Sâu Trong Gai Nhọn
Bên trong điện thoại, Lệ phu nhân khóc sướt mướt, rất lâu không nói rõ được là có chuyện gì.
Lệ Mặc không còn cách nào khác, anh chỉ có thể nói mình sẽ lập tức trở về ngay.
Đúng lúc này Đào Uyển đi từ trong nhà bếp ra, cô ta hào hứng nói hôm nay sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm tối cho Lê Mặc ăn.
Kết quả Lê Mặc đã cầm áo khoác lên và nói, "Anh có chút việc, đi trước đây."
Đào Uyển kinh ngạc hỏi, "Chuyện gì vậy? Còn quan trọng hơn cả em sao?"
Động tác Lê Mặc hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn cô ta, nét mặt lạnh xuống.
Trong nháy mắt, Đào Uyển đã kịp phản ứng ra mình nói sai rồi, Lệ Mặc ghét những người phụ nữ không hiểu chuyện, Đường Lê kia có thể ở bên cạnh anh lâu như vậy, nghe nói cũng bởi vì nổi danh là hiểu chuyện.
Đào Uyển vội mỉm cười và bổ sung thêm một câu, "Không ở lại ăn cơm thật sao, em vừa học được vài món nên muốn nấu cho anh nếm thử một chút."
Lệ Mặc không nói gì, anh xoay người rời đi, lúc sắp đi, nét mặt vẫn còn chưa ôn hòa lại.
Chờ anh rời đi, Đào Uyển mới não nề giậm chân, là do cô ta nóng vội rồi, cứ tưởng rằng đã lâu không gặp, Lệ Mặc sẽ dung túng cô ta một chút.
Cô ta hít sâu một hơi rồi xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Một lúc sau, Đào Uyển rút điện thoại ra và tìm đến trang tám chuyện.
Một đống tin tức Lệ Mặc dẫn Đường Lê ra vào nhà hàng đắt tiền và tiệc rượu, cơ bản là không cần tìm cũng thấy.
Đào Uyển nhìn chằm chằm bức ảnh trên trang tin tức, gương mặt Đường Lê hiện ra rất rõ ràng, quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng bên cạnh Lệ Mặc có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, chỉ dựa vào khuôn mặt thì Đường Lê không thể nào ở lại bên cạnh Lệ Mặc lâu như vậy được.
Đào Uyển từng nghe nói về Đường Lê, mặc dù cô ta không ở bên cạnh Lệ Mặc nhưng lại nắm rất rõ thông tin về những phụ nữ ở bên cạnh Lệ Mặc.
Nghe nói có lần Đường Lê tận mắt nhìn thấy Lệ Mặc và một phụ nữ khác bước từ trong khách sạn đi ra, nhưng cô ấy cũng chỉ cười một tiếng rồi xem như không có chuyện gì xảy ra.
Đào Uyển nắm chặt điện thoại, vẻ mặt u ám.
Nếu là cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không nhịn được.
...
Lệ Mặc lái xe đến chỗ ở của Đường Lê, vừa mới đến sân đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Lệ phu nhân.
Lệ Mặc xuống xe, dì Trương và người hầu mà Lệ phu nhân mang tới đều đứng ở trong sân, sắc mặt người nào cũng có hơi khó coi.
Lệ Mặc đi qua, "Chị Ngụy, sao lại đứng ở ngoài này vậy?"
Chị Ngụy chậm rãi quay đầu lại, lúc này Lệ Mặc mới nhìn thấy, một bên mặt của chị Ngụy đã hằn rõ dấu năm ngón tay.
Lệ Mặc hơi sững sờ, chân mày lập tức nhíu lại.
Anh bước vào trong phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Lệ phu nhân đang đứng bên cạnh sô pha mắng Đường Lê.
Sau đó anh mới nhìn qua người đang ngồi trên ghế sô pha.
Đường Lê ngồi ở đó, cô đang sơn móng tay móng chân, dáng vẻ kia không chỉ nhàn nhã mà còn có hơi khó chịu.
Lệ Mặc thở ra một hơi rồi đi đến, "Mẹ."
Lệ phu nhân đang tập trung mắng nên không hề để ý là Lệ Mặc đã đến.
Bị Lệ Mặc gọi một tiếng, Lệ phu nhân mới ngừng lại, bà ta quay đầu nhìn chằm chằm Lệ Mặc vài giây rồi đột nhiên bật khóc, "A Mặc, rốt cuộc con cũng trở về rồi, mau lên, con mau chóng đuổi con hồ ly tinh này ra ngoài cho mẹ, mau lên."
Đường Lê còn đang sơn móng, hết sức vô tội nhìn Lệ Mặc.
Lệ Mặc vỗ vai Lệ phu nhân, giọng nói chứa đựng sự vỗ về, "Mẹ, mẹ bình tĩnh lại trước đã, lúc nãy mẹ nói trong điện thoại là em ấy ra tay với mẹ, đánh mẹ ư?"
Lệ phu nhân hít sâu một hơi rồi nhanh chóng giơ cổ tay mình lên, "Con nhìn, con nhìn đi."
Cổ tay Lệ phu phân đúng là có hơi đỏ, bà ta chăm sóc da không tệ, màu đỏ này càng trở nên nổi bật hơn một chút.