Sâu Trong Gai Nhọn

Chương 6




Nghe Đường Lê nói thế, Lệ phu nhân cũng không vội nóng giận mà chỉ cười lạnh, "Cô còn chưa nhìn kĩ lại bản thân mình sao?"

Bà ta từ từ tiến về phía phòng khách: "Cô thật sự cho rằng bên cạnh A Mặc chỉ có một mình cô à? Cô là cái thá gì chứ?"

Dì Trương có chút sợ hãi, bà ấy sợ Lệ phu nhân sẽ làm ra chuyện gì không nên, thế là bà ấy vội tiến đến ngăn cản,"Lão phu nhân, có gì chúng ta từ từ nói…"

"Dì Trương, không cần cản." Đường Ly nói, sau đó cô quay người đi vào phòng khách, "Để bà ta vào đi."

Đường Lê ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo.

Cảnh này, giống một tiểu tam ở chỗ nào chứ, cái này so với hào quang trong thâm cung thì có gì khác biệt chứ?

Dì Trương vẫn có chút không an tâm, bà ấy đành nhích người sang, để Lệ phu nhân đi vào, nhưng mà bà ấy ở một bên nhanh chóng âm thầm gọi điện cho Lệ Mặc.

Lúc này, Lệ Mặc đang ngồi trên sô pha, Đào Uyển cầm một tách trà đi ra từ trong nhà bếp, "A Mặc, lại đây, mau thử trà em pha xem nào, em đã cố ý học đó, anh thử xem có hợp khẩu vị không."

Lệ Mặc nhíu mày, cúi đầu lấy điện thoại ra, anh liếc nhìn tên người gọi rồi tắt máy.

Đào Uyển dừng lại, rồi mỉm cười "Sao vậy, có chuyện gì phải làm sao?"



"Không có." Lệ Mặc nói, sau đó đặt điện thoại về chỗ cũ.

Đào Uyển đặt tách trà ở trước mặt Lệ Mặc và nói "Lần này đi quay phim, thời gian thật sự dài quá, nhưng em vẫn tranh thủ học một chút về trà đạo, bởi vì em biết anh thích uống."

Lệ Mặc không nói gì, anh chỉ nâng tách trà lên và đặt lên mũi ngửi hương thơm.

Đào Uyển nhìn chằm chằm Lệ Mặc, sau đó tiếp tục nói, "A Mặc, lần này em quay về, có lẽ sẽ ở lại khoảng một tháng. Tháng này, anh có nhiều thời gian rảnh không?"

Cô ta nói như vậy, mục đích cũng đã quá rõ ràng rồi.

Lệ Mặc ngước mắt nhìn Đào Uyển, "Một tháng?"

Đào Uyển nhếch miệng cười, nghĩ một lúc rồi bước qua phía Lệ Mặc, vòng tay qua người anh và nói "Lâu lắm rồi không được gặp anh, em muốn một tháng này có thể đều ở bên cạnh anh."

Lệ Mặc quay đầu nhìn cô ta, "Nhưng anh nghe nói, lần này em về là có công việc, không lẽ tin tức của anh sai à?"

Đào Uyển đột nhiên mỉm cười, giọng điệu vừa như quyến rũ vừa như không, nói "Em còn nghĩ anh không quan tâm em nữa chứ, hoá ra anh vẫn quan tâm đến động thái của em à."

Lệ Mặc cũng theo đó cười nhẹ, một lúc sau, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô ta, "Anh bỏ ra nhiều tiền lên người em như vậy, làm sao lại không quan tâm em cho được."

Vẻ mặt Đào Uyển bỗng khựng lại, nhưng sau đó cô quay lại dáng vẻ ban đầu, " Vậy sau này, anh có thể bên cạnh em nhiều hơn không."



Lệ Mặc "Ừm" một tiếng, cũng xem như là đồng ý.

Đào Uyển rất vui mừng, cô ta nhào qua cúi người hôn Lệ Mặc, giọng nhàn nhạt "Em biết mà, dù cho thế nào thì anh vẫn sẽ quan tâm em."

Vừa dứt lời, điện thoại của Lệ Mặc lại vang lên.

Lần này không phải dì Trương, là Lệ phu nhân gọi tới.

Điện thoại từ dì Trương, Lệ Mặc có thể không quản, nhưng mà của Lệ phu nhân thì anh không thể nào tắt máy.

Lệ Mặc đứng dậy, anh bắt máy và đi về phía cửa sổ, còn chưa đợi anh nói, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng khóc của Lệ phu nhân.

Tiếng khóc của bà có chút thảm, hoàn toàn mất đi vẻ đoan trang, cao ngạo thường ngày.

Lệ Mặc bị dọa một phen, "Mẹ?"

Lệ phu nhân vừa khóc vừa nói, "A Mặc, con nhất định phải chia tay con nhỏ Đường Lê kia, nó là cái thá gì mà lại dám động tay động chân với mẹ chứ!"

Lệ Mặc trầm lặng, "Đường Lê động tay với mẹ sao?"