đầu.

Sao anh lại tới đây.

Ở một bên của giảng đường, Thịnh Nghi đi vào, ngồi cách cô hai ghế, anh bỏ cặp sách xuống, nhét nó vào trong ngăn bàn, động tác của anh thật sự rất đẹp mắt, Thuỷ Tinh nghĩ vậy.

Nghĩ kiểu gì cũng không ngờ tới anh sẽ đến đây.

Tịch Duyệt từng nói Thịnh Nghi rất bận, anh gia nhập vào hội học sinh, bình thường còn có rất nhiều hoạt động trong trường học, nhà trường lúc nào cũng đẩy anh đi tham gia đủ các thể loại cuộc thi, thời gian của Thịnh Nghi rất quý báu, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, cuộc thi theo hạng mục nhóm đôi phí thời gian như thế này chắc chắn không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.

Nhưng không ngờ anh vẫn tới đây.

Trong giảng đường có người nói chuyện, Thuỷ Tinh biết Lã Xán đang đứng trên bục giảng nói, mọi người trong phòng học ít nhiều gì cũng đều đáp lại cô giáo vài câu, sẽ không có ai phát hiện ra ánh mắt của Thủy Tinh đang lệch sang một bên, tầm nhìn lại rơi trên người của Thịnh Nghi đang ngồi bên cạnh.

Dưới ánh tịch dương ban chiều là hình bóng của chàng thiếu niên, đường nét cao gầy xinh đẹp lại gọn gàng, tia sáng hắt lên gáy anh, những chiếc lông tơ dường như trở nên trong suốt, thật đáng yêu.

Căn bản không phải không muốn gặp anh. Thuỷ Tinh tự dụi má mình, cúi đầu xuống, khoé môi không nhịn được mà cong lên, nở một nụ cười vui vẻ.

Mất mặt thì mất mặt, nhưng gặp mặt thì vẫn tốt hơn. Thuỷ Tinh nghĩ vậy.