Duệ Khải ngày ngày đến trước cổng căn biệt phủ phía Đông Bắc Thượng Hải tìm cậu, Mộ Hàn vẫn cứ trốn tránh. Cậu vốn không muốn thấy anh, càng không muốn gặp lại anh, nhưng lại không muốn tổn thương anh.
Loại tình cảm vốn sinh ra từ những ham muốn xác thịt kinh tởm của cậu thế mà cũng nặng lắm, sâu lắm. Nếu cậu bày tỏ với anh, anh sẽ thấy rất kinh tởm nhỉ? Anh vốn đâu có tình cảm với cậu, cuối cùng cũng chỉ là thỏa mãn đối phương, anh đã thế thì cậu cũng vậy.
***
“...Anh nhớ em.”
Giọng nói thân thuộc phát ra từ đầu dây bên kia. Mộ Hàn run run, khóc nấc không thành tiếng. Nhưng anh nhớ em, “em” ở đây là ai? Cậu không muốn lún sâu, kết cục lại phản ngược lại. Liệu có thể tin anh không? Thật nực cười, điều đó tất nhiên là không thể.
“Tôi biết anh rất nhiều “em”, lần sau xem lại tên người mình muốn gọi cho thật kĩ, hôm nay anh gọi sai người rồi.”
“...Anh chỉ có em, Mộ Hàn, ra mở cổng cho anh đi. Mưa, mưa lạnh quá.”
Mộ Hàn lặng thinh, Duệ Khải, anh ta thực sự điên rồi. Vốn chỉ là bạn tình cần gì phải như thế, hay không ai làm anh thỏa mãn hơn cậu.
Mộ Hàn lạnh giọng: “Mưa rất lạnh, biết lạnh thì về đi.”
Tiếng mưa vang lại từ đầu dây bên kia rất lớn, nó át hết âm thanh inh ỏi thường ngày của các phương tiện đương lưu thông trên đường. Điều đó làm cậu rất xót, xót cho anh.
“Chu Mộ Hàn, nếu em không ra mở cổng cho anh, thì anh chỉ đành khoét vách, trèo tường để vào nhà nhìn em.”
Mộ Hàn im lặng, cuối cùng dứt khoát ngắt máy. Cậu từ nay nhất quyết phủi sạch quan hệ với anh.
***
Bận rộn với mớ hồ sơ cần được phê duyệt, Mộ Hàn quyết định tìm cho mình một cậu thư ký.
“Mộ Hàn, em muốn kiếm thằng khác?”
Lại một lần nữa, giọng nói thân thuộc ấy lại phát ra. Mộ Hàn bất ngờ quay đầu. Là anh, Duệ Khải. Nhưng làm sao anh vào trong nhà cậu được? Anh thực sự “khoét vách, trèo tường” để vào nhìn cậu sao? Lạ lùng thật đấy.
“Người có nhiều bạn tình là anh, chúng ta kết thúc rồi, đừng xen vào chuyện của tôi.”
Duệ Khải tiến đến bấu chặt cổ tay cậu: “Nhiều bạn tình? Kết thúc rồi? Em còn tính đùa giỡn với anh đến bao giờ? Anh nhiều bạn tình khi nào? Anh chỉ có mình em, súng thật đạn thật cũng chỉ có em được sài. Anh yêu em, yêu em bằng tất cả những gì anh đang có, yêu em đến mức sẵn sàng dâng hiến tất cả cho em. Anh không hứa và cũng không biết chúng ta có đi được đến cuối đời hay không, anh chỉ biết người anh yêu là em, và chỉ có thể là em.”
“Chu Mộ Hàn, em nợ anh một lời xin lỗi.”
“Tôi chưa từng sai, cũng không thấy mình đã sai ở đâu. Hôm đó tại sao trên áo anh lại có vết son? Màu son trên áo anh với cậu trai kia y hệt nhau, giải thích đi.”
“Thằng đó quệt trúng người anh, lần sau anh sẽ chú ý hơn, đừng giận nữa.”
Mộ Hàn cười giễu cợt: “Nếu tiểu tổ tông là tôi đây dễ lừa như thế thì chả có tôi của ngày hôm nay. Anh dựa vào điều gì để tôi tin những điều anh nói là thật.”
Duệ Khải thuận thế ôm eo cậu, ngồi xuống giường để cậu ngồi lên đùi mình. Vuốt ve gương mặt đáng yêu của cậu, anh nhẹ giọng: “Anh dựa vào việc trong đó có camera treo trên cửa ra vào.”
“...Được, đưa tôi đi kiểm chứng.”
***
Nhìn hình ảnh cậu trai trẻ trong camera bị anh lạnh lùng hắt hủi. Không những không thèm đếm xỉa đến cậu ta còn dùng cây lau nhà gạt sang một bên, Mộ Hàn có chút vui vẻ, cười thầm trong bụng.
Mộ Hàn xoay người về phía anh, đấm vào ngực anh một cái rõ đau, giọng chứa ý cười: “Anh, sao lại đối xử với con trai nhà người ta tàn bạo như thế.”
“Vì thằng đó không phải em.”
Mộ Hàn mỉm cười, nhẹ giọng: “Thắc mắc được giải thích một cách thỏa đáng rồi, cảm ơn anh.”
Nói xong, Mộ Hàn đưa tay lên chào tạm biệt, dứt khoát quay gót rời khỏi chỗ đó.
Duệ Khải chạy theo sau, nắm chặt hai cổ tay cậu, đè cậu vào tường. Đôi con ngươi “đại bàng” hiện rõ tia máu, giọng rõ cáu: “Chu Mộ Hàn, em làm vậy là có ý gì? Không phải nên xin lỗi anh rồi làm lành sao?”
“Ngay từ đầu tôi đâu có ý định đó, tôi muốn phủi sạch mọi quan hệ với anh mà.” - Mộ Hàn mỉm cười, vung tay, đẩy anh ra khỏi người mình, nhẹ giọng: “Tôi và anh nên dừng lại tại đây thôi.”
“Anh...Mộ Hàn, anh không ép em phải xin lỗi anh, xin em đừng bỏ anh. Anh không thể sống thiếu em.”
Mộ Hàn khinh khỉnh: “Trước khi làm bạn tình anh vẫn sống rất tốt, thể lực của anh nói lên tất cả, đừng viện cớ níu kéo. Tôi không tin anh có thể không “lên” với ai khác ngoài tôi.”
“Em vẫn không tin anh? Cho anh một lí do đi, tại sao anh đã nói đến thế rồi em vẫn không tin anh? Trong một văn bản nghị luận cần có lý lẽ và dẫn chứng, anh đều làm được cả hai, việc gì em phải cứng đầu không chịu tin anh? Phủi sạch quan hệ, đừng hòng!”