Thời gian thấm thoát thôi đưa, đã mấy năm qua rồi, ngày giỗ của họ đã tới, hai người thân duy nhất đã qua đời của cậu.
Hôm nay, cậu mặc trên người bộ đồ đen, đen một cách đau thương. Đến bây giờ, cậu vẫn không sao quên được cái cảm giác đau thương ấy, cậu đau đến quặn thắt. Tim như co lại, đau đến mức nhói cả lòng.
Dọn bữa sáng lên bàn, Mộ Hàn ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Nhìn thẳng vào mắt anh, cậu trịnh trọng nói: “Duệ Khải, em có chuyện muốn nói.”
“...Em muốn chia tay?”
“Cốc” gõ vào trán anh, cậu đanh giọng: “Đừng có đùa, em đang nghiêm túc đó!”
Duệ Khải ôm trán, xoa xoa đầy đau đớn, mếu máo: “Anh đâu có đùa, em chia tay anh chính là chuyện liên quan đến mạng người mà...”
“...Hôm nay là giỗ của ba mẹ em.” Mộ Hàn cúi thấp, giọng u sầu. Đôi mắt chất chứa bao nỗi niềm ghim thẳng xuống đất, cậu không muốn anh thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu.
“Ba mẹ em mất rồi? Hình như em chưa từng nói với anh về chuyện này.”
“...Em xin lỗi, không phải em không muốn nói, chỉ là mỗi lần muốn nói...nhưng lại thôi.”
Ôm chặt lấy cậu vào trong lòng, Duệ Khải vỗ về, giọng nhẹ nhàng ngõ ý: “Anh cùng em đến thăm ba mẹ nhé. Con rể cũng nên ra mắt ba mẹ vợ rồi, có phải không?”
“Ừm.” Mộ Hàn cười tươi nhìn anh, nước mắt cũng nhanh chóng khô hết. Cậu đang cảm thấy rất may mắn, may mắn vì cậu đã có anh bên mình.
Con đường đến khu mộ pháp sư họ “Chu” cũng thật xa xôi, vẫn trống vắng như vậy, vẫn im lặng, vẫn không thay đổi mặc cuộc đời vạn biến. Hai hàng cây si sum suê cành lá, tiếng lá xào xạc kéo dài cả dọc đường đi. Không gian tĩnh lặng không còn tĩnh lặng nữa. Tiếng chim hót ríu rít, xa xa lại từng tốp chim xuất hiện, bay về tổ ấm thân thương. Cánh rừng xanh lạnh nhưng không lạnh, mát nhưng cũng không mát, thật khó để diễn tả.
Mộ Hàn đã quá quen thuộc với đoạn đường này. Mỗi năm cậu đều đến đây thăm họ một lần vào ngày giỗ, hoặc thi thoảng sẽ đến dành ra hàng giờ ngồi tâm sự với hai tấm di ảnh. Lúc ấy, cậu cảm thấy mình thật cô đơn.
Dừng xe trước một cái cổng lớn, phía bên trên hàng chữ “Nghĩa Trang Tộc Chu” vẫn còn hiện rõ.
“Em chuẩn bị nhang rồi, vào thôi.” Mộ Hàn mỉm cười, nhẹ giọng xoay sang bảo anh.
Đã đến đây trong suốt bao nhiêu năm qua, nhưng lần này là lần cậu cảm thấy nôn nóng nhất. Lần đầu là nôn nóng muốn được nhìn ảnh nhận ba nhận mẹ. Nhưng còn lần này, mục đích chính là thăm mộ, mục đích kề chính chính là dẫn anh đến gặp họ.
Dừng chân trước hai tấm di ảnh, đầu dãy hai, Mộ Hàn cầm bao nhang, rút ra hai cây nhang, anh và cậu mỗi người một cây. Tay cậu giữ chặt hai cây nhang, cậu châm lửa đốt cháy. Tay giữ chặt một cây nhang, cây nhang còn lại đưa cho anh.
Một bái đầu tiên, nhất bái thiên địa.
Một bái tiếp theo, nhị bái cao đường.
Ba bái, bái hai lần, thiếu một bái. Mộ Hàn muốn để đến lúc tổ chức một đám cưới hoàn chỉnh rồi mới bái một bái còn lại: phu thê giao bái.
“Ba mẹ, con trai bé nhỏ ngày nào bây giờ đã lớn khôn rồi. Ba mẹ có biết con rất cô đơn không? Lúc đó con nhớ ba mẹ chết phát điên. Con ước gì con giỏi hơn một chút, nếu được như thế thì đã kéo dài dương thọ cho ba mẹ rồi.”
Ôm lấy Mộ Hàn, Duệ Khải không nói, anh chặt lấy phần eo thon, tay vỗ nhẹ vai. Anh không lên tiếng, cũng không nên lên tiếng, anh muốn cậu được thoải mái, anh muốn cậu luôn nở trên môi cái nụ cười làm anh say đắm.
“Ba mẹ, bây giờ con đã có một người luôn bên cạnh mình rồi. Người đó là con trai đó, nhưng hai người phải ủng hộ nhé. Con trai của ba mẹ thực sự...thực sự muốn bên cạnh anh ấy cả đời.”
Đã tiếng đồng hồ trôi qua, Mộ Hàn cũng đã nói hết những gì muốn nói trong một năm vừa qua.
Duệ Khải và Mộ Hàn cúi chào anh tấm di ảnh của ba mẹ cậu, mỉm cười rồi quay người rời đi.
buổi sáng hôm nay, anh chịu đi cùng cậu và đợi cậu đến bây giờ là đã rất giỏi rồi. Cậu rất vui vì điều đó. Và cũng là vì điều đó mà nói lên rằng anh rất yêu cậu.
“Cảm ơn bảo bối của em, sáng hôm nay thật sự rất vui.” Cậu mỉm cười nhìn anh. Gương mặt cậu nói lên tất cả, cậu thật sự rất vui.
Duệ Khải cười khanh khách, mục tiêu của anh chính là ngày ngày làm cậu cười. Mục tiêu thành công nhất chính là làm cậu cười đến mức lăn lộn.
“Em ngốc quá, có chuyện gì phải nói cho anh biết đầu tiên đó. Nếu em không nói...Nếu, nếu em không nói thì...thì anh sẽ giận em.”
Mộ Hàn sà vào lòng anh khóc lên nức nở, cậu dường như không thể rút khỏi được nữa rồi. Mọi thứ đến với cậu thật nhanh, cũng trôi qua thật nhanh. Chỉ duy gặp anh, cậu đã hoàn toàn khác. Cậu cảm nhận rõ nhiệt độ tim mình. Trái tim cậu rất ấm áp, trên ngực trái, mùi của anh vẫn còn.