“Thư ký Duệ...ư...”
“Làm sao đây? Giám đốc Chu, thư ký riêng của anh cứng rồi.”
Tay mân mê, dù đã rất lâu nhưng bao nhiêu lần vẫn vậy, anh giúp cậu nới lỏng.
Cảm xúc bây giờ như một mớ hỗn độn, anh tự ghen với chính suy nghĩ của bản thân. Vì quá chăm chú vào màn trình diễn, anh nhập tâm đến mức bị ảnh hưởng bởi những dòng suy nghĩ vớ vẩn. Thứ cảm xúc ghen tuông đó lấn áp toàn phần tâm trí anh, anh đã chìm sâu vào vai diễn.
“Cho tôi nhé? Giám đốc Chu, anh không biết rằng tôi đã chờ đợi, trông mong để đến khoảnh khắc này nhiều như thế nào đâu. Và đi kèm là cả một khoảng thời gian chờ đợi mỏi mòn.”
“Giám đốc Chu đáng yêu của tôi ơi, nếu anh biết được mỗi khi cậu thư ký ngày nào cũng kè kè bên anh, chỉ cần anh thở cũng cứng rồi thì anh sẽ cảm thấy thế nào đây nhỉ?”
“Anh có biết được rằng anh rất quyến rũ không? Mọi hành động của anh đều ăn sâu vào trong tâm trí tôi, tôi phát điên lên được. Tôi không một giây một phút nào ngừng nghỉ đến anh.”
Cứ mỗi câu nói được phát ra đi kèm cùng rất nhiều hành động. Có thể là vì không gian nơi này mới lạ nên thú vị hơn chăng, anh đã hoạt động cực kì hăng hái. Hoặc cũng có thể vì cơn ghen tự bộc phát.
“Ư ưm...Thư ký Duệ, đừng! Dừng lại!”
“Sao cơ? Anh nói tôi “đừng dừng lại” hay bảo tôi “đừng, dừng lại” đây? Tuy cũng bao gồm ba mặt chữ đó nhưng nếu thiếu ngắt nghỉ, ngừng hoặc nhấn mạnh sẽ là một nghĩa khác nhau đấy nhé.”
Đấm vào ngực anh, Mộ Hàn cáu: “Đừng! Dừng lại! Tôi bảo cậu dừng lại! Thư ký Duệ, mau dừng! Duệ Khải...!”
Duệ Khải nhếch mép, muốn anh dừng lại, đâu có dễ. Một tay giữ chặt eo, một tay nâng cằm cậu, anh cười để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn, giọng chứa ý cười: “Sao cơ? Anh phải nói thật bình tĩnh, thật to rõ thì tôi mới nghe được chứ.” Đam mê trêu chọc cậu là bất tận, anh đang rất muốn trêu cậu đến mặt đỏ tía tai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Phu Bất Lương
2. Liễu Vũ Tịch Nhan
3. Chiều Hư
4. Cầu Vồng Của Ai
=====================================
“...Cút, Duệ Khải! Mau cút cho tôi!”
Anh điên thật rồi. Lao vào và chiếm lấy cậu như một con thú hoang khát máu, lâu ngày mới có mộ bữa ăn. Thật khó khăn để thoát khỏi bộ mặt này của anh. Có chút đáng sợ, thú đã hứng tình thì chỉ có tự giải quyết và cùng người thương giải quyết. Anh chọn cái thứ hai.
“Giám độc Chu, tôi nghĩ anh không nên lặp lại lần hai đâu. Không những không lợi mà còn thiệt thân, đừng đùa với lửa, đừng chơi với dao.”
Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, bao nhiêu tư thế cũng đã thử, làm việc quần quật từ tối muộn đến hai giờ sáng hôm sau ai cơ thể vẫn lao vào nhau vồ vập.
Sức bền thật kinh khủng.
“Giám đốc Chu, Chu Mộ Hàn. Chúng ta lên giương rồi làm tiếp nhé? Tôi cá chắc anh cũng nhớ nó lắm rồi, có lẽ nó cũng nhớ anh lắm đấy.”
“Mệt rồi, thư ký Duệ! Dừng lại! Mau dừng lại, không làm nữa mà...”
Từng cơn sóng tiếp tục nhấp nhô. Đã biết bao nhiêu lần dòng sữa ấm nóng ấy chảy vào bên trong cậu, lấp đầy khoảng trống, len lỏi khắp mọi ngóc ngách.
Anh bế thốc cậu lên, không ngừng nhấp nhô lên xuống. Anh di chuyển hông, ôm chặt eo cậu, thúc từng hồi mạnh bạo.
“Ư ưm...ư...ưm...ưm...Xuống! Xuống! Bỏ tôi xuống! Mau bỏ tôi xuống...hức...đau...”
Từng tràn âm thanh đầy ái muội vang lên trong căn phòng, căn phòng lần nữa như bốc hỏa bởi hơi ấm thoát ra. Thật nóng bỏng, cũng thật dễ chịu. Hơi ấm ấm áp đến lạ.
Trên trán, mồ hôi ròng ròng chảy xuống. Duệ Khải lấy tay lau mồ hôi trên trán. Sau đó, anh với lấy cái khăn vơ đại lau mồ hôi cho cậu.
Duệ Khải ghé sát tai cậu, thủ thỉ: “Một chút nữa thôi, sắp xong rồi.”
“Đừng mà, không được nữa mà. Mai...mai em còn đi làm nữa.” Mộ Hàn như van nài, hai hàng lệ tuôn ra ướt đẫm áo anh.
“Nước mắt cá sấu, đừng quên anh với em từng vờn nhau bảy ngày bảy đêm trên giường.” Duệ Khải cười tà tà, giọng tà nịnh: “Anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng.”
“Lúc nãy, rõ ràng lúc nãy anh cũng nói như thế mà. Anh toàn nói dối em thôi...”
“...” Duệ Khải im bặt, đúng là anh đã lừa dối cậu. Dù biết chỉ là lời nói bân quơ lúc hờn dỗi, nhưng anh vẫn cảm thấy được cậu đang oán trách anh.
Duệ Khải càng mạnh bạo, cơn sóng càng trở nên dữ tợn, lao đến mạnh mẽ công chiếm. Nước tràn bờ đê, dòng sữa ấm nóng được phóng thích đầy bên trong.
Mộ Hàn như ve sầu thoát xác, trốn chạy bằng cách ngất đi.
Duệ Khải đặt cậu lên giường, đặt lên trán cậu nụ hôn hoa tuyết, nhẹ nhàng rót mật vào tai: “Ngủ ngon, mạng sống của anh.”
***
Mộ Hàn chợt tỉnh giấc, ngày qua ngày, người đầu tiên hiện lên trong đôi mắt kẻ si tình chính là một kẻ si tình khác. Duệ Khải luôn bên cạnh cậu, anh ôm cậu, để cậu nằm trọn trong vòng tay anh.
“Ngủ tiếp đi, anh đã nói hôm nay em bệnh nên nghỉ một hôm rồi.” Duệ Khải xoa đầu cậu, nghe giọng ôn tồn bảo: “Nghe lời anh, em mệt rồi, ngủ thêm chút.”