“Tôi chán anh rồi.”
Có lẽ đến đây là được rồi. Cậu không thể tin anh, càng không muốn tin anh. Có lẽ cậu đã quá ích kỉ, chỉ biết quan tâm đến bản thân mình. Nhưng nếu bản thân cậu cậu không quan tâm thì ai sẽ là người quan tâm cậu?
“...Anh hiểu rồi.”
Kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi.
***
Bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, Mộ Hàn gần như kiệt quệ. Vốn tính kiếm một cậu thư ký, kết quả lại chẳng thể vừa mắt mỗi một người.
“Aaa...Chết tiệt...”
Đương mãi phân vân với những suy nghĩ, Mộ Hàn không chú ý va phải một cậu thanh niên. Nhìn dáng vẻ đó, gương mặt này đoán chừng là người ngoại quốc.
Cậu thanh niên ban đầu còn xuýt xoa định chửi thề, ngay khi ngước lên nhìn gương mặt đáng yêu của Mộ Hàn tức thì thay đổi thái độ.
Cậu thanh niên dùng giọng lơ lớ xuýt xoa: “Xin lỗi, tôi bất cẩn quá, anh có sao không?”
“...Tôi không sao.”
Mộ Hàn quơ quơ tay phủi bụi đường trên vai trái, mỉm cười: “Cậu có sao không?”
Cậu thanh niên nọ bối rối: “Tôi...tôi không sao.”
“Nếu không sao thì tôi xin phép đi trước.”
Đương định rời đi, giọng cậu thanh niên nọ lại vang lên.
“Ơ anh gì ơi, anh đã dùng bữa tối chưa ạ? Hay để tôi mời anh một bữa nhé?”
Mộ Hàn nhìn cậu thanh niên nọ trầm ngâm suy nghĩ, đắn đo một hồi cậu nhẹ giọng đáp: “...Cũng được, nếu cậu có lòng tôi không nỡ khước từ.”
***
Mộ Hàn bước đều trên vỉa hè tấp nập người qua lại, cậu thanh niên nọ cũng bước theo sau anh. Đôi chân của cậu ta không ngừng bước, đôi mắt cũng không ngừng nhìn ngắm gương mặt không góc chết của Mộ Hàn. Có lẽ đã phải lòng cậu rồi.
Cậu thanh niên nọ hỏi cậu: “Anh ơi, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi qua hai mươi bảy cái Tết rồi.”
“Ô thế ạ, em năm nay mới hai ba thôi.”
“Cậu có việc làm chưa?”
Cậu thanh niên nhìn cậu, thật thà trả lời: “Em chưa anh ạ, nhưng con độc đinh, không lo không có tiền tiêu.”
“Thế là sướng quá rồi, nhưng cậu cũng đừng ỷ lại quá nhiều vào điều kiện gia đình, nên biết trân trọng và phấn đấu đấy nhé.”
“Vâng...”
“...Nhưng anh, em hỏi một câu được không?”
Mộ Hàn nhìn cậu thanh niên nọ, trau mày: “Cậu muốn hỏi câu gì?”
“Anh có người yêu chưa ạ?”
“Tôi không, không một mảnh tình vắt vai nữa là đằng khác.” - Mộ Hàn cười khổ.
***
Cậu thanh niên nhìn Mộ Hàn, giọng trầm ấm: “Anh ăn gì thì cứ gọi đi ạ, không cần khách sáo đâu.”
“...Tôi ăn gì cũng được, cậu gọi đi.”
Cậu thanh niên nọ nhìn anh thêm vài giây rồi dời tầm mắt xuống cái menu trên bàn.
“Cho tôi một phần vịt quay Bắc Kinh, một phần thịt kho đông pha, một phần đậu sốt Tứ Xuyên, hai phần sủi cảo và thêm một phần cơm chiên dương châu, cảm ơn.”
Người phục vụ trố mắt nhìn vào cuốn sổ tay của mình: “Ăn khỏe thật.” - Người phục vụ thầm cảm thán.
Không chỉ người phục vụ bàn, ngay cả Mộ Hàn cũng ngạc nhiên không kém.
“Sao anh lại nhìn em chằm chằm thế ạ, mặt em dính gì sao?”
“Cậu thực sự ăn hết được chỗ thức ăn đó sao?”
Cậu thanh niên nọ gật đầu: “Vâng, phải ăn nhiều thì mới có sức đi thi đấu.”
“...”
“Em đã khá bất ngờ khi anh không biết em là ai đấy ạ, em nghĩ mình đã nổi lắm rồi cơ.”
“Cậu hay thi đấu lắm à?” - Mộ Hàn nghi hoặc hỏi.
“Vâng, em hay thi đấu lắm, môn võ hỗn hợp ấy ạ. Để sắp tới có trận nào thú vị em sẽ dành riêng cho anh một vị trí đặc biệt.”
Mộ Hàn cười gượng khước từ: “...Tôi không có hứng thú với võ thuật cho lắm, dù sao cũng cảm ơn cậu.”
Cậu thanh niên nọ xua tay: “Không sao đâu anh.” - Nghĩ vài giây lấy hơi, cậu ta lại hỏi: “Em nói chuyện với anh nãy giờ vẫn chưa biết tên anh, cho em hỏi anh tên gì vậy ạ?”
“Tôi họ Chu tên Mộ Hàn, còn cậu?”
“Em họ Mã tên Thụy Phiên, nghe có hơi lạ đúng không anh.”
Mộ Hàn gật đầu, hạ giọng: “Ừ.”
***
Đương vui vẻ trò chuyện với người bạn mới, Mộ Hàn quên khuấy một chuyện quan trọng.
“Chu Mộ Hàn, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện đấy.”
Thụy Phiên bất bình lên tiếng: “Anh là ai? Sao lại bất lịch sự như thế, anh làm anh ấy đau rồi đó.”
Duệ Khải cười gằng, lườm cậu ta một cái, dứt khoát bế Mộ Hàn rời đi.
Cậu thanh niên nọ đặt tay lên vai anh, càng thêm bất bình nói: “Này, anh thả anh ấy xuống đi, anh không thấy anh ấy đang rất khó chịu sao?”
Duệ Khải cau mày, lạnh giọng: “Không phải việc của cậu, bỏ tay ra khỏi người tôi.”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, bỏ tay ra khỏi người tôi, đừng để tôi nhắc đến lần thứ ba.”
***
Duệ Khải nhấn chân ga, phóng thẳng về hướng biệt phủ phía Đông Bắc Thượng Hải. Không phải giấu diếm cả đời, nhưng thời điểm này, anh chưa có dự định sẽ công khai thân phận thật với cậu, chỉ đành đến nhà cậu giải quyết.
“Chu Mộ Hàn, lần này em đừng trách tôi.”
***
Mộ Hàn như tội đồ bị bắt trói trên giường, tiếng xích sắt va vào nhau “leng keng” liên tục vang lên trong căn phòng của cậu.
“Em và tên đó chính là mối quan hệ gì?”